Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 39

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 39

Đầu bậc thang, một thân ảnh gầy gầy đi xuống, ở bên trong đại sảnh, rất nhiều người ngừng hô hấp lại, có người kinh hô: “Là Trần Tế Trần tướng công, a, Trần tướng công đến rồi, đệ tử hữu lễ.”

Rất nhiều người ào ào đứng lên, hành lễ về hướng Trần Tế.

Lực hiệu triệu của thần tượng quả nhiên là cực lớn, những tài tử này tự cho mình là siêu phàm, gặp được Trần Tế, cả đám đều thấp đi một đoạn. Bọn người Thẩm Ngạo đi theo Trần Tế xuống lầu, rất thất vọng, rất đau xót, bởi vì bọn họ bị coi là không khí, nhất là Thẩm Ngạo, một mực mơ ước làm đom đóm bọ rầy tỏa sáng, ai ngờ hôm nay bị Trần Tế biến thành lá xanh, ngay phụ gia gia vị đều thấy chướng mắt.

“Người này áp chế ta như vậy, rõ ràng ta cũng có người ưa thích mà, không có thiên lý!.” Thẩm Ngạo cảm thán trong lòng, nhìn Trần Tế mặt mày hớn hở dáng tươi cười rụt rè, trong lòng oán thầm: “Giả bộ, tiếp tục giả vờ đi, nhìn ngươi giả bộ tới khi nào.”

Trần Tế nào biết tâm tư Thẩm Ngạo, hôm nay tâm tình hắn rất kich động, rất vui sướng, không thể tưởng được, nhiều năm qua đi như vậy, mọi người còn chưa quên hắn, người sống trên đời, có thể được nhiều người như vậy tôn sùng, đáng giá.

Đi xuống lầu, Trần Tế ngồi ở trên ghế đầu, trên bàn trước người còn có cái lá bài. Ồ, phải xem xem viết cái gì, Trần Tế mở ra bài kia ra, liền chứng kiến trên lá bài viết tướng công đệ nhất thiên hạ, sáu chữ to đỏ chót.

Đổ mồ hôi, Trần Tế dở khóc dở cười, hồ đồ, quá hồ đồ rồi, tướng công đệ nhất thiên hạ, đây là đẩy lão phu đến nơi đầu sóng ngọn gió rồi, đệ nhất thiên hạ, há là thứ mình có thể lừa gạt được hay sao? Cho dò là Tô Thức tái sinh, cũng sẽ không dám hung hăng càn quấy như thế.

Sắc mặt Trần Tế hơi đỏ lên, vụng trộm muốn đổi lá bài đi, tuy da mặt dày, nhưng cũng không đến mức như vậy.

Thẩm Ngạo ngồi ở trên bàn nhỏ cạnh Trần Tế, nháy mắt về hướng Trần Tế. Trần Tế biết rồi, người này là muốn mình tuyên bố mở màn, vì vậy ho khan một tiếng, nói: “Hôm nay may mắn gặp mặt chư vị, xin chư vị nâng đỡ, Trần mỗ sẽ ghi khắc trong tâm khảm.” Hắn còn muốn phát vài câu cảm nghĩ, bên kia Thẩm Ngạo đã muốn ngắt lời, trong miệng nói: “Trần tướng công nhanh tuyên bố bắt đầu hội thơ thi, ta nghĩ rất nhiều người đã không đợi được nữa rồi.”

Ách… Trần Tế ngạc nhiên, giận dỗi nói: “Bắt đầu đi, quy tắc rất đơn giản, hôm nay liền lấy cái Thúy Nhã Sơn Phòng này làm đề, mỗi người hạn mức nửa khắc, đầu nối đuôi, vượt qua thời gian hoặc là không đối ra được, đào thải.”

Mọi người ầm ầm đồng ý, Trương Nhất Đao kich động, dẫn đầu nói: “Biện thủy có cao lầu.”

Oa, tất cả mọi người ghé mắt nhìn Trương Nhất Đao, người này vô sỉ đó, rõ ràng là đoạt vế đầu, người nào cũng biết làm thơ dễ dàng nhất đúng là câu đầu tiên, không cần nghĩ trước, chỉ cần nói ra là được, một điểm áp lực đều không có.

Trương Nhất Đao vừa dứt lời, Ôn công tử bên người cũng cảm giác áp lực rất lớn, tất cả mọi người chú ý tới, câu tiếp theo có phải là do hắn tới đón mới được, nhưng hắn đầy bụng tâm tư, đều đặt ở trên người tiểu thư kia, đúng là không tập trung được tinh thần, xấu hổ hồi lâu, cũng không nói nên lời, không thể đáp được cái vế sau như thế nào.

Thời gian trôi qua, Trần Tế không chút do dự nói: “Mời vị công tử này đến bên cạnh tạm nghỉ.” Câu này là mời Ôn công tử đến lối ra, bị đào thải. Ôn công tử đần độn gật đầu, hào hoa phong nhã nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn.” Đưa mắt nhìn tới, đâu còn nhìn được bóng hình xinh đẹp của tiểu thư kia, phiền muộn quá!

Mọi người cười trộm một hồi, liền có người đứng ra nói: “Trên cùng di động tề vân…”

Một câu này nói ra, lại rất tinh tế, phù hợp ý đề, chuyển tiếp, rất có trình độ. Liền có người khen hay.

Lại có người không cam lòng yếu thế nói: “Giao sơ kết khinh cửa sổ.”

Câu đầu tiên có ý tứ là trên Biện thủy có cái lầu cao, câu thứ hai có người đối ra ý tứ là bỗng nhiên ngẩng đầu, liền đã thấy có một tòa ” lầu cao ” đứng sừng sững trước mắt. Câu thứ ba “giao sơ kết khinh cửa sổ” cũng không kỳ lạ quý hiếm, nói rất đúng về lầu cao, cây gỗ khắc hoa văn, giao thoa thành cửa sổ, đây là tả cảnh, không có nội hàm gì, bởi vậy tuy người này đọc lên vế dưới, lại không người nào trầm trồ khen ngợi.

Lúc này không khí náo nhiệt lên, người ào ào đứng ra làm thơ bổ khuyết, cũng có người không làm được, thầm nghĩ hổ thẹn, tự động lui đến lối ra. Một người tiếp một người đứng ra đối thơ, người này nói “lầu các tam trọng giai” người kia ngâm: “Trên có dây cung tiếng ca.”

Đợi đến phiên Thẩm Ngạo, con ngươi Thẩm Ngạo đảo một vòng, cười hì hì nói: “Bắn ra liên tục thán.”

Oa, còn có người càng vô sỉ hơn, trong đây chỉ còn lại có hơn hai mươi người, đều ghé mắt nhìn Thẩm Ngạo, bắn ra liên tục thán? Súc vật, đây quả thực là vè không có trình độ, nhưng hết lần này tới lần khác, theo cách thiết luật phía trên, lại không thể bắt bẻ, cũng không tìm ra sai lầm.

Thẩm Ngạo gật đầu thăm hỏi về hướng mọi người, hắn làm thơ, ngay trình độ gà mờ đều không được tính, cũng may đầu óc nhanh nhẹn, không đến mức bị đào thải như vậy.

Dù sao hắn không có một điểm áp lực, da mặt dày một chút, cái gì cũng đều như mây bay.

Ở trong góc, một đôi công tử cẩm y hàm chứa ý cười, nhất là thiếu niên cầm cán quạt đứng đó, khuôn mặt tuấn tú kia hơi giương lên, trong miệng nói với ‘công tử’ khác: “Tím Hành, người này thâm tàng bất lộ, bắn ra liên tục thán, có ý tứ.”

Công tử được kêu là Tím Hành bắt đầu nhíu lông mày mảnh xuống, rất có hương vị. Môi của hắn đỏ thẫm, con mắt sáng như sao, tay cầm một cây quạt nhỏ màu trắng, đang mặc một bộ áo dài vàng nhạt, rất tuấn tú, tuấn tú làm cho người giận sôi. Hắn bĩu môi nói: “Tam ca, cái hội thi thơ này cũng không có cái gì để xem, không có ý nghĩa, ta muốn trở về.”

‘Tam ca’ cười cười, giữ lấy vai hắn, thấp giọng nói: “Nhìn nhìn một chút.”

Tím Hành đành phải nhẫn nại, tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.

Lại có người tiếp vài câu, có ba người bị nốc ao, những người này thật sự không ảo não, dù sao làm thơ cần nhanh trí, có đôi khi còn cần một điểm linh cảm, chợt có sai lầm cũng không phải là cái gì quá không chấp nhận được, liền ào ào đến chỗ không xa bên cạnh xem cuộc chiến.

Thời điểm không sai biệt lắm, ánh mắt của rất nhiều người đều rơi vào trên người một công tử văn nhã, ánh mắt rất nóng bỏng, cũng rất phức tạp.

Công tử này mỉm cười, tiêu sái một phen, ngẩng đầu, đứng lên, nói: “Xem ra chỉ còn lại đệ tử chưa tiếp. Thật tốt, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, có thể hội tụ cùng mọi người tại Thúy Nhã Sơn Phòng, Tằng mỗ rất vinh hạnh.”

Hắn nói nhảm rất nhiều, mọi người cũng không ảo não, ào ào nói: “Tằng công tử đại tài, chúng ta rửa tai lắng nghe Tằng công tử nói câu hay.”

Thì ra người này chính là một trong bốn công tử đứng đầu thành Biện Kinh, Tằng Túc An, Tằng Túc An là đệ tử quan lại, từ nhỏ đã được người đương thời khen tặng thần đồng, vô tình ý với khoa cử, nhưng lại đầy bụng kinh thư, tại thành Biện Kinh, danh tiếng cực lớn, rất nhiều người nhắc tới hắn, đều là vừa đố kị lại ao ước, lúc này đây có hội thi thơ, nghe đồn thiếu niên thần đồng xuất hiện ở Linh Ẩn tự, chỉ điểm khiêu chiến Tằng Túc An, chuyện này sớm đã bị người nghị luận.

Cho nên Tằng Túc An vừa ra mặt, lập tức khiến cho rất nhiều người hào hứng, lại có người suy đoán, thiên tài thần đồng kia ở nơi nào? Vì cái gì chậm chạp không hiện ra?

Tằng Túc An mặt mày hớn hở, bắt tay vào làm thơ, khóe miệng hơi giương lên, phảng phất như là đã có linh cảm, cười nói: “Có huynh đài đối một câu là “bắn ra liên tục thán”, có dư buồn bã hùng hồn. Như vậy, câu thơ còn lại liền để cho ta tới bổ sung đi.” Hắn ngẩng đầu nhìn xà nhà, làm nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, tâm tình bắt đầu nổi lên.

Thẩm Ngạo cũng ngẩng đầu nhìn xà nhà, súc vật, tại đây không có bầu trời đầy sao, người này có phải là bị tăng tăng thần kinh không ổn định?

Tài tử chính là tài tử, Tằng Túc An bắt đầu ngâm: “Không tiếc người ca hát khổ, nhưng tổn thương tri âm. Nguyện vì song thiên nga, phấn cánh khởi bay cao…”

“Tốt!” Rất nhiều người vỗ bàn, trầm trồ khen ngợi, thanh âm không dứt, quả nhiên là bốn đại công tử đứng đầu Biện Kinh, vài câu cuối cùng này có thể nói là tuyệt diệu.

Không tiếc người ca hát khổ, nhưng tổn thương tri âm, nguyện vì song thiên nga, phấn cánh khởi bay cao. Thi nhân bi phẫn ở bên trong “Phủ trung bồi hồi “, ảm đạm hao tổn tinh thần, không chỉ có coi bản thân thành”người ca hát” trong cao lầu, hơn nữa lại để bản thân hóa ra một “người nghe” khác, với tư cách “tri âm” của giai nhân lầu cao để trò chuyện an ủi. Thông qua câu thơ trên, rốt cục gặp được “tri âm”, phất cánh “bay cao”, đây là một loại cảm tình gì? Quả nhiên là nghe thấy liền làm người hao tổn tinh thần, người nghe rơi lệ, một câu thơ cuối cùng của Tằng Túc An, lại đưa bản thân đến chỗ cao, chung quanh không có ai, tự ca tự nghe, vô biên tịch mịch cùng thế gian. Trong thơ hiển hiện ra nội tâm thống khổ, hỗ trợ ở trong tư tưởng thống khổ này, biểu hiện được hết sức đau khổ và làm nhân tâm rung động.

Bài thơ này bắt đầu lại từ đầu, trọn vẹn mấy chục câu, đều hiện ra vẻ yếu kém, chỉ có bốn câu ngắn cuối cùng của Tằng Túc An, thoáng cái đã nói rõ hết cảm tình của cái ‘cao lầu’ này, làm cho người ta ghé mắt nhìn qua.

Chính là Trần Tế, lúc này cũng không ngồi yên, đứng lên nói: “Tằng công tử đại tài, người đọc sách thành Biện Kinh rất nhiều, lại rất ít người bằng được.”

Tằng Túc An hành lễ về hướng Trần Tế, cung kính nói: “Trần tướng công yêu mến, Tằng mỗ xấu hổ không dám nhận.”

“Chỉ là…” Tằng Túc An cao ngạo nâng mặt lên, ánh mắt lướt qua, đang lúc mọi người băn khoăn, con mắt kia bắn ra một tia quang mang, ẩn ẩn dần hiện ra ánh sáng đằng đằng sát khí.

Đến rồi, tất cả mọi người khẩn trương lên, Tằng công tử là người nào? Đệ nhất thiếu niên tài tử Biện Kinh, lại có người truyền ra, muốn khiêu khích hắn, dùng sự cao ngạo của Tằng công tử, há có thể bỏ qua, trò hay sắp bắt đầu.

Quả nhiên, Tằng Túc An đóng mắt mỉm cười nói: “Nghe nói thành Biện Kinh có một thần đồng, nói ngoa là đệ nhất thiên tài Biện Kinh, đúng là coi thường nhân tài kiệt xuất Biện Kinh. Tằng mỗ bất tài, nguyện lãnh giáo một hai. Chỉ là không biết thiên tài này có ở trong lầu không?”

Hắn tận lực nói hai chữ thiên tài, thần đồng vô cùng nặng, trên mặt trồi lên một tia mỉa mai, nói rõ là muốn trào phúng thần đồng Linh Ẩn tự kia.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất