Sau đó nàng đi đến bên cạnh gốc cây mai già kia.
Hoa mai thơm dịu, như nhạt mà lại sâu.
Mai hồng nở rộ.
Nàng hít một hơi thật sâu, hương mai thấm vào người, sau đó ngắt một cành mai, cắm nghiêng trên mặt đất ướt đẫm sau khi sương xuống.
Chẳng lẽ nàng muốn dùng cành mai làm bia, dùng hoa mai để thờ, dùng hương mai để tế?
Trong buổi tối đang lên này, nàng đang tưởng niệm người nào?
Không phải.
Sau khi nàng dùng tư thái xinh đẹp cắm nhành mai xuống, trong đất chợt vang lên tiếng lạch cạch, sau đó mặt đất nơi nàng đứng từ từ nứt ra…
Giống như một chiếc quạt đang từ từ mở ra, phía trên vẽ núi vẽ nước, viết những lời lưu niệm, đều sẽ lần lượt nhìn thấy sau khi mặt quạt hoàn toàn mở rộng.
Dung mạo của nàng gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp.
Năm đó nàng gảy đàn trên sông, hôm nay trong lòng nàng đã không códây đàn.
Nàng chính là Lôi Thuần, đương kim tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Ngươi có thể nghe được tiếng đàn, là bởi vì đàn có dây.
Một người có cảm tình, là bởi vì hắn hữu tình.
Lôi Thuần thì sao?
Tại sao vẻ u buồn lộ ra trong đôi mắt tịch mịch của nàng, lại khiến người ta cảm thấy đó không phải là tình, mà là vô tình.
Vô tình, rốt cuộc là vì tình đến lúc nồng tình chuyển nhạt, hay là tình đến nơi sâu không oán trách?
Ngươi nói sao?
Ai mà biết.
Nếu đạo vô tình lại hữu tình, vậy trời hữu tình thì trời cũng già. Nếu nói đến vô tình, không bằng cứ đi hỏi Vô Tình.
“Vô Tình” này đương nhiên là Vô Tình trong “Tứ Đại Danh Bổ”.
Nhưng mà ngay cả Vô Tình cũng không phải hoàn toàn vô tình, chẳng qua là tình cảm của y quá yếu ớt, sợ bản thân trên tình cảm dễ bị tổn thương, tổn thương nặng nề, cho nên dùng “vô tình” để làm lá chắn, phòng ngừa hậu hoạn. Ai có thể tuyệt đối vô tình?
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt