Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 210

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 210

Kỳ thật, chữ viết của Thái Luân, tại mấy tháng trước kia, đã là vô cùng tốt rồi, chỗ khiếm khuyết chỉ là hỏa hầu và nắm giữ bút lực, bên trong những người tuổi trẻ tài cao, đã là rất tốt, được gia truyền, như hạc giữa bầy gà, hiện tại trình độ của hắn, lại làm Thẩm Ngạo có chút chờ mong, sự tình Thẩm Ngạo thích làm nhất, chính là lúc đối phương nỗ lực chăm học được đề cao trình độ, lại tiếp tục dẫm nát đối thủ xuống dưới chân, cảm giác như vậy, mới thật sự là cực kỳ thoải mái.

Thẩm Ngạo mang theo công cụ khảo thi, trở lại phủ Quốc công, trong lòng vẫn là không nhịn được, nghĩ đến sự tình Thái Kinh, Thái Kinh khôi phục, đối với khắp cả triều đình, cả Biện Kinh, đều có được ảnh hưởng sâu xa, loại sự tình này mặc dù không quan hệ đến hắn, nhưng tin tức này, lại hòa tan sự vui sướng khi hắn vượt qua kiểm tra khảo thi vẽ, trong lòng không kìm được mà nghĩ: “Trận thi thử thử, có thể nhìn thái độ của Thái Kinh đối với mình, rốt cuộc là từ từ chém giết, hay là lúc khôi phục về sau liền toàn lực chèn ép.”

Hắn cười một tiếng, đi đến hậu viên, nơi đình nghỉ mát, xa xa chứng kiến Chu Nhược và một nữ tử đang xem cá, liền thoải mái giẫm chân đi qua, đến gần rồi, mới nhìn rõ khách nhân, thì ra là tiểu quận chúa Triệu Tím Hành.

Triệu Tím Hành đam mê hội họa, loại người yêu thích tranh liền tự nhiên lưu luyến quang cảnh đẹp, tại trong mắt họa sĩ, bất luận cảnh sắc gì, trong lòng vẫn là một bức hoạ tuyệt hảo cuộn tròn, mắt thấy Triệu Tím Hành ngây thơ hoạt bát ném mồi vào trong hồ, cũng không phát giác được có người tới gần, Thẩm Ngạo cười ha hả nói: “Ồ, quận chúa cũng yêu cá sao? Rất giống ta đó, quận chúa và ta, lại có chút hợp ý.”

Nhớ tới lần trước đó, Triệu Tím Hành giải vây vì mình, chính mình lại càng mượn nàng hung hăng giáo huấn Lương Thành một phen, trong lòng Thẩm Ngạo nổi lên cảm kich, tiểu cô nương này kỳ thật có lẽ là rất khả ái, ngoại trừ có chút không rành thế sự, rất hợp ý với mình.

Triệu Tím Hành đưa mắt tới, chứng kiến Thẩm Ngạo, liền vui vẻ rạo rực nói về hướng hắn: “Thẩm họa sĩ, ngươi mau tới đây, mau đến xem con cá, những này con cá rất lanh lợi.”

Thẩm Ngạo đi qua, quả nhiên nhìn thấy trong hồ nước lăn tăn, một đống đuôi cá vàng óng ánh xuất hiện ven hồ, điên cuồng giành ăn, ánh mặt trời bắn xuống, chiếu rọi tại vẩy cá, hiện ra một mảnh lăn tăn sáng bóng.

Triệu Tím Hành nhìn bộ dạng Thẩm Ngạo chăm chú theo dõi cá kiểng, vui mừng nói: “Ngươi cũng ưa thích cá? Nha, Thẩm họa sĩ, ta cũng rất ưa thích, ta thích vẽ tranh, ngươi cũng ưa thích vẽ tranh, chúng ta thật sự là hợp ý.” Nha đầu kia nói chuyện cũng không có gì cố kỵ, ưa thích liền ưa thích, không thích cũng quyết không nói chữ tốt.

Chu Nhược ở bên nghe xong, khóe mắt quét nhìn chứng kiến Thẩm Ngạo cười trộm không thôi, trong lòng gắt một cái, liền không khỏi suy nghĩ, hắn ưa thích và quận chúa ưa thích khác nhau nhiều lắm, hắn thích là cá nướng, ăn cá.

Thẩm Ngạo rất chân thành tha thiết nói: “Đúng vậy, đúng vậy, quận chúa là tri kỷ của đệ tử, cái gọi là tri kỷ khó cầu, có thể gặp được quận chúa, là phúc khí của đệ tử, xem ra chúng ta có rất nhiều chô hợp ý còn chờ khai quật.

Triệu Tím Hành rất chân thành mà dốc sức liều mạng gật đầu, nói: “Đúng, ngoại trừ ta không thích làm đau xót thơ, Thẩm Ngạo ưa thích cái gì, ta đều rất ưa thích.”

Thẩm Ngạo trộm vui mừng trong lòng, nói chuyện cùng tiểu quận chúa này, rất thoải mái, có cái gì thì nói cái đó, trong lúc ngôn ngữ phát ra, vẻ lo lắng trong lòng liền bị quét sạch, nhìn đôi mắt Triệu Tím Hành tràn đầy chờ mong, liền vén tay áo lên nói: “Ta đi gọi người mang lên giấy và bút mực đến, vẽ một bức quang cảnh hồ đẹp đưa cho quận chúa, dùng để biểu đạt sự ngưỡng mộ của đệ tử đối với quận chúa. Đúng rồi, tự nhiên cũng không thiếu được biểu muội, còn muốn vẽ một bức cung nữ đồ vì biểu muội.”

“Ta không muốn cung nữ đồ, ngươi vẽ quang cảnh hiện tại là được rồi!” Chu Nhược bình tĩnh nói.

Mới từ hoa viên bước chậm tới, trong lúc vô tình chứng kiến cây nhỏ đã nở ra mầm non nớt màu xanh nhạt, một ít cọng cỏ non không biết tên cũng đã khai mở hoa rồi, hoa vàng tươi, đặc biệt làm cho người ta yêu thích. Khắp nơi tràn đầy một khí tức đầu xuân, Thẩm Ngạo ngơ ngác, cũng không biết là bị danh lợi hun tâm hay không, đúng là được Triệu Tím Hành và biểu muội nhắc nhở, mới đột nhiên tỉnh ngộ đến thì ra mùa xuân đã tới.

Con mắt vừa nhìn ven hồ, bốn phía hồ, sóng lăn tăn, cây cối rũ tán lá xuống, mầm mới phát triển, gió xuân thổi qua, thướt tha nói không nên lời, trong không khí cùng với hương hoa nhàn nhạt, còn kèm theo hương thơm khí tức bùn đất, hôm nay nhận thức loại mỹ cảm này, không khỏi vui vẻ thoải mái.

Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu văn nhân vì mùa xuân viết ra bao nhiêu thi từ ai cũng khoái, Thẩm Ngạo làm thơ không phải hạng giỏi giang, huống chi tại trước mặt, tiểu quận chúa làm thơ quá lỗi thời, nhưng tâm niệm vừa động, muốn làm ra mấy bức họa, đem cảnh đẹp này cuộn tròn trong bức hoạ.

Trong lòng Triệu Tím Hành đã sớm có cái tâm tư này, lập tức vỗ tay nói: “Ta tới nghiền mực vì Thẩm Ngạo.”

Ba người gọi người đặt bàn, trải rộng giấy ra, một người cầm bút, một người nghiền mực, một người xem bức họa, ánh sáng trên hồ đan vào cùng người.

Trong thư viện Hàn Lâm, mấy giám khảo cầm vài tờ giấy quan sát, rồi lại là tranh luận không ngớt, Triệu học sĩ kia nâng một bức tranh chữ trong tay, nói: “Cái tranh chữ này không tệ, chư vị nghĩ như thế nào?”

Mọi người nhìn, lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) là Thái Luân, tự thể ghi cực kỳ kín đáo, rất được Thái Kinh chân truyền, hoa mị hào kiện, thống khoái bình tĩnh, chữ viết như công tử hậu duệ quý tộc, xét về tiêu chuẩn, đúng là không dưới chư học sĩ thư viện.

Mọi người ào ào gật đầu, khẽ thở dài: “Chữ tốt.” Càng có người thần thái hưng phấn nói: “Để bức này đệ nhất.”

Một câu nói kia nói ra, tất nhiên là không ít người hưởng ứng, lại có một thư viện học sĩ cau mày nói: “Tranh này tất nhiên là tác phẩm xuất sắc, nhưng khách quan mà nói, chữ viết của Thẩm Ngạo Thẩm công tử lại có vẻ càng tốt hơn.”

Hắn nhặt lên một bức chữ viết trên bàn, chỉ vào tự thể tuấn tú trên mặt nói: “Luật lệ nghiêm cẩn, bút lực hiểm trở, không chỗ nào sơ hở, trong lúc hành văn lại thêm vài phần mị thái tuấn tú, vừa nhìn, đã là toàn thân thư thái, huống chi cái bức chữ viết này trước đây chưa từng gặp, nên là chữ viết Thẩm công tử tự nghĩ ra, bút lực như thế, chư vị đang ngồi chỉ sợ cũng khó sánh vai cùng hắn, theo ta nhìn, cái này so với chữ viết của Thái công tử càng thêm thanh lệ thoát tục, nên để đệ nhất.

Học này sĩ nói chuyện một hơi, mọi người còn lại ào ào hai mặt nhìn nhau, nguyên một đám nhìn về phía Thái Kinh đóng mắt dưỡng thần, trong lòng cũng đang suy nghĩ, vị đại nhân này thật sao gan cực lớn, Thẩm Ngạo là ai? Đây chính là đồ đệ tội thần Trần Tế, có thù không đội trời chung cùng Thái Thái sư, ngươi tiến cử Thẩm Ngạo, lại đem bỏ mặc chữ viết Thái công tử, Thái Thái sư nghe xong, ngươi còn có mệnh không?

Trong mọi người, có người lo lắng vì hắn, nhưng lại có người nhìn có chút hả hê, còn có người tiếc hận vì hắn, mặc dù Thái Thái sư đã về hưu, nhưng khi nhìn tình huống trước mắt, chỉ sợ ngày khôi phục cũng là sớm muộn. Huống hồ cho dù Thái sư không khôi phục nổi, vây cánh hắn trong triều rất nhiều, một người phân phó, liền có thể bắt ngươi chết không có chỗ chôn.

Có mấy học sĩ sớm tỉnh ngộ, lập tức vỗ bàn, nhất là Triệu học sĩ tiến cử Thái Luân kia, lại càng giận không kềm được, nói: “Vương học sĩ, Thẩm Ngạo viết chữ như vậy cũng được là đệ nhất sao, theo ta thấy, chữ viết của hắn ngay cả tư cách tham gia thi đình đều không có, chữ viết của Thái Luân Thái công tử dùng hào kiệt tăng trưởng, thi từ cũng làm vô cùng tốt, tự nhiên là đệ nhất.”

Mấy học sĩ, người hầu cũng ào ào nói: “Vương học sĩ mắt hoa, chỉ sợ là nhất thời nhìn lầm, chúng ta đều đều cho rằng Thái công tử là đệ nhất.”

Vài người còn lại thì là lặng yên ngồi không lên tiếng, đồng tình mà nhìn qua Vương học sĩ, cũng không dám phát ra đôi câu vài lời, ai ngờ cái này Vương học sĩ cũng là người bướng bỉnh, cười lạnh nói: “Chúng ta thân là giám khảo, tự nên chọn tuyển lương tài vì thư viện, chư vị che chở Thái công tử như thế, thực sự quá phần. Thư pháp của Thái công tử, tất nhiên là khoẻ mạnh, nhưng so với Thẩm công tử đến, chỉ sợ ngay xách giày cũng không kịp, các ngươi có thể lấn áp được ta, chẳng lẽ có thể lấn áp lừa gạt được người trong thiên hạ sao?”

Triệu học sĩ cũng cười lạnh: “Tốt, tốt, ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ, nếu là ngươi có gan, liền đem lời nói vừa rồi lập lại lần nữa.”

Lúc này, Thái Thái sư đóng mắt kia rồi đột nhiên mở mắt ra, hắn đã bảy mươi, râu tóc bạc trắng, ngoại trừ phi phục thêu kim kia, toàn thân đều nổi bật ra một vẻ già nua, chỉ có cặp con mắt kia, mới hiện ra một chút vẻ tinh lệ.

Bờ môi khô quắt nhếch lên, Thái Kinh mỉm cười, nhưng lại hòa ái dễ gần nói: “Từ từ chấm bài thi, tại sao lại nhao nhao lên? Các ngươi…” Hắn kéo dài thanh âm, nhưng lại mỉm cười, rất có hương vị giáo huấn thế hệ con cháu, ngón tay khô gầy chỉ xuống mấy giám khảo phía dưới, tiếp tục nói “Đúng là không hiểu được dưỡng khí định thần, vì một chuyện nhỏ mà bất hoà, lại để cho người ta chê cười.”

Triệu học sĩ vội vàng thi lễ về hướng Thái Kinh, dùng đến một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt nhìn Thái Kinh nói: “Thái sư giáo huấn rất đúng, hạ quan biết sai.”

Thái Kinh thở dài, chậm rãi bưng chén nhỏ trên bàn trà lên, vạch nắp trà, thổi bọt trà, chậm rì rì nói: “Hành động theo cảm tình là không được, mang bài Thẩm Ngạo và Thái Luân lên, để cho lão gia ta gần đất xa trời đánh giá.”

Chúng học sĩ ào ào giữ vững tinh thần, có người cẩn thận từng li từng tí mà bưng tranh chữ đến trước bàn Thái Kinh, cẩn thận trải rộng ra, Thái Kinh vịn bàn, đúng là một lão ông hòa ái dễ gần, khẽ rung động tay, trong miệng nói: “Thái Luân viết chữ không tệ, đáng tiếc, kiên cường có thừa, thiếu vài phần vững vàng.”

Chỉ ngắn ngủn một lời bình, lại làm cho người thoáng giật mình, Triệu học sĩ vội vàng nói: “Thái sư, Thái công tử viết chữ đã là cực kỳ đẹp, chợt có khuyết điểm nhỏ nhặt, cũng không đáng để lo ngại.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất