Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 259

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 259

Một ngày này, Thẩm Ngạo dùng xong cơm trưa, Đoan Chính gọi hắn đi thư phòng hỏi: “Nghe nói hoàng thượng dể ngươi làm khâm sai, can thiệp ngoại vụ Tống Liêu?”, Thẩm Ngạo gật đầu khẳng định.

Đoan Chính thở dài một hơi, vuốt râu im lặng, thiên tử nay và các tiên hoàng lịch sử đều có chỗ bất đồng, bệ hạ dùng người chỉ nhìn thân sơ, được thân thuộc với vua, đá cầu có thể làm Thái úy, còn thân hơn người làm được việc, một người Thái sư, lại để cho Thái Kinh nắm toàn bộ sự vụ, thái giám có thể lĩnh quân, có thể khai mở phủ đệ, đây đều là sự tình trước nay không có.

Thẩm Ngạo thân là Thân học sĩ thi họa viện, lại để cho hắn khâm sai sự vụ Liêu quốc, thật sự là vừa mừng mà lại lo, làm cho Đoan Chính thổn thức.

Lưu Văn vội vã bẩm báo: “Biểu thiếu gia, Lễ bộ Thượng Thư Dương Thực, Lễ bộ chủ khách lang trung Ngô Văn cầu kiến.”

Ngô Văn? Thẩm Ngạo lại nhớ rõ người này, liền nói với Đoan Chính: “Dượng, ta đi tiếp khách.”

Đoan Chính khoát khoát tay, nhặt một quyển sách lên nhìn, lại có vẻ có chút không yên lòng.

Đến chính sảnh, Thẩm Ngạo vừa mới vượt qua cánh cửa, liền trông thấy hai người Dương Thực và Ngô Văn ở trong sảnh gấp đến độ xoay quanh, Ngô Văn trông thấy Thẩm Ngạo đầu tiên, mặt lộ vẻ đắng chát mà nghênh đón chạy tới nói: “Thẩm khâm sai… Thẩm khâm sai, việc lớn không tốt…”

Thẩm Ngạo vẫn ung dung mà ngồi xuống, lại để cho người dâng trà, chậm rãi uống trà xong mới nói: “Hai vị đại nhân không cần bối rối, có chuyện gì, từ từ nói là được.”

Dương Thực cả giận nói: “Hiện tại Liêu sử đã thả ra tin tức, trong vòng ba ngày không cho bọn hắn một câu trả lời thoả mãn, hai nước muốn xung đột vũ trang, Thẩm khâm sai, ngươi không nên khơi mào phân tranh hai nước, định đánh thật sao? Đao binh này, một khi động, biên thuỳ tất nhiên phong hỏa bốn phía, phụ thân nhìn nhi tử phải chết, nhi tử muốn mất đi cha và anh, nói thật với ngươi, mấy năm này quốc khố đã hư không, thật sự muốn khai chiến, ngươi chính là tội nhân thiên cổ Đại Tống ta đó.”

Thẩm Ngạo cười nói: “Dương đại nhân không nên tức giận, người Khiết Đan không phải còn chưa tuyên chiến sao? Theo ta thấy, bọn hắn cũng chỉ là hù dọa chúng ta một chút mà thôi, càng là lúc này, chúng ta càng không thể yếu thế.”

Dương Thực càng tức giận hơn, nói: “… Hừ, nói gì vậy, người ta đã tuyên bố động binh, khâm sai còn chậm trễ như thế, thực sự đến tình trạng không thể vãn hồi, nhìn ngươi xong việc như thế nào!”, Dương Thực dứt lời, phất tay áo bỏ đi, Ngô Văn liền vội vàng kéo Dương Thực lại, nói: “Dương đại nhân bớt giận, bớt giận, Thẩm khâm sai tài trí bức người, nhất định có cách nghĩ khác, sao không nghe hắn nói cho hết lời?”

Dương Thực thở phì phì nói: “Có cái gì dễ nghe, mặc hắn hồ đồ thôi.” Không muốn nhiều lời hơn nữa, Dương Thực thở phì phì mà bước thẳng đi.

Ngô Văn cười khổ nói với Thẩm Ngạo: “Thẩm khâm sai, bước tiếp theo, chúng ta có phải là nên bàn bạc cùng người Liêu?”

Thẩm Ngạo cười lạnh nói: “Thương nghị cái rắm, thả ra tin tức, người Liêu muốn khai chiến, thật tốt, hắn muốn đánh, chúng ta sẽ đánh, ta lại muốn nhìn xem, bọn hắn dựa vào cái gì để khai chiến.”

Ngô Văn bị hù đến mức không dám phát ra âm thanh, trong lòng suy nghĩ, lời này thả ra, dựa vào người Liêu cường thế, cuộc chiến này chỉ sợ không thể tránh né rồi! Chỉ là, sự tình hắn phải làm, là phải khéo đưa đẩy, cũng không phản bác ở trước mặt Thẩm Ngạo, từ từ tiến dần hướng dẫn, nói: “Thẩm khâm sai, ý tứ bệ hạ, là nếu có thể thượng nghị liền đàm phán hoà bình, không thể vọng động binh lính.”

Thẩm Ngạo nói: “Ngô đại nhân không hiểu cái này rồi, lui bước là tranh thủ không được hòa bình, ai, những sự tình này có lẽ hay là không nên nói thì tốt hơn, chờ tin tức đi.”

Gia Luật Hồng Đức kêu gào một hồi, lại như cũ không người để ý tới, cho đến lúc này, trong lòng hắn mới có vẻ hơi luống cuống, Đại Tống triều chuyển biến thật sự quá nhanh, lại để cho hắn bất ngờ, sau lưng chuyện này, có phải là đã xảy ra điều biến cố gì hay không?

Hôm nay đâm lao phải theo lao, khoác lác đã buông ra, kỳ hạn ba ngày đảo mắt là đến, đến lúc đó chính mình mang đội ngoại giao về nước?

Trái lo phải nghĩ, khí độ chắc chắn thong dong kia của Gia Luật Hồng Đức không giả bộ được nữa rồi, lập tức để cho người ta đi ra ngoài nghe ngóng bốn phía, lại đi tìm một ít quan viên Tống triều thân Liêu tìm hiểu tin tức, để cho bọn họ nhắc nhở.

Nhưng phần lớn tin tức có được đều tương đối rải rác, nói đến nói đi, có lẽ là quấn đến trên người Thẩm Ngạo nơi này.

Cái tên Thẩm Ngạo này, rốt cuộc là đang cố bày cái mê hoặc gì đây, hắn là người Nam, thật sự không sợ Đại Liêu sao? Gia Luật Hồng Đức và Uông tiên sinh mật nghị, đến ngày thứ ba, hạ quyết tâm, muốn đích thân đến nhà đi bái phỏng, muốn gặp lại Thẩm khâm sai này.

Ngsy trong đêm đó, Gia Luật Hồng Đức chuẩn bị tốt lễ vật, lại để cho người đi đến trước Chu phủ, đưa danh thiếρ lên, chuẩn bị một phen, chỉ đem hai võ sĩ thân tín, cùng Uông tiên sinh, một đường đến Chu phủ, người sai vặt thấy người đến chính là Liêu người, nhất thời cũng có chút hoảng hốt, cực kỳ nhanh đi vào thông báo, đợi người sai vặt đi ra, nói: “Biểu thiếu gia nhà của ta nói, Liêu quốc sứ thần, hắn chưa từng nghe nói qua, biểu thiếu gia còn nói, hắn là một người đọc sách, sợ nhất là thấy binh lính, cho nên chư vị mời trở về đi.”

Gia Luật Hồng Đức hừ lạnh một tiếng, cưỡng chế lửa giận, Uông tiên sinh ở một bên như tên trộm mà kéo tên thông báo qua một bên, đút một thỏi bạc vào trong tay hắn, thấp giọng nói: “Làm phiền huynh đài lại đi vào thông báo một tiếng, nói quốc sử có chuyện quan trọng thương lượng, thập phần hy vọng gặp mặt cùng Thẩm công tử.”

Người sai vặt rất là khó xử, nói: “Kỳ thật biểu thiếu gia nhà ta bây giờ đang tiếp khách, chỉ sợ chư vị phải đợi rồi.”

“Tiếp khách? Khách cái gì?” Sắc mặt Gia Luật Hồng Đức càng thêm khó coi, hắn đường đường là Liêu quốc quốc sử, là khách nhân trọng yếu như thế nào, không ngờ đến đây, cái tên Thẩm Ngạo này lại muốn gạt chính mình qua một bên.

Người sai vặt liếc nhìn bạc trên tay, vô cùng thèm thuồng, nhân tiện nói: “Bộ dáng người kia cũng rất tượng tự người Khiết Đan các ngươi, thần thần bí bí…”

Bộ dáng tương tự người Khiết Đan? Đôi mắt Gia Luật Hồng Đức lộ ra một tia nghi ngờ, Khiết Đan chỉ có một quốc sử, đó chắc là thương nhân Khiết Đan? Không, tuyệt đối không có khả năng, thương nhân Khiết Đan chẳng lẽ so với ta, một quốc sử còn muốn tôn quý hơn? Hẳn là…

Gia Luật Hồng Đức đột nhiên nghĩ đến một khả năng xấu nhất, chưa phát giác ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân, tại đây, trong sắc trời ấm áp mà không tự chủ được, rùng mình một cái, cắn răng nói: “Đi vào, ta là quốc sử Khiết Đan, nào có đạo lý chờ ở bên ngoài. Đến đây, theo ta xông vào.”

Sau lưng, hai võ sĩ đồng ý một tiếng, theo Gia Luật Hồng Đức xông vào, người sai vặt không ngăn được, liền kéo lấy Uông tiên sinh, nói: “Ngươi…, các ngươi muốn gì, đây chính là chỗ ở tư nhân, là phủ Kỳ Quốc công, các ngươi là muốn tạo phản sao?”

“Tạo phản?”, Uông tiên sinh khinh thường mà cười lạnh một tiếng nói: “Chúng ta là đặc phái viên Khiết Đan, làm sao lại phải tạo phản, mở ra!”

Gia Luật Hồng Đức mang theo người, giống như con ruồi không có lịch sự, mạnh mẽ đâm vào trong Công phủ, vài hạ nhân đến ngăn trở, thấy võ sĩ Khiết Đan rút đao ra, cũng không dám lại ngăn trở nữa rồi, đành phải theo đuôi xa xa, sai người ta bảo vệ cho cửa vào nội viện, không để cho bọn họ quấy nhiễu nữ quyến.

Gia Luật Hồng Đức kéo một người tới, cúi đầu liền hỏi: “Nói mau, Thẩm Ngạo ở nơi nào?”

Hạ nhân bị dọa cho sợ tới mức mặt như màu đất, lí nha lí nhí chỉ vào một phương hướng, nói: “Tại chính sảnh tiếp khách… Làm ơn… Tha mạng…”

Hừ! Gia Luật Hồng Đức buông hắn ra, bước chân nhanh hơn, vô cùng nóng nảy, cũng đã tìm đến chính sảnh, cái chính sảnh này kiến trúc hùng vĩ, là dễ nhận thức nhất, bước vào cánh cửa, Gia Luật Hồng Đức liền cao giọng nói: “Thẩm công tử, kẻ hèn này là Liêu quốc sứ thần Gia Luật Hồng Đức, xin bái kiến, có chỗ thất lễ, mong rằng công tử bao dung, tha thứ.” Con mắt lập tức băn khoăn trong sảnh, hi vọng chứng kiến khách nhân Thẩm Ngạo gặp gỡ rốt cuộc là người nào.

Lại để cho Gia Luật Hồng Đức thất vọng chính là, trong cái sảnh này chỉ có một thiếu niên tuấn mỹ đang chậm rãi uống trà, về phần khách nhân thần bí kia đã không thấy đâu, chỉ là gần chỗ Thẩm Ngạo đang ngồi, có đặt một chén trà nhỏ còn chưa uống xong, chắc hẳn khách nhân này cũng chỉ là vừa mới đi.

Trong lòng hắn hơi có chút thất vọng, cao thấp đánh giá đến Thẩm Ngạo, tuổi Thẩm Ngạo rất trẻ, tuổi trẻ làm cho hắn khó có thể tin, mặc trên người kiện y phục hàng ngày, khó nén quý khí bức người toát ra trên người, thấy thế nào cũng giống như công tử người Nam đầy quý khí, lại không hợp làm khâm sai.

Gia Luật Hồng Đức cười lạnh trong lòng: “Từ lúc ở Bắc quốc, chợt nghe nói quốc chủ người Nam hoang dâm, tận tình tin gian nịnh tiểu nhân, người đá cầu quản lý Tư Mã, thái giám bị thiến trấn thủ biên quan, không thể tưởng được, đúng là để tên tiểu tử cọng lông chưa mọc thương lượng ngoại sự.”

Gia Luật Hồng Đức khinh thường liếc liếc Thẩm Ngạo, không đợi Thẩm Ngạo khách khí, nghênh nghênh ngang ngang mà đi vào, mắt hổ hung thần ác sát nói: “Người Nam các ngươi đều nói mình là quốc gia trọng lễ nghi, công tử thân là khâm sai quý quốc, vì sao chậm trễ tiếp khách như thế?”

Thẩm Ngạo cũng lơ đễnh đối với Gia Luật Hồng Đức đột nhiên đi đến, mỉm cười, cũng đi dò xét Gia Luật Hồng Đức, nhìn dáng người Gia Luật Hồng Đức này giống như là một người vũ phu, nhưng ngôn từ này phát ra, chỉ sợ không chỉ là dạng vũ phu đơn giản như vậy.

Thẩm Ngạo chậm rãi nói: “Quốc sử quả nhiên hiểu được đạo lý đánh đòn phủ đầu, rõ ràng là ngươi thất lễ xâm nhập chỗ ở tư nhân, lại trách cứ đệ tử thất lễ, phải chăng hơi quá mức chút ít.”

Lúc này, Uông tiên sinh kia tiến đến, cười ha hả nói: “Bất kể như thế nào, luôn là Thẩm khâm sai thất lễ trước.”

Thẩm Ngạo liếc nhìn Uông tiên sinh, dấu diếm thanh sắc hỏi: “Xin hỏi vị tiên sinh này là ai?”

Uông tiên sinh nói: “Đệ tử họ Uông, tên một chữ Nghĩa.”

Thẩm Ngạo cười lạnh: “Ta còn tiên sinh họ Gia Luật, thì ra còn biết mình họ Uông.”

Một câu nói kia tất nhiên là châm chọc Uông Nghĩa quên tổ tông, Uông Nghĩa lại chỉ cười ha ha một tiếng, không hề để ý.

Da mặt thực dày đó, đây mới thực sự là người không biết xấu hổ thì không ai địch nổi! Thẩm Ngạo cảm thán một câu trong lòng, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Không biết quốc sử tới chơi, có chuyện gì không?”

Gia Luật Hồng Đức nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là sự tình Cao Tăng hầu kia ẩu đả ta và người đi theo ta, chúng ta là quốc sử, các ngươi là người Nam, lại động thủ quyền cước, đây là cái đạo lý gì? Hôm nay nếu không cho ta một cái công đạo, hừ hừ, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với hai nước bang giao.”

Ồ, vị này bạn bè quốc tế lại thực sự đổi trắng thay đen, rõ ràng là bọn hắn động thủ trước, rõ ràng đánh thua còn liều lĩnh đến trách móc như thế.

Thẩm Ngạo ho khan một tiếng: “Không biết sẽ bất lợi như thế nào.”

Gia Luật Hồng Đức thấy Thẩm Ngạo là mao đầu tiểu tử, đâu thèm để Thẩm Ngạo vào mắt, hung dữ nói: “Nhẹ thì hai nước đoạn tuyệt kết giao, nặng thì đao búa đánh nhau, Thẩm khâm sai cần phải tự định giá rõ ràng.”

Thẩm Ngạo cười hắc hắc, rốt cục tiến vào chính đề rồi, à một tiếng, làm ra một bộ dạng không đếm xỉa tới nói: “Quốc sử đại nhân bớt giận, một chút việc nhỏ, sao có thể nói đoạn giao liền đoạn giao? Ngươi biết đấy, Đại Tống chúng ta và các ngươi luôn luôn là hàng xóm thân thiện.”

Gia Luật Hồng Đức cười lạnh: “Vậy thì giao hung thủ ra, gia tăng tiền cống hàng năm, nếu không chúng ta thề không bỏ qua.”

Thẩm Ngạo uống trà: “Đúng, đúng, nhưng, hung thủ sao, chúng ta đã khiển trách rồi, bản khâm sai tự mình xử lý Cao Tăng hầu. Về phần tiền cống hàng năm, hắc hắc, như vậy cũng dê nói, chỉ là cái tiền cống hàng năm này nhất thời cũng không kiếm ra. Không bằng như vậy đi, Gia Luật quốc sử liền vất vả một chuyến, trở về bẩm báo quốc chủ các ngươi, nói tiền cống hàng năm của Đại Tống triều, đã đồng ý cho người Kim, các ngươi muốn lấy, chính mình đi lấy. Liêu quốc trăm vạn hùng binh, chính là người Kim cường quốc đệ nhất phương bắc, chỉ là man di nho nhỏ, dùng oai vũ quân Liêu, người Kim nhất định sẽ thúc thủ chịu trói, đến lúc đó đừng nói là gia tăng tám mươi vạn ngân lượng tiền cống hàng năm, chính là lại đòi nửa quốc khố, Đại Tống chúng ta cắn chặt răng, cũng phải đi kiếm rồi mời quý quốc xin vui lòng nhận cho.”

Người Kim…

Đôi mắt Gia Luật Hồng Đức xẹt qua một tia giận dữ, thầm giật mình, lạnh lùng nói: “Người Kim đối với ta Đại Liêu mà nói chỉ là họa biên giới nhỏ, không đáng nhắc đến, Thẩm khâm sai chớ phán thời cuộc linh tinh.”

Thẩm Ngạo ha ha cười một tiếng, nếu thật là họa biên giới nhỏ thì cũng thôi, lúc này người Kim đã thế như chẻ tre, binh vây Yến kinh thủ đô Liêu quốc, nếu là hắn không nhớ sai, qua một năm, Liêu quốc sẽ diệt vong sau.

Chỉ là ở thời đại này, tin tức tương đối bế tắc, huống hồ văn võ cả triều vẫn đang thập phần mù quáng đối với người Liêu, vẫn đang cho rằng người Khiết Đan có lẽ vẫn là mạnh mẽ như lúc mấy chục năm trước, thổ địa ngàn dặm, Khiết Đan không người nào có thể ngăn cản, nhưng không biết, một khi cái Liêu quốc này suy sụp, chính là thổ địa ngàn dặm, trong mấy năm, đã bị người Kim đánh cho rơi hoa nước chảy.

Lần này, Gia Luật Hồng Đức đến đây yêu cầu tiền cống hàng năm, đơn giản là muốn kiếm một số lớn, kiếm quân phí chống cự người Kim mà thôi, không xuất ra được, y theo Thẩm Ngạo đoán trước mà nói, sứ thần Kim quốc sẽ rất nhanh đến Biện Kinh, liên lạc sự vụ diệt Liêu cùng Đại Tống.

Người Khiết Đan sắp sửa cùng đường mạt lộ, rõ ràng còn không quên vét một số lớn từ trên người Tống triều, quả nhiên là buồn cười lại vô cùng đáng giận.

Thẩm Ngạo mỉm cười, nói: “Họa biên giới nhỏ sao? Cái đó thật tốt, sợ là sợ quốc sử đại nhân về tới Yến kinh, cái Yến kinh kia đã rơi vào gót sắt người Kim, hừ hừ, thực sự không dám đấu diếm, khách nhân vừa rồi của ta, chính là sứ thần Kim quốc, muốn đi mời Đại Tống ta cùng giáp công quý quốc, đến lúc này, quốc sử còn muốn vênh váo hung hăng sao?”

Những lời này, lại làm cho Gia Luật Hồng Đức không tự chủ được mà mồ hôi lạnh chảy ròng, người Kim quật khởi, nhiều lần chiến bất bại, Liêu quốc nguy tại sớm tối, tin tức này, người Nam bên này còn chưa phát giác, nhưng nếu như người Kim liên lạc hẹn nhau với người Tống, thật sự muốn hai mặt giáp công, Đại Liêu tất nhiên sẽ diệt vong.

Hắn vốn là còn muốn dựa vào uy thế người Khiết Đan dĩ vãng đe doạ người Nam một phen, lại chưa từng nghĩ người Nam đã biết được tin tức này.

Khó trách, khó trách… Khó trách người Nam luôn luôn nhát gan sợ phiền phức thoáng cái đã bắt đầu cường ngạnh đứng dậy, tất cả việc trước mắt đều giải thích thông.

Thẩm Ngạo cười lạnh nói: “Cái tiền cống hàng năm này, quốc sử còn muốn không?”

Gia Luật Hồng Đức không muốn tha cho, nói: “Đây là hiệp nghị trước đây của chúng ta, dựa theo minh ước hai nước, “…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất