Cả đám người chạy đến sòng bạc Hà gia, một câu nói thừa cũng không có, xông vào bắt đầu đập phá đồ đạc. Khách khứa đến chơi tất cả đều như chim sợ cành cong, bỗng chốc toàn bộ đều chạy ra ngoài.
Ôn Uyển thì đứng ở bên cạnh nhìn.
Yến Kỳ Hiên vung tay lên: “Ra sức mà đập cho ta, dám tính toán Gia, chán sống rồi mà.” Mọi người được lệnh, thấy đồ liền đập. Người đi ra ngăn cản, tất cả cũng đều bị đánh đến không thể động đậy. Cả sòng bạc, không tới một lúc, bị đập phá nát vụn. Giống như một chỗ bị bỏ hoang.
Chưởng quỹ đi ra van xin, cũng vô dụng. Cái nam nhân răng vàng kia, Yến Kỳ Hiên vừa nhìn thấy hắn, trong mắt tràn đầy lửa giận. Bởi vì mỗi lần hắn tới chơi, cũng là người này tới chia bài .
Đại quản gia hướng về phía chưởng sự ha hả cười nói: “Chính là hắn, lại dám lừa bạc của Thế Tử Gia chúng ta. Thắng thua không sao cả, Vương Phủ chúng ta cũng không quan tâm mấy lượng bạc này, nhưng mà dám tính kế thế tử chúng ta, lập mưu lừa bạc của thế tử chúng ta, chính là đáng chết. Ngươi nói, là chủ ý của các ngươi, hay ý của hắn. Nếu như là ý của các ngươi, vậy Vương gia chúng ta phải đi tìm xem chủ nhân của các ngươi uống chút trà, nếu như chỉ là chủ ý của mình hắn, ngươi định xử lý như thế nào?”
Quản sự kia vội nói, nhất định cho Thế Tử Gia câu trả lời vừa lòng, liền chặt xuống đôi tay của nam tử răng vàng kia.
Ôn Uyển trơ mắt nhìn, hai bàn tay, đem tay của nam tử răng vàng kia chặt đứt, máu chảy đầm đìa mà rơi trên mặt đất. Ôn Uyển cứ như vậy mà nhìn trên mặt đất, ngay cả run rẩy cũng không có. Cũng chỉ có như thế, phản ứng nhiều hơn nữa, cũng không có. Ôn Uyển lắc đầu, xem ra năng lực thích ứng của con người, thật sự là quá mạnh. Mới mấy tháng, bản thân mình đã thích ứng rồi.
Trần quản gia lúc này nhìn đôi tay bị phế kia, cười lạnh một tiếng: “Chỉ như vậy thôi sao? Chỉ một đôi tay chó này, coi như xong sao? Ngươi cho Vương Phủ chúng ta là cái gì?”
Nam tử răng vàng đã sớm ngất đi. Quản sự kia lại dâng lên năm vạn lượng bạc, nói là bạc thế tử thua ở đây. Tất cả đều trả lại cho Thế Tử Gia.
Quản gia lúc này mới hài lòng mang theo mọi người rời đi, Ôn Uyển đoạt lấy năm vạn lượng bạc trong tay Yến Kỳ Hiên, rút một tờ một ngàn lượng, nói là thưởng cho gia đinh đi theo bọn họ uống rượu. Còn lại, nhét vào trong tay áo của mình. Những thứ này, đều là công lao của mình.
Trần quản gia nhìn động tác Ôn Uyển, rất là im lặng. Tiền này hắn có thể lấy sao, cũng quá không có chừng mực rồi. Hơn nữa, tiền kia là của hắn sao? Sao có thể cứ như vậy thưởng cho tôi tớ, cũng may biết nói là Thế Tử Gia khen thưởng, chưa nói chính hắn khen thưởng, nếu không Trần quản gia thật sự hết chỗ nói rồi. Nhưng mà hắn là người thông minh, cũng biết Vương gia coi trọng tên này nên không nói gì.
Thuần Vương được tin Ôn Uyển hôm nay phát ra hơn hai ngàn lượng bạc, không biết nên có biểu tình gì. Ôn Uyển ở nhà của nàng, là một người tính tình tiết kiệm đến từng chút [nhạn quá bạt mao]. A, lúc này đến Thuần Vương Phủ, lại thành tán tài đồng tử rồi. Lại chạy đến phố Nam phát tiền, phát tiền cho khất cái Thiên Kiều, khen thưởng cho những gia đinh kia một lần lấy ra liền hơn một ngàn. Nha đầu này có phải thấy dù sao cũng không phải tiền của mình, liền nguyện ý làm một chủ nhân không tiếc tiền hay không? Chẳng lẻ, thật đúng như cái kiểu mà hắn lo lắng kia. Đứa nhỏ này chưa từng thấy qua cảnh đời, đến lúc đó không chỉ không dạy tốt con hắn, ngược lại để cho hắn dạy hư nàng. Vừa nghĩ như vậy, Thuần Vương liền đề cao cảnh giác, dừng lại sẽ nhắc nhở Ôn Uyển một câu.
Ôn Uyển vừa về tới Vương Phủ, Thuần Vương lại cho người dẫn nàng tới thư phòng rồi. Sắc mặt nhìn về phía Ôn Uyển trịnh trọng nói: “Ôn Uyển, hôm nay lĩnh hội được gì? ”
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không có lĩnh hội gì. Ngược lại đem ngân phiếu trong tay tất cả đều đặt ở trên bàn sách. Ý là, không cho tên bại gia tử kia. Cái tên hỗn tiểu tử kia không thể để nhiều tiền như vậy trên người.
Thuần Vương nhìn cũng không nhìn những thứ ngân phiếu kia, chỉ là đối với Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Dám trắng trợn tính kế chúng ta như vậy, sẽ phải chuẩn bị chết cho tử tế. cháu phải hiểu được, chúng ta là hoàng tộc, Kỳ Hiên là Thế Tử Thuần Vương Phủ. Thua tiền không sao cả, ném đi bao nhiêu vào đó chúng ta cũng không để ý. Nhưng mà dám can đảm tính toán chúng ta không coi chúng ta vào đâu, nếu không đánh trả, người khác sẽ khinh thường chúng ta . Ôn Uyển, cháu phải nhớ kỹ, chúng ta là hoàng tộc, trên đời này, chỉ có chúng ta khi dễ người khác, không có đạo lý để cho người khác khi dễ đến trên đầu mà không đánh trả, biết không? “.
Ôn Uyển nhìn Thuần Vương, không nói.
Thuần Vương ngữ trọng tâm trường [lời nói nặng nề sâu xa] nói: “Nếu như lần này Kỳ Hiên thật sự nghe theo lời của cháu, lúc đó coi như xong. Những người kia, sẽ càng thềm khi dễ hắn. Truyền ra ngoài, sẽ khiến cho Kỳ Hiên trở thành trò cười. Còn cho rằng Thuần Vương Phủ chúng ta cũng dễ khi dễ. Chỉ có ăn miếng trả miếng, những người đó, trừ phi nhiều hơn một cái đầu, nếu không, cũng không có gan lại tính kế chúng ta. Ôn Uyển, đây là kiêu ngạo đặc biệt chỉ là người hoàng gia mới có tư cách. Ngay cả cháu cũng không ình tôn quý, không được xâm phạm, không cho người khác tính toán, người khác như thế nào coi trọng ngươi? Cho nên, muốn để cho người khác kính sợ cháu, thì nhất định phải đứng thẳng lên, chính cháu phải có ý thức này trước, người khác mới không dám lại mạo phạm cháu, biết không? Nếu không, cháu có thông minh nữa cũng vô dụng. Ôn Uyển, cháu cái gì cũng tốt, nhược điểm duy nhất, chính là lòng mềm yếu, người quá lương thiện. Cái này, rất có thể sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của cháu. Cháu không được quên, Phúc Huy Công chúa mẹ cháu, cũng bởi vì người quá thiện lương, lòng mềm yếu, mà mất sớm .”
Ôn Uyển không nói gì, chỉ cúi đầu. Thuần Vương cũng biết nàng nhất thời nửa khắc cũng không thể hoàn toàn thay đổi được. Cái này, hiểu cùng tiếp nhận cũng cần quá trình. Nên ngồi ở một bên chờ nàng.
Không biết đã quan thời gian bao lâu, Ôn Uyển nhìn hắn gật đầu. Trong ánh mắt, bên trong có thứ Thuần Vương Gia nhìn không hiểu.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển, rất hài lòng: “Đây là thứ cháu muốn, cháu xem xem.”
Ôn Uyển nhận lấy một tờ giấy, nhìn kỹ. Triệu vương tổng cộng có năm trợ lực lớn. Một là mẫu tộc hắn, cậu ruột hắn Trấn Quốc Công Phủ, trong đó lực lượng chính là Lục lão gia của La gia, luôn giúp Triệu Vương đánh tốt quan hệ trong kinh thành, bồi dưỡng thế lực, La Lục lão gia lại là người trong phủ Trấn Quốc Công, bản thân mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ra sức giúp đỡ Triệu vương lôi kéo các nhà công quý tộc ; hai là thê tộc của hắn, nhạc phụ hắn hôm nay là Giang Nam Tổng đốc Chung Tiềm Chi, hắn ở Giang Nam không ít người ủng hộ, hơn nữa trong thê tộc hắn nhân tài lớp lớp xuất hiện, xuất sĩ có tám người, hơn phân nửa chức vị không thấp, nhân mạch tốt của Triệu vương ở trong quan trường, là Chung gia ra lực mạnh; ba là biểu muội tế [trượng phu của biểu muội] của hắn, con rể La Lục lão gia , thiên hạ thủ phủ [giàu nhất thiên hạ] Khương Thành Côn, cung cấp đầy đủ tiền bạc cho hắn; bốn là Chỉ Thân Vương Phủ, nhờ vào Chỉ Thân Vương Phủ trợ giúp, Triệu vương giành được không ít ủng hộ của đám tôn thất. Trợ lực cuối cùng, là một người gọi Trang Hằng Chi, hắn là phụ tá đứng đầu của Triệu vương. Lời đồn rằng người này tài trí hơn người, thiên về mưu kế, vô cùng lợi hại, chính là người tài đắc lực của Triệu Vương.
Ôn Uyển xem rất nghiêm túc, sau khi xem xong ở đó trầm tư. Phần lớn tư liệu này, lúc trước Hạ Ảnh như có như không nhắc qua với nàng. Nhưng mà cái này, càng rõ ràng dễ hiểu hơn. Triệu Vương so với cậu Trịnh Vương, có thể nói là được trời ưu ái. Mẫu tộc của cậu Trịnh Vương, là gia đình tội tỳ Quan nô, không thành trợ lực ngược lại là lực cản; thê tộc, dong dõi thư hương suy tàn, trừ thân phụ của nàng [ Trịnh Vương Phi] là một vị quan viên chính tam phẩm, trong nhà con cháu không có một người nào xuất sĩ. Nói cách khác, không có một nhân tài đắc dụng, không có một chút trợ lực; không có phủ thân vương ủng hộ, cũng không có tiền bạc dồi dào ủng hộ. Ngọc Phi Dương đầu nhập vào cậu Trịnh Vương thì đã bị chèn ép nguyên khí tổn thương nặng nề.
Ôn Uyển trước đó không lâu mới biết được, Ngọc Phi Dương một người này, dưới sự chung sức hợp tác của Triệu vương và Khương gia, đã bị tông tộc Ngọc gia ép buộc phân gia, ngay cả vị trí tộc trưởng của cha Ngọc Phi Dương cũng bị nhị phòng cướp đoạt, cuộc sống hiện tại của Ngọc Phi Dương cũng quá khó khăn, đối với cậu Trịnh Vương không thành trợ lực cũng không có bất kỳ trợ giúp gì. Mà phụ tá trọng yếu nhất bên cạnh cậu, Trầm Giản, Ôn Uyển biết rõ, đó là một người không đáng tin cậy. Thời khắc mấu chốt liền thiếu kiên nhẫn. Nếu không phải cậu Trịnh Vương lợi hại, thì trận tranh đấu này, chưa bắt đầu đã phải thua. Không nghĩ tới, tình cảnh của cậu Trịnh Vương , lại ác liệt như thế. Khụ, tất cả mọi người đều không dễ dàng a!
Lẽ ra Triệu Vương có nhiều ưu thế như vậy, thì cậu Trịnh Vương không có một chút phần thắng. Đáng tiếc, Ôn Uyển so sánh như vậy, ngược lại nở nụ cười. Triệu Vương thế lực càng lớn, nàng mới có chỗ trống mà chui vào chứ. Có đôi khi, thế lực quá lớn, đặc biệt còn là lúc có ông ngoại Hoàng Đế ở bên trên nhìn. Thế lực càng lớn, không nhất định là trợ lực, cũng có thể trở thành lực cản thậm chí gánh nặng.
Ôn Uyển sau khi xem xong, liền châm lửa, đốt đi. Tiếp theo viết: “Cháu muốn tài liệu phải vô cùng rõ ràng tỉ mỉ. Chẳng hạn như, Chung gia hôm nay chưởng sự là Chung Tiềm Chi làm đương gia, ưu điểm của hắn là gì, nhược điểm là gì, thích cái gì, ghét cái gì, trong nhà có bao nhiêu tiểu thiếρ, có mấy đích tử, mấy thứ tử, đích tử thứ tử phẩm hạnh tài năng như thế nào? Tất cả mọi người, chỉ cần có một chút điểm quan hệ, cũng cần tư liệu kỹ càng. Còn có gần đây bọn họ làm chuyện gì, có thể tra được , thì đều tra cho cháu. Chỉ có những thứ này, quá ít rồi.”
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển nói: “Cháu muốn những tài liệu này của bọn họ làm gì? Lại không ảnh hưởng đại cục? Vả lại, vì sao cháu không đòi Trịnh Vương? Ta sợ tra quá tỉ mỉ, lại khiến cho những người này đề phòng.”
Ôn Uyển viết: “Cháu không đòi Cậu Trịnh Vương , đương nhiên là có nguyên nhân của cháu. Cháu không gấp, từ từ tra, mới có thể tra được toàn bộ. Từ từ điều tra, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ đến cháu.”
Thuần Vương thấy con hắn mấy ngày qua không có tiêu xài đại thủ đại cước [tiên tiền như nước] nữa, hơn nữa mỗi ngày đều vẫn theo cạnh Ôn Uyển, cũng biết Ôn Uyển cố gắng dạy dỗ con của hắn. Vậy chuyện hắn đồng ý, cũng không có thể lười biếng: “Tốt, cháu yên tâm, chỉ cần cháu không gấp, ta sẽ cho cháu cái kỹ càng tỉ mỷ hơn.”
Ôn Uyển gật đầu.
Thuần Vương tiếp theo lại nói: ” A, đúng rồi. Sòng bạc Hà gia, là sản nghiệp của Chỉ Thân Vương Phủ. Bọn họ có thể sẽ không tìm Yến Kỳ Hiên gây phiền toái, nhưng mà nhất định sẽ làm phiền cháu. Cháu phải cẩn thận một chút. Lúc ra ngoài, mang nhiều thị vệ một chút.”
Ôn Uyển bỉu môi, xem ra, thật đúng là, biết nắm quả hồng mềm. Nàng cũng hiểu ý của Thuần Vương Gia , chỉ cần không đi một mình, thì không sợ. Như vậy có thể đem nàng cùng Yến Kỳ Hiên hoàn toàn buộc chặt lại.
Thuần Vương nhìn bóng lưng Ôn Uyển, trăm mối vẫn không có cách giải. Nha đầu này làm việc, thật sự khiến cho người ta sờ vuốt không được đầu mối. Thứ đơn giản cũng bị nàng làm cho phức tạp. Có điều, hắn ngược lại biết rõ, Ôn Uyển từ trước đến nay sẽ không đi làm chuyện vô nghĩa. Chỉ là, hắn không muốn lộ ra thôi.
Băng Dao nghe Đông Thanh kể lại mọi chuyện, sợ buổi tối Ôn Uyển lại gặp ác mộng, cũng khuyên nhủ: “Công tử, chúng ta không khi dễ người, nhưng không có nghĩa là người khác có thể khi dễ chúng ta. Chỉ có chúng ta khi dễ người khác, người khác, không có tư cách khi dễ đến trên đầu chúng ta. Chủ tử, người phải vĩnh viễn nhớ rõ điểm này, chính mình không quý trọng bản thân, những người kia làm sao có lòng kính sợ người được.”
Ôn Uyển suy nghĩ rất lâu, gật đầu. Nàng không gật đầu, còn có thể làm gì. Cũng không thể cứng ngắc gân cổ hô mọi người bình đẳng a, đó không phải là đần độn thì cũng là ngu ngốc. Hơn nữa, nàng đã thích ứng được. Thích ứng dường như cũng không tệ.
Ôn Uyển đi trong thư phòng luyện chữ xong, cho hai người Băng Dao đi ra ngoài, một mình trong phòng, cầm kỳ phổ, chậm rãi hạ cờ, đang đánh đến thời khắc mấu chốt, được thông truyền Vương gia mời nàng qua.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không