Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 6

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 6

Trong phòng bày biện rất tinh sảo, tường nam có một bức cung nữ đồ, trên vài bàn gần cửa sổ có một khung đàn cổ chín dây, trên tường có cái giá đỡ đèn duỗi ra, đặt một chiếc đế đèn, trên đài cắm nến đỏ, bên trong là mặt giường khắc hoa dựa vào, màn hồng móc lên hai bên, đệm mỏng đầy mùi thơm. Một thiếu nữ thất thần nhìn qua bức họa vừa mới đưa lên.

Thiếu nữ ưu nhã mà yên tĩnh, một đôi mắt đẹp băn khoăn, khi thì mờ mịt, khi thì sợ hãi thán phục.

Một bên, thị nữ thấp giọng nói: “Quận chúa đã nhìn một canh giờ, phải chăng nên gọi người đưa chút ít dưa và trái cây đến.”

Thiếu nữ như có điều suy nghĩ, lắc đầu: “Người này thật là lợi hại, đúng là đã nhìn thấu thần vận của Tôn Vị rồi, đầu bút lông thì ra có thể tinh tế tỉ mỉ đến trình độ như vậy.”

Thị nữ hoài nghi nói: “Công tử Kỳ quốc công làm sao vẽ ra thứ tốt như vậy?”

Thiếu nữ lắc đầu: “Không phải Chu công tử làm, là một người hoàn toàn khác, tranh này không phải là không có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), ta còn thực sự bị nó lừa gạt là bút tích thực.”

“Nói như vậy, vẽ tranh là một người hoàn toàn khác?” Thị nữ nói: “Sao không mời người nọ tới gặp, nhìn xem là ai có thể vẽ ra một bức tranh để cho quận chúa không muốn uống trà ăn cơm, không muốn vẽ tranh.”

Thiếu nữ mỉm cười, mang theo một cổ khí tức điềm nhiên nói: “Không thể gặp, người nọ là cố ý khiêu khích ta, được rồi, ta cũng không thể thua hắn, mấy ngày trước đây ta vẽ một bức, còn có ở đây không?”

“Đã thu lại.”

Thiếu nữ nói: “Qua hai ngày nữa đưa đến quý phủ Kỳ quốc công, cũng không cần nói cái gì, nói là lễ vật đưa cho Chu công tử.”

Thị nữ gật nhẹ đầu.

Thiếu nữ mấp máy miệng, tiếp tục quan sát bức họa.

Chủ sự bên ngoài phủ Lưu Văn nghe nói Thẩm Ngạo muốn cạnh tranh thư đồng, hơn nữa còn là thiếu gia tự mình đề cử, thoáng cái đã nhiệt tình đối với Thẩm Ngạo, thần thần bí bí lôi kéo Thẩm Ngạo đến trong góc nói chuyện: “Tiểu tử có tiền đồ, dám khiêu chiến tú tài, không hổ là Lão Lưu ta mang ra. Từ từ tỷ thí, không cần phải ném thể diện bên ngoài phủ chúng ta. Mấy ngày nay ngươi không cần làm việc, ta sẽ an bài tất cả, cần gì thì tranh thủ thời gian nói với ta.”

Lưu Văn nhiệt tình quá độ, kỳ thật vẫn có rắp tâm. Vốn trong phủ cần thư đồng, mấy chủ sự đều đề cử thân thích của mình, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ai biết mặt mũi Triệu chủ sự nội phủ lớn, cháu trai cũng lợi hại, chiếm cái danh ngạch này. Lưu Văn không thoải mái trong lòng, ghen ghét lên Triệu chủ sự.

“Sân đấu tranh rất kịch liệt đó.” Thẩm Ngạo cảm thán trong lòng.

Chỉ là như vậy cũng tốt, Triệu chủ sự chiếm danh ngạch, lại để cho rất nhiều người đầu có thể diện trong phủ mất mặt mũi, hiện tại tất cả mọi người kết thành mặt trận thống nhất ủng hộ Thẩm Ngạo.

Đến ngày hội Trung thu, thật vất vả chịu đựng đến tối đêm, ánh chiều tà hoàng hôn quét qua, trăng tròn treo cao, ánh mặt trăng sáng tỏ rơi xuống. Sát đường, nhiều tiếng pháo giòn vang, phủ Kỳ quốc công giăng đèn kết hoa, theo mệnh lệnh đám chủ sự cầm từng chiếc đèn, một chiếc chụp đèn treo cao dưới mái hiên, ánh sáng ửng đỏ chiếu sáng trong ngoài.

“Đi về phía trước chính là nội phủ rồi, Thẩm Ngạo à, ngươi cần phải vì bổn công tử mà không chịu thua kém.” Chu Hằng cười hì hì nói: “Mấy đường huynh đệ trong tộc mở ván bài, bổn công tử dùng mười quan đánh ngươi thắng.”

Thẩm Ngạo bĩu môi: “Ngươi không biết bắt cái tú tài kia hai mươi quan à?”

Chu Hằng rất kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

“Tin tưởng!” Thẩm Ngạo thực sự tiếc nuối vì hắn lắc đầu: “Là ngươi không tin ta, có phải ngươi nghe được cái tiếng gió gì hay không?”

Chu Hằng vẻ mặt đau khổ: “Nghe được một ít, tên tú tài này không phải chuyện đùa, đệ nhất Châu Thử đó, tuy nhiên ta thấy ngươi rất khả quan, đúng là kém hơn một chút so với tên này tú tài có lẽ.”

Thẩm Ngạo nói: “Chờ coi đi, ta cho các ngươi mở rộng tầm mắt. Cái gì đó đều chuẩn bị xong chưa?”

Chu Hằng gật đầu: “Đều chuẩn bị, bổn công tử cho ngươi cơ hội, chính ngươi từ từ nắm chắc.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, xuyên qua lầu các, trước mắt rộng mở trong sáng, một hồ nước lăn tăn gợn sóng hiện ra trước mắt Thẩm Ngạo, trong hồ nước là một ngôi đình dùng cầu nối liền, đình rất lớn, đủ để dung nạp hơn mười người có thừa, bóng người ẻo lả, hiển nhiên đã có không ít người đang chờ.

“Đáng tiếc Ngô Tam nhi không có tư cách tiến vào, bằng không hắn nhất định bị cái cảnh sắc này làm cho rung động.” Đầu đội trăng tròn lên, dưới chân là trong hồ nước có bóng trăng, loại cảm giác này, phảng phất đang xuyên thẳng qua tiên cảnh.

Thẩm Ngạo rất muốn ca hát, hắn hừ hừ làn điệu: “Ta từng thấy, thanh âm Kim Lăng vang dội, nhà thuỷ tạ Tần Hoài hoa nở sớm, ai biết băng dễ dàng tan! Mắt thấy hắn đến Chu lâu, mắt thấy hắn mời khách mới, mắt thấy hắn suy sụp. Cái này chồng chất rêu xanh ngói xanh, ta từng cảm giác ngủ qua phong lưu, xem năm mươi năm hưng vong đến no bụng. Cái ngõ hẻm đen kia, không họ Vương; hồ Mạc Sầu, quỷ ban đêm khóc; Phượng Hoàng đài, chim cú vọ kêu kêu! Mộng núi tàn như thực, cảnh đã qua khó rơi. Không tin cái này là bản thảo, sưu một bộ ‘ Giang Nam buồn bã ‘, thanh âm bi thương hát đến già.”

Chu Hằng hỏi: “Ngươi hát cái gì vậy?”

Thẩm Ngạo hắc hắc cười ngây ngô, lại không nói lời nào, nếu để cho đại thiếu này biết mình hát loại ca khúc này là nói đến Chu lâu, không bóp chết mình mới là lạ.

Đến đình tròn, Chu Hằng đã bước nhanh đi về hướng phu nhân đoan trang trên ghế chủ vị: “Mẹ…”

Ánh mắt Thẩm Ngạo lại lạc đến trên người Xuân nhi bên cạnh phu nhân, hôm nay Xuân nhi quả nhiên ăn mặc tỉ mỉ, dưới ánh trăng, tăng thêm một phần động lòng người. Thẩm Ngạo trừng mắt nhìn về phía Xuân nhi, Xuân nhi xấu hổ hồng lên, cúi thấp đầu vân vê vạt áo.

“Cô gái nhỏ thẹn thùng.” Thẩm Ngạo thoải mái nghĩ, lại đem ánh mắt rơi xuống nơi khác. Tại một thiếu nữ tự nhiên hào phóng ngồi bên người phu nhân, chỉ thấy thiếu nữ thanh tao thoát tục, gương mặt kia như hoa, lộ ra loại cao quý và thuần khiết như công chúa, dung nhan tuyệt diễm lạnh như băng, giống như đóa phù dung.

“Người này là Chu tiểu thư, lần trước cách khá xa không thấy rõ, xem gần hấp dẫn hơn nhiều so với trước kia.” Thẩm Ngạo nhìn mà có chút ngây người.

Chỉ có điều ánh mắt dời đi, liền chứng kiến một gã nam tử đứng bên người Chu tiểu thư, nam tử có một bộ mặt thành thục ổn trọng, toát ra nụ cười ấm áp, cặp mắt ưng kia, trong con mắt lộ ra vẻ ác liệt, tăng thêm cái thân hình cường tráng kia làm cho người này có một loại khí thế ngạo nghễ.

“Vì cái gì mà gã sai vặt ta vừa thấy nam nhân này đã cảm thấy không phải là đồ tốt?” Trong nội tâm Thẩm Ngạo ê ẩm, khiêu khích liếc nhìn tên nam nhân kia, chỉ là đối phương hiển nhiên không để hắn ở trong lòng, con mắt đều không nhìn hắn.

Xa hơn bên ngoài một ít chính là mấy chủ sự, Lưu Văn truyền ánh mắt cổ vũ cho Thẩm Ngạo. Chủ sự khác chú ý tới Thẩm Ngạo, hắn ước chừng trên dưới bốn mươi, thoáng nhìn chòm râu dê, có vẻ rất hòa thuận, mang theo một loại vui vẻ không hiện lộ. Đứng chung một chỗ cùng hắn, chính là một thiếu niên gầy gò, màu da thiếu niên có chút tái nhợt, ẩn ẩn trong lúc đó, lại có thể phát giác một vẻ ngạo nghễ. Hiển nhiên là nhà nghèo, nhưng có chút tự phụ.

Thẩm Ngạo đi đến bên người phu nhân, nói: “Phu nhân tốt.”

“Tốt.” Phu nhân hướng về phía hắn, quai hàm có chút gật gật, mỉm cười nói: “Mọi người tới đông đủ, phủ quốc công không thể so với dân chúng tầm thường, đến lúc này, quốc công phải đi vào trong nội cung ngắm trăng cùng hoàng thượng.”

Nàng dừng một chút, thở dài: “Nhà người ta đoàn tụ, chúng ta không có một ngày đoàn viên, cho nên ta triệu tập các ngươi tới, đồng loạt náo nhiệt. Đúng lúc phủ muốn chọn thư đồng, chọn lựa, đã có hai người hợp ý. Hôm nay ta liền thả con tép trước, rồi bắt con tôm, mời hai vị thiếu niên anh kiệt tỷ thí một lần.”

Nàng mấp máy miệng, ánh mắt rơi vào thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia, hiển nhiên rất hài lòng hắn, nói: “Văn Khanh, ngươi là tú tài đệ nhất Châu Thử, tương lai nhất định cao hơn, đến phủ làm tiểu thư đồng không biết có làm nhục ngươi không vậy?”

Thiếu niên kia nho nhã lễ độ nói: “Có thể đọc sách cùng công tử, Văn Khanh sao lại có thể oán hận.”

“Tốt, như vậy trận đầu bắt đầu.”

Trung tâm đình, là hai bàn học, giấy và bút mực đều đủ.

Một gã chủ sự cao giọng nói: “Trận tỷ thí đầu tiên, vẽ tranh, mời nhị vị hiền tài chuẩn bị. Đề mục là: núi cao nhất.”

Thiếu niên và Thẩm Ngạo đi đến trung tâm, Thẩm Ngạo chắp tay về hướng hắn: “Tại hạ Thẩm Ngạo.”

Thiếu niên lơ đễnh cười cười: “Triệu Văn Khanh.”

Loại khách khí này, tự nhiên là biểu hiện ra. Ánh mắt của hai người đụng vào nhau, ý tứ khiêu khích hàm xúc đậm đặc.

Triệu Văn Khanh tự ngạo là thần đồng, tài tử đệ nhất Châu Thử, tự nhiên không biết để một hạ nhân vào mắt. Không khách khí nhiều lắm, lập tức vê bút trên bàn lên, bắt đầu bay múa trên tờ giấy trắng.

Thẩm Ngạo lại tuyệt không sốt ruột, chậm rãi cầm lấy bút, nhưng lại nhíu mày.

“Núi cao nhất? Cái dạng núi gì mới cao nhất?” Cái này rõ ràng không chỉ là vẽ tranh đơn giản, càng giống như là kiểm tra trí lực.

Thẩm Ngạo liếc nhìn bàn Triệu Văn Khanh, liền chứng kiến hình dáng một thứ gì đó xuất hiện, Thẩm Ngạo liếc thấy ra đây là Xà bách doãn phong đồ thời kì Lưỡng Tấn. Bức họa này cũng không nổi danh, thắng ở chỗ họa ra Hằng Sơn hùng vĩ. Thiên hạ có núi Hằng Sơn cao nhất, Triệu Văn Khanh vẽ Xà bách y phong đồ dĩ nhiên là là núi cao nhất.

“Chẳng lẻ muốn gã sai vặt ta vẽ Everest? Không được, cho dù vẽ ra cũng không người nào biết. Đúng vậy, không thể lại bắt chước y như hắn, nếu không liền rất tâm thường, xem ra thật đúng là phải động đầu óc một phen mới được.”

Một bên là bút như bay, Thẩm Ngạo bên kia lại trù trừ bất định, xoay xoay bút.

Xuân nhi và Chu Hằng đều có vẻ có chút bận tâm, nhất là Xuân nhi, một đôi mắt đẹp ngoắc ngoắc nhìn thẳng vào Thẩm Ngạo, tình cảm không cần bộc lộ trong lời nói.

Phu nhân bất động thanh sắc quan sát Thẩm Ngạo, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người Triệu Văn Khanh, trong đôi mắt xẹt qua một tia thưởng thức.

Triệu chủ sự kia giờ phút này cũng lộ ra vẻ vui mừng, hiển nhiên cảm giác cháu mình đã sắp thắng.

Thời gian trôi qua mau, Triệu Văn Khanh thở một hơi, rốt cục để bút xuống, trong miệng nói: “Phu nhân, đã xong.”

Xuân nhi đi qua cẩn thận từng li từng tí bưng lấy bức vẽ cho phu nhân xem, phu nhân nói: “Vẽ không tệ.”

Triệu Văn Khanh hơi có vẻ vui mừng nói: “Thiên hạ danh sơn, Hằng Sơn là nhất, cái bức y phong đồ này tuy là làm giả, lại vừa vặn đón ý nghĩa chính.”

Phu nhân gật gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người Thẩm Ngạo, chỉ thấy Thẩm Ngạo không viết, hai hàng lông mày bắt đầu nhíu chặt: “Thời gian đã tới rồi.”

Thẩm Ngạo gật đầu, cười nói: “Lập tức xong rồi.” Cổ tay hắn vừa động, rất tùy ý phác hoạ vài nét bút trên giấy, nhân tiện nói: “Xong rồi, xin phu nhân bình luận.”

Xuân nhi lại cầm bức vẽ của Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo thừa dịp người không chú ý ngắt một cái trên tay nàng, Xuân nhi thoáng cái đã luống cuống, lảo đảo, mặt đỏ bừng bưng lấy bức vẽ cho phu nhân xem.

Chỉ tùy ý phác hoạ vài nét bút, cho dù xong rồi, thần sắc người trong đình nhìn Thẩm Ngạo đều có điểm quái dị, tựa như xem con khỉ trong vườn bách thú.

Phu nhân cũng không thích Thẩm Ngạo: “Người này nhìn về phía trên không chính khí như Văn Khanh, luôn dẫn theo chút ít tà khí. Văn Khanh vẽ tranh, có một loại khí chất chuyên chú. Mà người gọi Thẩm Ngạo lại tùy tùy tiện tiện, chẳng lẽ là biết rõ vẽ tranh không sánh bằng Văn Khanh, cố ý tùy ý phác hoạ vài nét bút để qua loa sao?”

Triệu Văn Khanh cũng cảm giác mình sắp thắng, khinh thường liếc nhìn Thẩm Ngạo: “Thẩm huynh rất tiêu sái, tùy tiện vài nét bút có thể vẽ ra núi cao?”

Thẩm Ngạo cười cười rất rụt rè, trong ánh mắt ra vẻ rất đáng được nghiền ngẫm: “Triệu huynh thử nhìn xem.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất