Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 192

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 192

Dương Tiễn nói: “Muốn dây đỏ làm cái gì?”, bộ dạng Thẩm Ngạo rất kinh ngạc nói: “Trong nội cung không phải nói lúc bắt mạch cho nữ quyến phải cách không bắt mạch sao? Chính là cần dùng dây đỏ quấn lấy tay nữ quyến để đo mạch đập, trong tay thầy thuốc không có chủng loại đó sao…?”, Dương Tiễn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Nô gia chưa nghe nói qua. Như thế nào? Thẩm công tử sẽ dùng loại phương pháp bắt mạch này sao? Cái đó thì thật tốt, ta gọi người tìm dây đỏ, tránh để ngươi đầu độc Đế cơ.”, Thẩm Ngạo vội vàng lắc đầu giống như con lật đật, hùng hồn nói: “Ta cũng sẽ không làm gì, chỉ là hỏi một chút thôi.”

Dương Tiễn gượng cười, ha ha không phản bác được.

Thẩm Ngạo đi đến trước giường, nhìn Ninh An Công Chúa nửa nằm ở trên giường, bộ ngực sữa phập phồng, trên mặt đẹp hàm chứa vẻ xấu hổ, cực kỳ động lòng người.

Chuyển cái gấm đôn ngồi ở trước giường, Thẩm Ngạo lần đầu tiên làm thầy thuốc, chân tay nhất thời luống cuống, không biết ra tay từ nơi nào trước, cười cười về hướng Ninh An Công Chúa, hì hì nói: “Đế cơ điện hạ, lúc thái y trong nội cung bắt mạch, có phải là phải để một tầng băng gạc che trên cổ tay của các ngươi?”.

Ninh An Công Chúa nhíu lông mày lại, trong lòng không nhịn được ý nghĩ: “Bắt mạch thì cứ xem mạch, cho tới bây giờ chưa thấy người lải nhải nhiều như vậy.” Tiếp theo liền lắc đầu nói: “Ta chưa nghe nói qua.”

“À!” Thẩm Ngạo gật đầu, vậy là đã yên tâm, hắn cười ha hả nói: “Kỳ thật ta cũng không có biện pháp, đệ tử hiểu y thuật khá thấp, đành phải khinh nhờn Ninh An Đế cơ điện hạ một lần nho nhỏ.”, vốn là một sự tình rất tự nhiên, đã bị bệnh, bắt mạch lại là sự tình bình thường, nhưng đi qua Thẩm Ngạo nói hươu nói vượn như vậy, giống như là người này thành tâm muốn chiếm tiện nghi, khuôn mặt Ninh An Công Chúa đỏ bừng, ủy khuất nói: “Ta… Ta không cần phải bắt mạch.”

Sắc mặt Thẩm Ngạo lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Không xem mạch bệnh có thể chữa bệnh được không? Ngươi không phải muốn ca hát sao? Kiểm tra mạch, mới có thể chữa bệnh cho tốt, thân là người xem xét bệnh lý cho mọi người, đệ tử có trách nhiệm, có nghĩa vụ từ từ bắt mạch vì điện hạ.

Thẩm Ngạo không dám tự xưng là thầy thuốc, biến hóa nhanh chóng thành người xem xét bệnh lý cho mọi người, từ từ nhắm hai mắt nói: “Điện hạ, nếu không thì để đệ tử nhắm mắt lại rồi mới bắt mạch cho ngươi, tránh để ngươi khó xử.” Ngón tay sờ lên lên trân, ồ, có chút không thích hợp, làm sao lại sờ đến tầng một lụa, chỉ là, cái phía sau lớp lụa này lại rất mềm, rất thoải mái, có một loại cảm giác tràn đầy tình thương của mẹ.

Ninh An ho khan, khiếρ nhược nói: “Thẩm công tử, Thẩm công tử, ngươi đáp lộn chỗ rồi.”, Thẩm Ngạo mở mắt ra liếc một cái, đổ mồ hôi, có chút xấu hổ, rõ ràng khoác lên trên bộ ngực sữa của Ninh An, khó trách có độ co dãn như vậy, sờ tới sờ lui thư thái như vậy, Thẩm Ngạo tranh thủ thời gian bóp vài cái rồi mới nói xin lỗi: “Sai lầm, sai lầm.”

Lần này không thể nhắm mắt lại nữa được rồi, ngón tay nhẹ nhàng véo nhẹ lấy cổ tay Ninh An, cảm thụ được mạch đập hô hấp của nàng.

Dương Tiễn nhìn vào trong mắt, dốc sức liều mạng ho khan, đối với Thẩm Ngạo này thật sự là không còn lời nào để nói, làm như không trông thấy cái gì, quay đầu sang chỗ khác.

Thẩm Ngạo đóng mắt lại, tay kia sờ lên cằm, rất có một bộ khí độ danh y, kỳ thật, cái kiểm tra mạch này chỉ là mánh lới, danh y trên TV không đều bắt mạch sao? Nếu không bắt mạch, liền có vẻ không chuyên nghiệp. Kỳ thật, đối với một chuyến này, hắn thật sự là dốt đặc cán mai, chỉ có thể lừa gạt trước rồi nói sau.

Ninh An mắc cỡ đỏ mặt nói: “Thẩm Ngạo, hình như phương pháp bắt mạch của ngươi không đúng.”

Thẩm Ngạo giương mắt lên: “Không đúng? Vậy như thế nào mới đúng?”

Ninh An nói: “Ngươi nên đem ngón trỏ nhẹ nhàng khoác lên trên cổ tay của ta, không cần phải ra sức, làm như vậy, mạch sẽ loạn, thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch cho ta, ta xem bọn họ đều là làm như vậy.”

Mặt Thẩm Ngạo đỏ lên, nghiêm mặt nói: “Ta và bọn họ khác nhau, phương pháp bắt mạch bất đồng, đây là bí phương độc nhất vô nhị của ta.” Kỳ thật hắn rất hư hỏng, bệnh lâu thành bác sĩ, đạo lý này quả thật không tệ, trình độ y học của tiểu nha đầu rõ ràng đã cao hơn so với ta, có lẽ là nên cẩn thận thì tốt hơn.

Kỳ thật không cần bắt mạch, Thẩm Ngạo từ lâu biết rõ chứng bệnh của nàng, thì ra chỉ là viêm cổ họng cấp tính, bởi vì lúc ấy ăn Kim Đan vào, các ngự y tiến đến bắt mạch, mạch tự nhiên hỗn loạn, hơn nữa ăn Kim Đan vào, bệnh trạng do độc và cổ họng cùng kết hợp với nhau, các ngự y dù có bổn sự thông thiên, cũng không thể chẩn đoán chính xác, kết quả là, Kim Đan ăn vào, các ngự y không dám dùng dược, hơn phân nửa là có kiếm chút ít thuốc bổ không tổn thương không tác dụng ra, dù sao cũng chỉ cần người ăn không chết, có thể lừa gạt qua được.

Kết quả, một tiểu bệnh nho nhỏ bình thường, chậm rãi biến thành mãn tính, càng ngày càng nghiêm trọng, thế cho nên sắp ho khan đến tình trạng hít thở không thông.

Giữ mạch, Thẩm Ngạo hòa ái mà vỗ vỗ cánh tay Ninh An. nói: “Ngươi đây là bị bệnh yết hầu, chỉ là không sao, ăn được thuốc của đệ tử, qua dăm ba tháng liền hoàn toàn tốt rồi.”

Hắn hướng Dương Tiễn nói: “Dương công công, cầm giấy bút đến đây, ta tới kê đơn thuốc.”, Dương Tiễn thấy Thẩm Ngạo chắc chắn như thế, mặt mày hớn hở nói: “Được rồi.” Tiếp theo vội vàng đi gọi người cầm giấy và bút mực tới, cười ha hả nói: “Thẩm Ngạo, nếu là thực sự trị tốt cho Đế cơ, nô gia tin ngươi sẽ có chỗ tốt cực lớn.”

Thẩm Ngạo rất thuần khiết nói: “Hẳn là bệ hạ muốn cho ta làm phò mã?”, hỏi ra một câu này, trên mặt có chút ít đỏ lên, lỗi rồi, lỗi rồi, lại quên Công Chúa cũng ở một bên.

Dương Tiễn thấy hắn lại nói hươu nói vượn, không dám nói cùng hắn nữa, ngượng ngùng cười một tiếng: “Ngươi có lẽ là nhanh ghi đơn thuốc đi.”

Thẩm Ngạo vụng trộm liếc Ninh An Công Chúa, thấy nàng cố ý đem mặt hướng vào vách tường, hai vai run nhè nhẹ, chắc là đang thẹn thùng.

Thẩm Ngạo không khỏi cảm thấy Công Chúa này cũng không phải tệ, tính tình rất tốt, ở trong ấn tượng của Thẩm Ngạo, Công Chúa nên là người rất điêu ngoa mới đúng.

Cầm bút ra viết lung tung chút ít đơn thuốc, phần lớn đều là dược vật bồi bổ yết hầu thanh lọc phổi, liền đặt bút xuống, nói: “Tốt rồi, chiếu theo đơn thuốc của ta, mỗi ngày uống ba lượt, nếu là lại ho khan, ta lại đến xem.”

Nói xong, Thẩm Ngạo liền hướng Ninh An nói: “Điện hạ, đệ tử cáo từ.”

Ninh An ngoái đầu nhìn lại, trước mắt đỏ bừng, mở miệng nói: “Ngươi muốn đi sao?”

Thẩm Ngạo hò hét trong lòng, ta cũng muốn ở tại đây đó, chỉ là nhớ tới một câu cảnh cáo không cho phép hát dâm từ kia của hoàng đế, liền rụt rụt cổ, mỉm cười nói: “Sắc trời đã trễ như vậy, nếu ta không đi, chỉ sợ không còn kịp rồi. Điện hạ, ngươi từ từ mà nghỉ dưỡng, không cần phải quá vất vả cố gắng, nếu là có cơ hội, ta còn sẽ đến.”

Một đêm này cứ như thế trôi qua, cửa ải cuối năm từ từ qua đi, bị rất nhiều sự tình thoáng cái phá hủy, Thẩm Ngạo chính là ban đêm đi ra khỏi thành cung, trở lại trong phủ, đi báo bình an cùng Công gia, phu nhân trước, lúc này mới trở về phòng đi ngủ.

Ngày thứ hai tỉnh lại, từ phía đông, ở phía trong đường phố rung động tiếng pháo keng keng, trong gió tuyết, đứa trẻ trên đường tán loạn bốn phía, gặp được nhà ai trong nhà có người, liền sôi nổi đi tới cửa mà nói chút ít lời nói vui mừng, các chủ nhân lúc này luôn rất hào phóng, đưa ra các loại điểm tâm, kẹo để tặng cho chúng.

Không Định, Không Tĩnh, hai tên hòa thượng mang theo chú tiểu Thích Tiểu Hổ kia đi tới, vừa đến lễ mừng năm mới, vạn nghiệp đều dừng, ngược lại, công việc của các hòa thượng lu bù lên, đại gia đình, luôn muốn mời một ít tăng nhân đến niệm vài câu kinh văn, bảo vệ năm nay bình an, hai người niệm kinh, liền đến trong phòng Thẩm Ngạo ngồi, đều đề cập sự tình khảo thi nghệ thuật, nói là dùng tài nghệ thi họa của Thẩm Ngạo, tiến sĩ đã là nhất định.

Thích Tiểu Hổ kia chính là lệch cái đầu ra, quấn quít lấy Thẩm Ngạo bắt gấp máy bay cho hắn, tâm tình Thẩm Ngạo cũng cởi mở, cùng chú tiểu này điên một hồi, hai người Không Định, Không Tĩnh lại không đi trách cứ tiểu đồ đệ, hồ đồ một hồi, ba người mới bịn rịn chia tay cùng Thẩm Ngạo, nhắc nhở Thẩm Ngạo nhất định phải đi đến trong chùa ngồi một chút, Thẩm Ngạo tự nhiên đồng ý, vuốt đầu trơn bóng của Thích Tiểu Hổ, cười ha ha nói: “Lần tiếp theo sẽ cho ngươi chút ít đồ thú vị.”

Thích Tiểu Hổ chắp tay trước ngực, trừng mắt nhìn Thẩm Ngạo nói: “Ngươi gạt người, lần trước ngươi nói muốn đưa cho ta mứt quả, trọn vẹn qua mấy tháng rồi cũng không có.”

Thẩm Ngạo xụ mặt: “Cái thời tiết này, ta đi nơi nào tìm mứt quả cho ngươi, người bán mứt quả đều về nhà đoàn tụ rồi, không phải cho ngươi nhiều điểm tâm như vậy để ăn sao?”

Thích Tiểu Hổ lệch cái đầu ra, giống như cảm thấy có lý, liền nói: “Vậy ngươi mau đến chùa chơi với ta.”

Đuổi chú tiểu này đi, Thẩm Ngạo lại thừa cơ đi Thúy Nhã Sơn Phòng một chuyến, đến Thúy Nhã Sơn Phòng, tất nhiên là nói chút ít lời nói may mắn, lôi kéo Xuân nhi đến chỗ hẻo lánh, tình ta ngươi đậm đặc một phen, chỉ tiếc ở phía trong trong đầu Xuân nhi đều là sự tình buôn bán và ghi sổ sách, nói là năm nay đã lợi nhuận không ít, sang năm lại tìm kiếm mấy nhà nhánh tại các nơi, còn có sự tình thuê nhân công, tiền tiêu vặt hàng tháng bao nhiêu, ăn dùng bao nhiêu, chọn mua hàng dùng bao nhiêu, tính toán phen này đi ra, đầu Thẩm Ngạo hơi có chút đại, hắn đối với chữ số luôn luôn là líu lưỡi, chỉ cười ha hả nói: “Xuân nhi, ngươi chớ để mình mệt nhọc, lễ mừng năm mới đến rồi, người nhà của ngươi không ở bên người, có thể không vui hay không?”

Xuân nhi e thẹn nói: “Trầm đại ca đến thăm ta, Xuân nhi liền rất vui vẻ rồi, chỉ là, Lục thiếu gia lại rất tưởng niệm người nhà của mình, ở trong phòng rầu rĩ không vui.”

Thẩm Ngạo gật đầu nói: “Tốt, ta đi xem hắn trước.”

Phòng ngủ Lục Chi Chương vẫn mất trật tự như trước, cửa chỉ là khép hờ, Thẩm Ngạo tuyệt đối không khách sáo, trực tiếp đi vào, liền chứng kiến một người nam nhân dựa bệ cửa sổ, gió hơi thổi tới, tóc của hắn tung bay cùng sổ sách bản thảo gần cửa, thập phần phiêu dật. Cái râu mép kia kéo dài trên mặt, có một đôi con mắt thâm thúy mà u buồn, thủy chung nhìn qua ngoài cửa sổ, chưa từng quay đầu lại.

Hắn tựa thân thể xuống, một tay đỡ cái đầu, một tay nắm cán bút, toàn thân lộ ra một vẻ trầm ổn, đợi nghe được tiếng Thẩm Ngạo ho khan, mới từ từ ngoái đầu nhìn lại, đối với Thẩm Ngạo đến cũng không cảm thấy bất ngờ, tràn đầy u buồn nói: “Biểu ca, ngươi nói ta viết như vậy, có thể thành tác phẩm tốt hay không?”

Thẩm Ngạo cất cao giọng nói: “Có thể, thành tác phẩm tốt có là cái gì, cho dù là tên truyền thiên cổ, cũng vô cùng có khả năng, Tiểu Chương Chương, chuyện xưa của ngươi ghi càng ngày càng tốt rồi, ngươi xem lượng tiêu thụ Thích Thú Nhã San chưa, đã muốn tăng trọn vẹn gấp ba, cứ tiếp tục như vậy, mọi người khắp thiên hạ sẽ biết chuyện xưa của ngươi.”

Trong mắt Lục Chi Chương chứa đựng nước mắt: “Nhưng ta nhớ nhà.”

Thẩm Ngạo im lặng, đại thiếu gia dù sao cũng là đại thiếu gia, trong nhà người có sủng ái mình như vậy, tự nhiên sẽ không muốn xa rời đối với cái nhà kia.

Lục Chi Chương lau nước mắt, cắn răng nói: “Nhưng ta hiện tại không thể trở về, ta vừa về tới Hồng Châu, lại sẽ biến thành đại thiếu gia ngồi ăn rồi chờ chết kia, ta muốn làm thành một phen sự nghiệp, để người lau mắt mà nhìn. Biểu ca…” Hắn quay người đi tới, cầm tay Thẩm Ngạo nói: “Nếu có một ngày, Lục Chi Chương ta có thể rực rỡ hẳn lên, nhất định phải từ từ báo đáp ngươi.”

Tay Thẩm Ngạo bị Lục Chi Chương đang kich động lắc liên tục và bóp thật mạnh, thiếu chút nữa nước mắt đều muốn chảy ra!

Rực rỡ hẳn lên? Ngươi mang bộ dạng râu mép dài như tóc, giống như là đã đổi mới rực rỡ hơn rồi!

Trong miệng Thẩm Ngạo cổ vũ hắn nói: “Tiểu Chương Chương, cố gắng lên!” Rút tay ra, nắm thành một quả đấm.

“Ừm, cố gắng!” Lục Chi Chương ngoái đầu nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ, đôi mắt kiên định mà hữu thần, hình như đang tuyên bố với toàn bộ thế giới về tâm tình hắn giờ phút này. Chờ hắn quay đầu lại đi, muốn nói biểu ca suy nghĩ giúp ta một chủ ý, nhưng vừa mới xem xét, đã Thẩm Ngạo không thấy ở đâu nữa.

“Người đâu rồi, làm sao lại chạy? Ai”, Lục Chi Chương rất là lạc lòng mà đứng bất động, thấp giọng giận dữ nói: “Ta còn muốn nói chuyện con đường ta trải qua cùng biểu ca, nói cách nhìn của ta đối với vài thiên văn vẻ gần đây nữa mà!”

Pháo vang lên trong một ngày 30 tết, gió xuân đưa tới sự ấm áp.

Qua cửa ải cuối năm rồi, Thẩm Ngạo liền không được rảnh rỗi nữa, bái kiến mấy bạn tốt cùng trường, cùng Chu Hằng đi yết kiến mấy trưởng bối bình thường quan hệ tốt cùng công phủ, tự nhiên không thiếu được đi Trần Tế chỗ ấy giao vài thiên văn vẻ, khảo thi nghệ thuật sắp tới, luyện tập thi họa cũng là bài học ắt không thể thiếu, còn có Thúy Nhã Sơn Phòng bên kia, có khi cũng cần đi một chút.

Bận rộn một hồi, Thẩm Ngạo đột nhiên phát hiện, chính mình đã hóa thân thành Thẩm Ngạo Đại Tống, cùng đạo tặc nghệ thuật đời sau đầy tiếng xấu kia không còn gì nữa liên quan, đi ra cửa, lần lượt chứng kiến từng khuôn mặt tươi cười, còn có nguyên một đám ân cần thăm hỏi, Thẩm Ngạo mới phát hiện sự hiện hữu của mình, chính mình đã là giám sinh Thẩm Ngạo, là cháu ngoại trai Quốc công phu nhân, là tài tử Biện Kinh.

Chuyện cũ dần dần quên lãng, ngược lại càng làm Thẩm Ngạo thêm quý trọng những điều trước mắt.

Sự tình Thì Hoa Quán cũng phải bắt đầu bắt tay vào làm, Thẩm Ngạo thật sự không thể phân thân, chỉ có thể thừa cơ tạo nhiều thanh thế, gọi Lục Chi Chương viết mấy cái câu chuyện dị quốc tha hương, chủ quan là kể một ít phong tình dị quốc xa ngoài vạn dặm ở chỗ sâu trong đại dương, loại câu chuyện này đã có cảm giác mới lạ, lại không nhận thức được, chính là bước tiếp theo cử động để làm đủ thanh thế vì Thì Hoa Quán.

Trong phủ, Thẩm Ngạo là lớn nhất, chi không ít tiền từ Thúy Nhã Sơn Phòng, trong phủ, từ trên xuống dưới, bất luận là chủ sự hay là đầu bếp, đều cho bọn hắn một ít tiền lì xì, thời đại này cũng không có tập tục tiền lì xì, Thẩm Ngạo xem như khai sáng khơi dòng, cũng làm cho mọi người vô cùng cảm ơn.

Trong lúc này, Dương Tiễn đến một chuyến, lão thái giám cũng không làm cho người ta chán ghét, Thẩm Ngạo kết giao cùng hắn đã phi thường quen thuộc, Thẩm Ngạo tạ ơn Dương Tiễn thay hắn báo danh, lập tức hai người trao đổi sự tình Thì Hoa Quán, kỳ thật đại đa số thời điểm, đều là Thẩm Ngạo an ủi hắn, bảo hắn không cần phải vì tình cảnh trước mắt của Thì Hoa Quán mà lo lắng, chính mình đã có phương pháp an toàn vân vân…

Đáng nhắc tới chính là, số lần tiểu quận chúa kia đến công phủ cũng quá nhiều rồi, từ khi biết Thẩm Ngạo chính là họa sĩ ở phía trong công phủ, tuy có chút ít câu nệ, nhưng Thẩm Ngạo trong mắt Triệu Tím Hành dường như thay đổi một người khác, ánh mắt xem Thẩm Ngạo cũng bất đồng, năm lần bảy lượt đến luận bàn chút ít kỹ năng vẽ, có một lần lại đưa Thẩm Ngạo đi chơi.

Thẩm Ngạo đối với tiểu quận chúa, là tuyệt đối không có ý đồ làm loạn gì, chỉ là nghe nói trong vương phủ nuôi tiên hạc, liền muốn đi xem. Tiến vào phủ nhà Triệu Tím Hành, Thẩm Ngạo bắt đầu còn có chút tâm thần bất định, về sau đơn giản thả lỏng, vào hậu viên, đúng là bắt gặp Vương phi, Vương phi thấy hắn liền không nói gì thêm, chỉ là mỉm cười hỏi hắn chút ít sự tình phu nhân, liền dẫn theo người rời khỏi.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất