– Vâng… vâng!
– Thôi khỏi! – Mẹ tôi thều thào. – Đỡ mẹ vào phòng là được rồi! – Tôi bế mẹ bước vội vào phòng, va mạnh cả vào vợ nhưng tôi cũng chả bận tâm, vì lúc này tôi dành tất cả mối quan tâm của mình vào mẹ rồi.
Mẹ không cho gọi cấp cứu nên tôi mời bác sĩ đến khám cho mẹ. Mẹ tôi bị bong chân và bác sĩ bảo phải kiêng đi lại ít nhất là 1 tuần.
– Mẹ… con… con…
– Chị không phải nói nữa. Lần sau lau nhà, nhà ướt thì phải lấy giẻ khô lau lại, ai đời để ướt thế. May mà số tôi cao, chưa chết đó!
– Con biết rồi!
– Một tuần này thôi thì nhà chịu khó ăn cơm ngoài vậy! Chứ tôi bị thế này, con dâu thì chả biết làm gì.
Thanh Mai không nói gì cả, chỉ đứng dậy đi lên phòng.
– Em thấy giờ đã làm khổ cả nhà chưa? Đã hơn một tuần nay phải ăn toàn rau muống với lạc rang, được bữa nay mẹ hết giận thì em lại gây chuyện.
– Em gây chuyện? Anh nói thế mà nghe được à? Em cố ý làm sàn nhà ướt để mẹ bị ngã à?
– Anh nghĩ em không cố ý nhưng mẹ thế này chắc em cũng vui lắm!
– Anh! – Cô ấy mỉm cười. – Phải đó! – Nói rồi cô ấy bỏ ra khỏi phòng. Trên nền đất có vài giọt nước rơi!
Biết mẹ tôi bị ngã nên mẹ vợ và cả vợ chồng Thanh Trúc cùng đến hỏi thăm.
– Bà đau lắm không? Mà đi đứng kiểu gì lại ngã chứ hả?
– Sàn nhà lau ướt quá, tôi bước ra đến bậc thêm, trơn nên mới ngã.
– Chết! Có phải là con Thanh Mai nó lau nhà đúng không. Cái con bé này tệ quá! Bà thông cảm cho nó giùm tôi. Chắc nó cũng không cố ý đâu!
– Cái này thì tôi biết chứ. Nhưng con Thanh Mai tôi nói thật, nó đoảng quá! Tôi không biết bà dạy dỗ Thanh Trúc khéo thế sao…
– Thì đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính. – Bà Thanh thở dài. Tôi chỉ biết đứng nép bên cửa bếp, cô vợ tôi nước mắt đang chảy dài.
Đồng hồ đã điểm 10h hơn, không biết vợ tôi đi đâu mà giờ này vẫn chưa về. Thấp thỏm không yên, tôi định lao xe đi tìm thì thấy vợ đang đứng ở bên kia đường.
– Em đứng ở đây làm gì? Không về nhà ngủ đi. – Cô ấy không trả lời, dạo bước đi thẳng. – Em đi đâu đấy? Không về nhà à?
– Em muốn đi bộ tập thể du͙c. Anh về ngủ trước đi!
– Em điên à? Mấy giờ rồi còn tập thể du͙c. Em về lo xem mẹ có cần gì không chứ. Mẹ vì em mà không được đi lại 1 tuần đấy!
Cô ấy mỉm cười – vẫn cái mỉm cười cay đắng, đưa con mắt hơi đỏ lên nhìn tôi.
– Anh không cần phải đay nghiến thế đâu! Em biết em sai rồi. Mẹ giờ này ngủ rồi, em đi bộ một lúc, đêm em khắc trông mẹ. – Nói rồi cô ấy lặng lẽ bước tiếp. Tôi đứng lặng hồi lâu nhìn cái dáng nhỏ bé của cô ấy đi trong đêm dưới ánh đèn cao áp, nó lẻ loi và cô đơn vô cùng. Bây giờ đã 10 rưỡi, một mình cô ấy đi bộ trong giờ này làm sao tôi yên tâm được.
Dưới ánh đèn cao áp, trên con đường vắng lặng với những cơn gió mùa hè thổi rì rào. Hai con người bước bên nhau. Nhưng xa cách đến vời vợi. Hai bàn tay chốc chốc có thể chạm vào nhau nhưng lại không thể. Gío thổi mỗi lúc một to. Dường như gió mùa hè đang mang cái lõi của gió mùa đông hay sao mà trong lòng người lại thấy lạnh thế này.
Những lọn tóc con của vợ cứ bay bay trong cơn gió lạnh. Cái dáng người nhỏ bé lặng im không nói gì cứ nhoi nhói trong tim. Đôi mắt buồn rười rười, cái nhìn vào khoảng không vô định mà sao cứ xoáy sâu trong lòng ta? Một không gian chết chóc vô hình dường như đang hiện hữu.
Một cái nắm tay vượt lên cái khoảng cách xa vời và không gian chết chóc. Cô ấy nhìn tôi, lặng im không nói gì. Giọt nước mắt giấu mãi trong lòng buông rơi. Đôi mắt buồn đẫm nước. Tôi siết mạnh tay mình hơn. Khẽ cười. Cơn gió mùa hè lạnh giá bỗng trở nên mát rượi. Cái siết mạnh tay từ vợ đáp trả lại. Khẽ cười. Mọi giận hờn tan biến mất. Nước mắt rơi ướt nhoè nụ cười nhưng vẫn đủ thấy đôi mắt sáng niềm vui. Tay nắm tay chúng tôi bước bên nhau. Không ai nói một lời nhưng gió đang nói giùm chúng tôi. “Đôi khi chỉ cần một cái nắm tay, mọi giận hờn cũng có thể tiêu tan!”
Chúng tôi dạo bước và trứơc mắt chúng tôi giờ đã là “Đài tưởng niệm” từ bao giờ. Đây là nơi cao nhất của thành phố. Đứng ở trên có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố rực rỡ, tươi mới trong bình minh; lung linh, huyền ảo lúc về đêm.
– Mình lên đây nhé? – Cô ấy nhìn tôi khẽ hỏi.
– Ừ!
– Anh cõng em đi!
– Hả?
– Sao chứ? Cõng em lên trên đi!
– Trời! Cao thế này bắt anh cõng lên á?
– Không biết! Bù lại lúc anh mắng mỏ em. Không biết! Nếu không cõng người ta ứ hết giận đâu!
– Thôi mà! Hay để lúc về anh cõng em! Nhá!
– Không! Cõng lên đây cơ! Cõng đi! Không biết đâu!… Thế anh có cõng không?
Đang từ nũng nịu cô ấy đổi thái độ luôn.
– Thôi được rồi. Anh cõng!
– Mệt không anh?
– À… phình… phường!
– Hì, rõ ràng là anh mệt mà!
– Vậy… anh… thả… nhá…
– Không!
Trời đất, tôi cõng cô ấy leo lên cũng phải hơn 70 bậc thang cao chót vót rồi cũng nên. Ý thế mà cô ấy vẫn chẳng chịu tha cho tôi. Biết thế từ đầu đã chẳng dám mắng cô ấy làm gì. Giờ phải khổ thế này. Gần đến đỉnh rồi, mệt quá tôi thả cô ấy xuống, thở.
– Anh… mệt quá!
“Chụt” – Cô ấy đặt một nụ hôn lên má tôi, cười toe.
– Hết mệt chưa? – Tôi không biết phải nói gì nữa, nhưng thực sự mọi mệt mỏi tiêu biến hết. Tôi chớp lấy cơ hội hôn nhanh lên môi cô ấy một nụ hôn nhẹ ngọt ngào.
– Ê, em chỉ thơm má anh thôi, sao anh lại hôn môi em hả?
– Thì anh phải uống nước tăng lực chứ sao?
– Tăng lực gì?
– Là nước bọt của em đó! – Nói rồi tôi chạy vội lên nhưng bậc thềm cao.
– Sao lúc nãy kêu mệt mà giờ chạy nhanh thế? – Cô ấy gọi với.
– Thì giờ có phải cõng bao tải gạo đâu!
– Ê, đồ đểu! Đứng lại! Em mà bắt được thì chết với em!….