Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 221

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 221

Triệu Cát hiển nhiên lại bị lời Dương Tiễn nói làm cho phải cao hứng rồi, cười ha ha một tiếng, bắt chéo tay nói: “Ngươi chớ quên Trẫm còn có thể đá cầu!”

Dương Tiễn cười mỉa, nhưng thần sắc lại thập phần chăm chú: “Đúng, còn có đá cầu, cước lực của hoàng thượng, ngoại trừ Cao thái úy, không người nào có thể ngăn cản.”

Triệu Cát chậm rãi thu hồi sự vui vẻ, nghiêm mặt nói: “Được rồi, lời nịnh nọt không cần nói nữa, Trẫm ngược lại nghe nói Thái Thái sư và Thẩm Ngạo bất hòa, phải không?”

Dương Tiễn nhìn quanh hai bên trái phải, thấp giọng nói: “Chuyện này chỉ sợ vẫn có chút quan hệ cùng bệ hạ!”

Triệu Cát trừng mắt lên, hỏi: “Ngươi nói lời này là vì cái gì?”

Dương Tiễn mỉm cười, nhắc nhở Triệu Cát, nói: “Bệ hạ hẳn là đã quên trước đó, tại Thúy Nhã Sơn Phòng, thư sinh gọi Thái Luân kia, chính là tằng tôn Thái Thái sư, Thái Luân không biết trời cao đất rộng, xảy ra chuyện không vui cùng bệ hạ đã. Là Thẩm Ngạo động thân ra, nhục nhã Thái Luân một phen, từ đó về sau, Thẩm Ngạo và Thái gia liền không hòa thuận.”

Triệu Cát gật đầu chấp nhận sâu: “Trẫm đúng là đã quên, lại nói tiếp, cái này thật đúng là Trẫm không phải, nên tìm một cơ hội, để Trẫm làm người hoà giải.

Phẩm hạnh Thái Thái sư có lẽ là vô cùng tốt, cũng tỷ như lúc này đây, hắn với tư cách chủ khảo thử thư pháp, không kể hiềm khích lúc trước, vẫn là để cho Thẩm Ngạo đứng tên đầu.”

Dương Tiễn cười ha hả nói: “Phẩm hạnh Thái Thái sư tất nhiên là không thể chê.”

Nhìn qua đám sương mù kia, Triệu Cát đứng dậy duỗi lưng một cái, tâm tình sung sướng nói: “Sự tình thi đình, ngươi phải hỏi thoáng một tý, lần này thi đình nhất định rất đặc sắc, Trẫm muốn từ từ nhìn trò hay này.”

Qua một ngày chính là thi đình, Thẩm Ngạo rất là thanh nhàn tự tại, chơi đùa hai ngày cũng không để tâm đến, một ngày này, sáng sớm bắt đầu đứng dậy, môn nhân đưa thiệp mời tới, nói là Thạch phu nhân cho mời.

Thạch phu nhân? Phu nhân Vệ Quận công?

Thẩm Ngạo nhìn qua danh thiếρ vàng, lại cười khổ, vị Thạch phu nhân này một mực nhớ thương sự tình giới thiệu lão bà cho hắn, lúc này đây đến mời, chẳng lẽ là có người thích hợp?

Vị Thạch phu nhân này cho mời, Thẩm Ngạo không muốn đi cũng phải đi, đành phải gọi phòng chăn ngựa chuẩn bị xe, một thân một mình tiến đến bái vọng.

Xe ngựa chạy nhanh đến phủ đệ Vệ Quận công ở Cảnh thành phường, phủ Quận công, trừ cửa chính, hai bên trái phải có tất cả đường lớn nhỏ, cung cấp để xa phu xuất nhập, xe này chính là của phu nhân Chu phủ, thường xuyên lái xe mang theo Đoan Chính đến Thạch phủ, cho nên quen việc dễ làm, cứ đi theo tây viên môn vào, chạy qua đường đá dài khoảng trăm mét, dừng lại tại một chỗ lầu có dàn hoa rũ xuống.

Thẩm Ngạo xuống xe, liền có chủ sự Thạch phủ tới đón chào, trong vẻ mỉm cười mang theo sự kính cẩn, nhìn Thẩm Ngạo nói: “Tôn hạ chính là Trầm công tử? Trầm công tử, mời, phu nhân chờ đã lâu.”

Thẩm Ngạo liền hỏi: “Không biết Thạch phu nhân gọi đệ tử đến có chuyện gì? À, thiếu chút nữa đã quên, còn chưa thỉnh giáo đại danh huynh đài.”

Chủ sự cười ha hả nói: “Trầm công tử khách khí, kẻ hèn này họ Đặng, ngươi gọi ta Đặng chủ sự cũng được. Chuyện này chúng ta vừa đi vừa nói!” Sắc mặt của hắn hơi có chút lo lắng, sợ tới mức không để Thẩm Ngạo nghỉ ngơi, gia tăng tốc độ bước chân như đang chạy.

Dọc theo con đường này, Đặng chủ sự nói liên miên, nói ra toàn bộ sự tình, thì ra là Tấn vương phi tới chơi, cùng Thạch phu nhân rỗi rãnh nói chuyện phiếm vài câu, liền thổn thức nói hoa ở phía trong hậu viên Tấn vương phủ không biết là nhiễm bệnh gì, đúng là một mảnh khô vàng, tất nhiên là ảm đạm hao tổn tinh thần, hoang mang lo sợ.

Thạch phu nhân chân thực nhiệt tình, đã nói hoa không tìm ra căn nguyên bệnh, không bằng đi gọi Thẩm Ngạo đến, lại nói Thẩm Ngạo có muôn vàn chỗ tốt, không thiếu được còn nói vài câu như kiểu Thẩm Ngạo không gì làm không được, thí dụ như ngâm thơ vẽ tranh, thí dụ như trị bệnh cứu người, những sự tình này hơn phân nửa là Chu phu nhân đề cập về hướng Thạch phu nhân, Thạch phu nhân thuật lại cho Tấn vương phi, trong lòng Tấn vương phi lo lắng, để cho Thẩm Ngạo đến thử một lần cũng tốt, bởi vậy lòng như lửa đốt mà mời người đến.

Sau khi Thẩm Ngạo nghe xong, bước chân không khỏi chậm lại, trong lòng đang cười khổ, Thẩm Ngạo theo lời Thạch phu nhân kia là mình sao? Làm sao nghe được giống như là siêu nhân hẩm Ngạo không bằng

Ai, đúng là cây to đón gió mà! Nhưng việc đã đến nước này, cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không chạy thoát rồi, trong lòng thổn thức một phen, đi theo Đặng chủ sự qua cánh cửa có dàn hoa rũ xuống, chỉ thấy trong mi mắt, bốn phía đình viện tĩnh mịch toàn trồng cây mai và trúc, một tòa lầu các ba tầng mái cong vểnh lên mặt quay hướng bắc lưng tựa hướng nam, nguy nga tuấn mỹ đứng sừng sững ở bên trong cây tùng hoa.

“Trầm công tử, đến đây, ta liền vào bẩm báo.” Đặng chủ sự vội vàng đi vào, một lát sau, lại đi ra, nói: “Trầm công tử, mời.”

Đi vào lầu các, trang trí trong lầu cũng không tinh mỹ, nhưng khách nhân tầm thường rất khó tiến vào, cho dù là Đoan Chính đến đây rồi, cũng phải có Quận công cùng đi, chỉ là Thẩm Ngạo tại trong mắt Thạch phu nhân chỉ xem như tiểu bối, tiểu bối có nhiều quy củ, nhưng có đôi khi cũng ít trói buộc, trong phòng nhỏ u tĩnh lịch sự tao nhã, chỉ thấy Thạch phu nhân và một người phu nhân ung dung ngồi nói chuyện, phu nhân này ước chừng ba mươi mấy tuổi, làn da trắng nõn ăn mặc lễ phục gấm đỏ thẫm, dịu dàng ngồi, đều có một phen đoan trang, đưa con mắt lên nhìn Thẩm Ngạo, liền hỏi: “Hắn chính là Trầm công tử?”

Thẩm Ngạo bước nhỏ đi qua, nói: “Hồi bẩm Vương phi nương nương, đệ tử chính là Thẩm Ngạo.”

Thạch phu nhân cười nói: “Ngươi lễ nhiều như vậy làm cái gì? Đến, nhanh cầm một gấm đôn mời Trầm công tử ngồi.”

Tấn vương phi lắc đầu nói: “Hay là đừng ngồi vội, thời gian không trì hoãn nổi rồi! Có lẽ là nên mời Trầm công tử đến Vương phủ đi xem hoa thế nào đã.”

Thạch phu nhân che miệng cười nói: “Thẩm Ngạo, ngươi đừng nên trách, vị này chính là Tấn vương phi, là yêu nhất việc nuôi dưỡng hoa cỏ, chút ít hoa cỏ kia chính là mệnh căn của nàng, trước mắt, hậu viên gần dặm của nàng, nhiều hoa đều khô vàng rồi, trong lòng nàng cũng là sốt ruột, cho nên mới sẽ như thế.” Nói xong lại nghĩ tới một chuyện lý thú, nói: “Trước đó một lần Thanh Hà quận chúa rút hoa hồng trong hậu viên đi ra ngoài, vì vậy mà làm Vương phi thương tâm vài ngày.”

Hoa hồng? Thanh Hà quận chúa?

Má ơi! Thẩm Ngạo hổ thẹn mà cúi đầu xuống, trong lòng mặc niệm, A Di Đà Phật, đây chẳng phải là chính mình tạo nghiệt sao? May mắn, may mắn tiểu quận chúa có lẽ là rất giảng nghĩa khí, không có cung khai mình ra ngoài.

Tấn vương phi gật đầu gật đầu nói: “Đúng vậy, Trầm công tử, vừa rồi là ta quá vội vàng một ít, đã sớm nghe nói Thẩm Ngạo không những đọc sách tốt, còn tinh thông các loại tạp học, liền muốn nhờ Trầm công tử đi xem hoa kia rốt cuộc là bị cái chứng gì, vì sao trong nháy mắt đều khô vàng hết.”

Thẩm Ngạo có cực khổ, đành phải kiên trì nói: “Vương phi nương nương không cần phải khách khí, đã như thế, đệ tử liền đi xem, chỉ là, mặc dù đệ tử hiểu sơ một ít tạp học loay hoay hoa cỏ, nhưng có thể thành công hay không, đệ tử cũng không dám cam đoan.” Trong óc của hắn kêu loạn, cực lực mà nhớ lại một ít tri thức về hoa cỏ đời sau.

Thân là đạo tặc nghệ thuật, nếu không hiểu hoa cỏ, đó là gạt người, chỉ là chỗ hắn hiểu cũng chỉ giới hạn ở một ít loài hoa quý báu, những thứ khác liền một mực không biết, bởi vậy, trong lòng rất là lo lắng, chỉ có điều người ta đã cầu mình đến, mặc kệ được chuyện hay không, hắn cũng phải đi thử một lần!

Tấn vương phi đã muốn đứng lên, nói: “Thạch phu nhân cũng mà đi đến phủ ngồi một chút, chúng ta cùng đi.”

Còn chưa đặt chân yên ổn ở Thạch phủ, liền lại phải đi Tấn vương phủ, Thẩm Ngạo dở khóc dở cười, trong lòng hơi có chút chờ mong về Tấn vương, Tấn vương chính là cháu Thần Tông, thứ tử Nghi Vương Triệu Vĩ, lại là bào đệ ruột thịt Huy Tông Triệu Cát, vốn là được phong làm Cùng Quốc công, về sau Triệu Cát vào chỗ, liền phong làm Tấn vương.

Cần biết cái vương vị này trong lúc đó cũng là có phân chia cao thấp, tại Tống triều, người thân nhất trong tôn thất, đều được sắc phong là Tấn vương, Tề vương, Sở Vương, mà địa vị thấp hơn một ít, phần lớn chính là là Triệu vương, Việt Vương, Ngô vương, nếu là địa vị thấp hơn một ít nữa, phần lớn vương vị liền có chút lạ, cái gì Mục vương, Dự vương, Thành vương, Huệ vương, các loại….., xa hơn chút nữa, cũng chỉ có thể phong là Quốc công, Quận công coi như là giải quyết chung cho người có công hoặc vương gia cùi.

Thẩm Ngạo cũng đã đến thời đại này khá lâu, lại sinh hoạt tại phủ Quốc công, mới biết được những thứ lắt léo trong tông thất này.

Tấn vương, cái này đã là tước vị cao nhất rồi, tuy nói lực ảnh hưởng trong triều không lớn, lại thuộc về phần đứng đầu tôn thất, thường thường là người cầm quyền hàng loạt Chính tư, cái gọi là hàng loạt Chính tư, chính là độc lập với triều đình, chuyên môn dùng để ước thúc cơ cấu tôn thất, ngoài ra, còn có hỗ trợ các loại chức trách chủ trì tế thiên, tế tổ trong nội cung.

Thẩm Ngạo tuyệt đối không dám xem thường cái cơ cấu này, ai có thể nắm giữ nó, chẳng khác nào là thủ lĩnh cả tôn thất Vương tộc, khó trách trước đó Thanh Hà quận chúa tới tìm chính mình, cái tên Vương Phủ kia dám đắc tội Kỳ Quốc công, Vệ Quận công, lại không dám làm càn ở trước mặt Triệu Tím Hành, cha vị tiểu quận chúa này chấp chưởng quyền lực cả Vương tộc đó.

Thử nghĩ thoáng một tý, nếu là Tấn vương mất hứng, mang theo một đám Vương tộc tôn thất vừa khóc lóc vừa náo loạn, muốn mời hoàng đế xử trí Vương Phủ, mặc dù Vương Phủ là một Thiếu Thương, hoàng đế vì để dàn xếp ổn thỏa, cho dù là muốn bảo toàn hắn, cuối cùng nhất cũng không khỏi không giáng chức quan hắn rồi cho lưu vong.

Cái này là uy lực Vương tộc, tuy nói có Tống có hoàng đế làm đại ca, Vương tộc tuy một mực núp trong bóng tối, tuy không kiêu ngạo ương ngạnh như trong lịch sử, nhưng quyền nghiêng trời lệch đất, cũng là một chi lực lượng không thể bỏ qua.

Xe ngựa đi theo Tấn vương phi chạy đến trước Vương phủ mới dừng lại, Vương phủ này Thẩm Ngạo đã tới một chuyến, theo tiểu quận chúa kia xem hạc, kỳ thật Vương phi và hắn đã từng có duyên gặp mặt một lần, chỉ có điều lúc này chỉ sợ Vương phi sớm đã quên cái thoáng nhìn ở phía trong hậu viên kia.

Thẩm Ngạo xuống xe, theo Vương phi vào Vương phủ, đất đai Vương phủ cực kỳ rộng lớn, nếu nói phần lớn kiến trúc phủ Vệ Quận công và Kỳ Quốc công dùng sự uy nghiêm làm chủ, phủ Tấn vương này chính là vô cùng hoành tráng, bên trong vẻ ung dung có chứa trang nghiêm không để cho người khác xâm phạm, đền lầu nguy nga tọa lạc tại bên trong cây cối xanh um tươi tốt, bốn phía đều là tòa nhà điêu lương, hành lang gấp khúc vờn quanh, giống như một cái mê cung.

Trong lòng Tấn vương phi nhớ thương hoa cỏ hậu viên, cho nên ngựa không dừng vó, một đường đi đến hậu đình, Thẩm Ngạo theo nàng qua một cái động, trước mắt mở rộng trong sáng, dưới chân của hắn, vô số dây leo, rễ hoa mọc lên, xen lẫn gió xuân nhộn nhạo mang theo mùi thơm ngát, chỗ xa hơn, chính là một chỗ đình giả thạch, trên cái đình kia cũng kết đầy dây leo bích lục, trên dây leo sinh ra rất nhiều hoa màu vàng, từ từ chập chờn trong gió mát.

“Quá đẹp!” Trong lòng Thẩm Ngạo không kìm được mà khen một câu, vườn hoa lớn như thế, hắn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, hoa dưới chân có cây nhận thức, có cây không biết, cũng không biết có bao nhiêu giống.

“Chỉ là hiện tại quá khó xử rồi, nhiều hoa như vậy, cũng không phải biết bị bệnh nào? Sợ là sợ những hoa nhiễm bệnh kia, bạn thân ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, nếu là như vậy, liền ném bạn thân này đi được rồi.” Thẩm Ngạo nghĩ đi nghĩ lại, lông mày cũng không khỏi nhíu lại.

Tấn vương phi dừng chân, nói với Thẩm Ngạo: “Trầm công tử, đi theo ta.”

“Còn có vườn hoa khác?” Rung động trong lòng Thẩm Ngạo lại càng khó có thể che dấu, một mảng lớn vườn hoa này đã làm cho hắn mở rộng tầm mắt, nếu là bên trong còn có một vườn hoa khác, Thẩm Ngạo thật không hiểu nên dùng cái dạng tâm tình gì để hình dung.

Theo Tấn vương phi đi vào trong, phía trước có một hàng rào trúc ngăn cách với bên ngoài, rất nghiêm ngặt, bước chân Vương phi nhanh hơn, mở cửa ra, nói với Thẩm Ngạo ở sau lưng: “Trầm công tử, mời ngươi xem.”

Thẩm Ngạo đi vào bên trong, chỉ thấy một vườn hoa loại nhỏ, rãnh thoát nước rắc rối phức tạp, thổ địa phì nhiêu, trên từng đống đất nhỏ, các loại hoa tranh nhau khoe sắc, làm cho con mắt Thẩm Ngạo đều hoa lên.

Thẩm Ngạo nhất thời không kịp nhìn, đôi mắt cũng rất nhanh mà rơi vào một bông hoa Mẫu đơn tươi đẹp nằm ở trung ương, cây Mẫu đơn này cành nhỏ hẹp, đứng thẳng lên, dáng cao lớn, tâm hoa dần dần tản ra phía ngoài, tầng tầng bảo vệ xung quanh một điểm đỏ bừng trong nhuỵ hoa, bên cạnh hiện lên màu đỏ nhạt, ánh mặt trời chiếu xuống, rồi lại phảng phất dần dần chuyển thành đỏ thẫm.

Cả cây Mẫu đơn đứng sừng sững bên trong vườn hoa, làm cho hoa quanh thân đều ảm đạm thất sắc, hoa bên trong vườn đều là giống quý báu, nhưng so sánh cùng với cây Mẫu đơn này lập tức cảm thấy như cống rãnh mà sóng sánh với đại dương.

“Cái này… Đây là…” Thẩm Ngạo nhất thời mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Là trăm hoa ghen trong truyền thuyết sao?”

Bên trong vạn hoa, Mẫu đơn tươi đẹp nhất, mà bên trong vương giả Mẫu đơn, không phải trăm hoa ghen thì không còn thứ gì khác. Về những thứ này, Thẩm Ngạo cũng chỉ là mơ hồ tìm được từ trong một ít sách cổ đã từng duyệt qua. Về loại hoa này, còn có một truyền thuyết, nói là mỗi năm, tiên tử Mẫu đơn truyền lệnh, muốn tại núi Bắc Đặng Lạc Dương cử hành hội thi đấu hoa Mẫu đơn trong bảy ngày, hiệu lệnh thoáng một tý, Mẫu đơn thiên hạ tụ tập cố đô, các loài hoa tập trung, phi thường náo nhiệt.

Mẫu đơn tiên tử mời con gái Ngọc Hoàng đại đế là Công Chúa Bách Hoa giám sát thi đấu. Tham gia bình chọn có: Hoa vương “Diêu hoàng”, hoa hậu “Ngụy tím”, hoa trạng nguyên “Lạc Dương hồng”. Hoa vương tuyên bố “thi đấu hoa bắt đầu”, trong chốc lát, đám Mẫu đơn toả sáng, dị sắc lộ ra, cả núi Đặng giống như gấm, mầu sắc sặc sỡ.

Lúc qua một vòng, kết quả bình chọn công bố: Tại bên trong gần trăm chủng Mẫu đơn tham gia, “Thọ an hồng” đến từ núi Thọ An cảnh nội Lạc Dương mở cánh rất đẹp, lượng hoa nhiều, sắc hoa tươi đẹp, tư thái hoàn mỹ, cánh hoa dài, năm hạng đều ưu, đoạt được giải nhất, “Thái chân muộn trang” đến từ Thái Bạch sơn nổi tiếng đứng thứ hai, núi Vạn Hoa “Trường châu hồng” đứng thứ ba.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất