Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 164

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 164

Công phu cao tới đâu, cũng sợ dao thái rau, không cần biết ngươi là thần công yô-ga gì, còn là cái gì nhanh như gió, gặp phải Trầm đại gia, cũng chỉ có nghỉ phần cơm.

Thẩm Ngạo cười mỉm quơ quơ báng thương trong tay, càng xem càng cảm thấy yêu thích.

Nhìn qua Su Thác Vương Tử, Vương Tử cười lạnh, cũng là bị Thẩm Ngạo vừa rồi đánh ác liệt dọa cho sợ, xem người bên mình, giờ phút này đã là hấp hối, toàn thân run rẩy, nhất là nơi cánh tay, lại càng gãy xương, đau nhức kêu to oa oa.

Đối với cái này, Thẩm Ngạo thờ ơ, hắn thờ phụng pháp tắc chỉ có một, đi ra ngoài lăn lộn, luôn muốn phải dùng. Cái tên này vương bát đản Lạt quốc và Hồ Phẫn Chỉ huy sứ không cừu không oán, nhưng lại không chút do dự xuống tay rất nặng, Hồ Phẫn quẳng xuống ngựa, bản thân cũng bị trọng thương, cũng không thấy bọn hắn lộ ra một chút thương cảm, đã muốn chơi, phải biết chịu thua, cho nên đối với loại người này, căn bản không cần đồng tình.

Thẩm Ngạo cất kỹ báng thương, cắm ở bên hông, nhắm mắt theo đuôi, đến gần hướng hoàng đế bên kia một chút, chắp tay hành lễ nói: “Hoàng thượng, cái ván thứ hai này, đệ tử may mắn không làm nhục mệnh, may mắn chiến thắng.” Hắn thở dài: “Đệ tử chỉ biết cỡi lừa, cái cưỡi ngựa này lại là để đại cô nương xuất giá, nhưng, cũng may bạn bè quốc tế vô cùng khách khí, đa tạ nhiều, nếu không dùng thì phân lượng đệ tử, chỉ sợ sớm đã thất bại thảm hại.”

Còn nhiều điều nữa đều nhường cho bạn bè quốc tế, Thẩm công tử thật sự quá khiêm nhường, bạn bè quốc tế lại vô cùng đa tạ, muốn không đa tạ cũng không được, đến bây giờ cũng không đứng dậy được mà.

Triệu Cát lạnh lùng, không khỏi gật gật đầu, chỉ ừ một tiếng, đối với cách Thẩm Ngạo làm không cổ vũ, cũng không phê bình, lời nên nói, chuyện nên làm, tự nhiên có Thẩm Ngạo đi nói vì hắn, làm vì hắn.

Thẩm Ngạo đánh một gậy kia xuống dưới, xác thực giải mối hận trong lòng hắn, Su Thác Vương Tử hung hăng càn quấy trước, Triệu Cát cũng không có bảo tồn cái thương cảm gì, đám người mọi rợ này, nên giáo huấn xuống một chút.

Về phần cấm vệ trong nội cung, ánh mắt xem Thẩm Ngạo tự nhiên bất đồng, vừa rồi Hồ Phẫn Hồ đại nhân bị đánh ngã, là người lãnh đạo trực tiếp của bọn hắn, Hồ đại nhân chịu nhục, bọn hắn cảm giác như mình bị nhục, lúc này Thẩm Ngạo vừa ra tay, phong cách hành sự rất phù hợp tâm ý của bọn hắn, lại báo thù vì bọn hắn, làm chuyện bọn hắn muốn làm rồi lại không dám làm.

Thẩm Ngạo khẽ mỉm cười, một gậy này còn có tác dụng rất lớn, nhất là báng thương cắm ở bên hông, ngay cả đi đường đều mang theo một trận gió, cực sướng. Xoay người trở về nói với Su Thác Vương Tử: “Vương Tử điện hạ, cái trận thứ ba này, có phải là nên để điện hạ ra tay.”

Su Thác Vương Tử nổi giận đùng đùng liếc nhìn Thẩm Ngạo, mới vừa rồi hắn là người gây sự, hôm nay người gây sự này lại đổi thành Thẩm Ngạo, dùng tác phong làm việc của Thẩm Ngạo, Vương Tử tin tưởng, trận đấu tiếp theo, cái báng thương này nhất định sẽ rơi đến trên người mình, người này không biết lưu tình đâu.

Nhưng nếu là buông tha cho cái trận thứ ba này, không những Lạt quốc thua đổ ước, mắt thấy tiểu mỹ nhân sắp tới tay không cánh mà bay, chính là hắn cũng bị người chế nhạo.

Hắn trầm ngâm một lát, cười lạnh nói: “Tốt, Tiểu Vương chơi cùng ngươi một lần.” Bô bô nói vài câu Lạt quốc đối với người hỗ trợ khác sau lưng, người hỗ trợ kia gật gật đầu, nhưng lại rút đao bên hông ra, hai tay cung kính giao trên tay Su Thác.

Mọi người xem xét, đều hít một hơi khí lạnh, Vương Tử này là muốn động đao rồi, cực kỳ khủng khiếρ, vốn là đua ngựa biến thành thi đấu quyền, thi đấu quyền lại biến thành đấu đá, hôm nay lại ngay cả dao găm đều có công dụng, giống như là muốn chém giết luận võ.

Su Thác nhe răng cười nói: “Thẩm công tử, xin mời.”

Thẩm Ngạo cảnh giác lên, không thể tưởng được, lúc này Su Thác Vương Tử rõ ràng chơi nổi, phang hẳn hoạt động cắn xé nhau, các loại võ thuật hỗ trợ yô-ga kia, Vương Tử này hơn phân nửa cũng đã biết, nhưng lại mang theo đao, lành ít dữ nhiều đây mà.

Tên đã trên dây, không phát không được, đến nơi này, Thẩm Ngạo có một loại cảm khái số mình hơi hẩm hiu, đôi mắt nhìn lại hướng quan lại và bọn thị vệ, chứng kiến rất nhiều người toát ra ý đồng tình và không muốn, không nhịn được suy nghĩ trong đầu, ê, ê, như thế nào không ai đứng ra trò chuyện vậy, người ta ngay dao găm đều đã động rồi, không phải thực sự bắt ta, một người thư sinh đi dốc sức liều mạng chứ?

Ai, xem ra đầu năm nay nhân tâm cũng không quá tin cậy, Thẩm Ngạo đành phải rút cây gậy ra, một lần nữa nhảy lên ngựa đi. Su Thác Vương Tử lại gọi người hỗ trợ mang một con ngựa đến, hùng hổ nhìn qua Thẩm Ngạo, tràn đầy sát khí đằng đằng, nhe răng không ngừng cười.

“Tiểu Vương cầm đao chắc là không biết khoan dung, Thẩm công tử không cần phải khách khí.” Một câu nói kia đầy ý tứ hàm xúc, khiêu khích rõ ràng, hiển nhiên Su Thác Vương Tử nắm chắc thắng lợi trong tay, thân mình có công phu yô-ga rất cao minh. Trong tay có đao, trong lòng không hoảng hốt, không hề để Thẩm Ngạo vào mắt.

Thẩm Ngạo ngượng ngùng cười một tiếng: “Điện hạ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không khách khí.” Khách khí cái rắm, ai khách khí người đó xong đời, cái đao kia không có mắt đâu.

Hai người sóng vai thừa cưỡi ngựa, tại trước mắt bao người, chờ đợi một tiếng ra lệnh.

Nội thị kia tuân lệnh, hơi có vẻ có chút khẩn trương, thanh âm run rẩy nói: “Mở…”

Chữ thi đấu còn chưa phát ra, Su Thác Vương Tử đã muốn du͙c ngựa bắt đầu bôn ba, nắm chặt đao trong tay, trong lòng nghĩ: “Đợi tên Thẩm Ngạo kia xông lên trước, ta vỗ xuống một đao, nhìn xem hắn ngăn cản như thế nào.” Trong lòng âm thầm đắc ý, thình lình Thẩm Ngạo đổ ập tới từ phía sau, chính là một trận nện loạn xì ngầu.

“Vô sỉ, tiểu nhân!” Su Thác Vương Tử giận dữ, trận đấu vừa mới bắt đầu, chiến ngựa còn chưa bắt đầu chạy như bay, không ngờ Thẩm Ngạo đã động thủ trước, Su Thác hoàn toàn không có chuẩn bị, cho rằng Thẩm Ngạo sẽ như lúc trước, vốn là chạy ra trăm trượng mới động tay, ai ngờ Thẩm Ngạo thật đúng là một điểm khách khí đều không có, cái chữ thi đấu kia vừa mới rơi xuống, báng thương liền quét tới, đánh cho hắn không kịp trở tay.

Ba… Thân gậy đập trúng vai Su Thác Vương Tử, một sự đau đớn đến tâm can truyền khắp toàn thân, Su Thác Vương Tử suýt nữa hôn mê bất tỉnh, khẽ cắn môi, tay kia cầm đao, đang muốn chém tới, ai ngờ hắn có lẽ là chậm một bước, loại sự tình đánh nhau này, xem xét đúng là ai đi đầu, cái báng thương kia dùng sức quay ngoắt sang bên, lại trúng ngực Su Thác, chỉ nghe Thẩm Ngạo cười ha ha nói: “Điện hạ, mau nhìn, đệ tử muốn nện vào đầu ngươi.”

Một câu nói kia vừa nói ra, Su Thác Vương Tử lập tức cả kinh trong lòng, nếu thật sự đập trúng đầu, mình đâu còn có mệnh sống tiếp, vội vàng giơ đao lên muốn tiến hành đón đỡ. Ai ngờ Thẩm Ngạo lại cười ha ha một tiếng, báng thương trong tay lại quét ngang qua, thoáng cái hung hăng nện ở trên lưng Su Thác Vương Tử.

Ba cú báng thương cực nặng này nện xuống, Su Thác Vương Tử thoáng cái đã mất đi trọng tâm, rơi xuống ngựa, đao sớm đã văng đi, không biết đến nơi nào.

Liền như lúc trước, Thẩm Ngạo khoan thai ghìm ngựa đi quanh Uyển sông, dạo qua một vòng, trở lại điểm xuất phát. Cái ván thứ ba này, thắng cuộc đột nhiên lại thoải mái hơn nhiều.

Su Thác Vương Tử đứng lên từ trong đống tuyết, toàn thân đã là vô cùng đau đớn, được người hỗ trợ vịn, tại trước mắt bao người khập khiễng tập tễnh bước đi, mặt mũi mất hết.

Hèn hạ, vô sỉ, Su Thác chửi bới trong lòng, bờ môi run rẩy, mắt lộ ra hung quang. Hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngạo kia lại ghìm ngựa đi tới, cười ha hả nói: “Vương Tử điện hạ, ba ván hai thắng, hình như điện hạ đã thua.”

Su Thác nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám đánh bổn vương, cái này Đại Tống triều đều không có lễ nghĩa, khinh thường sứ thần, không cần phải nói, lại vẫn đánh đặc phái viên, hừ, cái đó và nghị luận không cần bàn lại. Đợi ta trở lại trong nước, nhất định hướng phụ vương chờ lệnh, suất quân đánh chư bộ Thổ Phồn.”

Quần thần nhất thời xúc động, cái tên Vương Tử này, thật sự là vô sỉ tới cực điểm, trận đấu là hắn đưa ra, đánh người cũng là hắn sai sử trước, hôm nay thi đấu đua ngựa chỉ là phụ, đánh người đánh không thắng, rồi lại là chơi xấu.

Thẩm Ngạo cười ha ha: “Điện hạ muốn đánh Thổ Phồn thì cứ đánh là được.” Hắn lại xuống ngựa, cất cao giọng nói: “Đại Tống triều chỉ cần viết một lá thư, đồng ý thông thương mậu dịch cùng Sudan, mời Sudan đả thông thông thương cùng Đại Tống ta th, không tốn hao một văn đồng tiền, một thớt gấm, là bắt ngươi nước mất nhà tan.”

Hắn cười ha ha một tiếng, lại xa xa hành lễ về hướng Triệu Cát nói: “Bệ hạ, đệ tử nghe nói, gần lãnh thổ Lạt quốc có một nước diện tích mấy trăm dặm, quốc gia này có mười vạn đại quân, người trong nước yêu nhất là thông thương mậu dịch.

Xin bệ hạ viết một lá thư, đồng ý thông thương đường bộ cùng với Sudan, quốc gia Sudan tất nhiên vui mừng khôn xiết, không tới ba năm, tự nhiên suất quân đả thông thông đạo thông thương mậu dịch đường bộ cùng Đại Tống. Tới lúc đó, Lạt quốc đã không còn sót lại chút gì, cái họa tâm phúc Thổ Phồn quốc, tự nhiên sẽ tiêu tan.”

Thẩm Ngạo nói một phen, lập tức lại làm cho Su Thác ngạc nhiên, rồi lại quá sợ hãi, quốc gia theo lời Thẩm Ngạo, chính là Sudan nằm ở phía bắc Thiên Trúc, một nhánh nhỏ người Đột Quyết, bọn hắn không ngừng xơi tái phía bắc Thiên Trúc, chỗ lãnh thổ quốc gia khống chế, cách Ly Dữ(thủ đô) Lạt quốc cũng không quá xa, nếu Đại Tống thật sự viết thư, cái này cực kỳ không ổn.

Lúc này đau đớn toàn thân lại truyền ra, cắn răng, hận đến chết, liếc nhìn Thẩm Ngạo, nói: “Lạt quốc mến ân đức thiên triều đã lâu, nguyện tiến cống xưng thần, cùng Thổ Phồn chư bộ kết tình huynh đệ bang giao.”

Chúng thần xôn xao, ai cũng chưa từng nghĩ đến, Thẩm Ngạo nói một phen, đã có hiệu quả như vậy.

Triệu Cát khẽ nhíu mày, lập tức liền minh bạch, người Tây Hạ là uy hiếρ đối với Thổ Phồn, Lạt quốc cũng là uy hiếρ đối với Thổ Phồn, nhưng Lạt quốc này làm sao không có uy hiếρ? Phương pháp xử lý của Thẩm Ngạo, đơn giản là kế sách liên hoàn mà thôi, lôi kéo địch nhân của địch nhân tới đánh địch nhân.

Nghĩ thông suốt cái này, Triệu Cát cười ha ha một tiếng: “Người tới, mau đỡ Vương Tử đi trị thương, sự tình đàm phán hoà bình, không cần nóng lòng nhất thời.”

Một hồi yến hội êm đẹp, biến thành đấu võ mồm, lập tức đấu võ mồm lại thành đua ngựa, đua ngựa về sau, rồi lại là ẩu đả, diễn biến cực nhanh, làm cho người ta trợn tròn mắt líu lưỡi, lúc này, trận yến hội này đã đến khâu cuối cùng, sự tình bang giao cũng nhìn thấy ánh rạng đông, không ít người cáo từ tản đi.

Thẩm Ngạo cũng không ngưng lại nhiều, tràn đầy cảm khái dắt ngựa ra khỏi vườn ngự uyển, con ngựa tốt hôm nay đã về Thẩm Ngạo rồi, hoàng thượng chính miệng ban cho, một hồi yến hội, buôn bán lời một con ngựa, cũng không phải có hại chịu thiệt.

Về phần đánh đấu Vương tử lưu lại tiếng xấu, hắn đều không để ý, người ta đã động đao, hắn không có đạo lý không đánh đòn phủ đầu, Vương Tử kia cũng là rất dại dột, rõ ràng cho là Thẩm Ngạo hắn sẽ khách khí, còn tưởng rằng Thẩm Ngạo sẽ ở nửa đường động thủ, lại không biết Thẩm Ngạo là người không khách khí nhất, bắt đầu thi đấu chính là một trận đau nhức nằm bẹp dí, dù hắn có tất cả bổn sự, gặp phải loại tình cảnh này cũng chỉ có bị đánh.

Thẩm Ngạo cỡi ngựa, chậm rì rì đi dạo trên đường, con ngựa này xác thực là ngựa tốt khó có được, cực kỳ thần tuấn, phảng phất có thể thông hiểu tâm ý người, không đợi Thẩm Ngạo thúc du͙c, liền có thể khống chế tiết tấu tốc độ.

Trở lại phủ Kỳ Quốc công, lúc này đã không còn sớm, môn nhân xa xa nhìn thấy Thẩm Ngạo trở về, vội vàng nghênh đón, cười ha hả nói: “Biểu thiếu gia, đây là ngựa gì, giống như không phải ngựa ở phía trong chuồng. Dương ca không phải vội vàng đánh xe mang ngươi đi trong nội cung dự tiệc sao? Vì sao không thấy hắn theo biểu thiếu gia trở về.”

Thẩm Ngạo cười ha ha, nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho môn nhân, cười nói: “Cái con ngựa này là ta thắng trở về, về phần Dương ca, đã bị ta bỏ lại phía sau.”

Mặc dù Thẩm Ngạo là biểu thiếu gia, nhưng đối với mọi người cao thấp trong phủ hết sức hòa ái, cho nên môn nhân vừa nghe, vui rạo rực mà kéo cương ngựa, vuốt ve bờm ngựa nói: “Cái con ngựa này lại là vật quý hiếm, theo ta thấy, ở phía trong chuồng không có một con ngựa nào tốt hơn so với hắn, biểu thiếu gia có thể thắng nó trở về, nhất định mất một phen công phu.”

Đương nhiên mất rất nhiều công phu, hơi kém một chút đã đưa tánh mạng mình lên bàn thờ rồi, Thẩm Ngạo nhếch miệng mỉm cười, nói: “Ngươi thật lắm miệng, nhanh mang con ngựa đến trong chuồng đi, gọi người mã phòng chăm sóc thật tốt.”

Người sai vặt cười hì hì một tiếng, kéo ngựa đi.

Vào trong phủ, trở lại chỗ ở của mình, lại chứng kiến Chu Nhược buồn phiền đứng cách đó không xa, Thẩm Ngạo nhìn thấy nàng, liền nói về hướng nàng: “Biểu muội, ngươi làm cái gì vậy? Vì cái gì chỉ đi dạo bên ngoài, không tiến vào ngồi một chút?”

Chu Nhược nhất thời có phần cảm thấy xấu hổ, đi cũng không được, không đi lại có chút ít cảm thấy khó xử, do dự một chút, mới được là ra vẻ trấn định mà ưỡn ngực, trong lòng suy nghĩ: “Sợ hắn làm cái gì, ban ngày ban mặt, còn sợ bị người ăn sao”.

Tiếp theo là cười một tiếng, dịu dàng đi qua, lúc đi sát vào Thẩm Ngạo, thấy quần áo Thẩm Ngạo có chút mất trật tự, mấy chỗ có nước tuyết thấm ướt rồi, liền nhíu mày nói: “Biểu ca, ngươi là đi dự tiệc, như thế nào biến thành bộ dạng chật vật này trở về?”

Hôm nay coi như sống yên ổn, cuối cùng còn gọi một câu biểu ca, cũng không uổng lúc trước hắn làm việc vì nàng.

Thẩm Ngạo mời Chu Nhược vào trong phòng, cười ha hả nói: “Tự nhiên là vì sự tình Lạt quốc Vương Tử anh tuấn tiêu sái kia.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất