Đương nhiên, trước đó nàng đã thanh toán tiền. Nhưng nàng quyết không thừa nhận đó là “mua”, mà mục đích của nàng chỉ là “phóng sinh”.
– Không một ai có thể dùng tiền mua được bất kỳ sinh mệnh nào, bởi vì sinh mệnh là bình đẳng. Chiếm hữu một sinh mệnh khác, bất kể dùng cái giá và sức mạnh nào đều là không công bằng. Sinh mệnh chỉ thuộc về chính bản thân. Ngươi có thể giết chết sinh mệnh của một người, nhưng không thể biến sinh mệnh của người đó thành của mình. Ta chỉ dùng tiền để đổi lấy tự do mà bọn chúng vốn có, cho nên ta cũng không “mua” bọn chúng. Ta mua không nổi.
Có một lần, Đường Bảo Ngưu thấy nàng thích động vật nhỏ như thế, mới hỏi nàng vì sao không “mua” hết đem về nhà nuôi, Chu Tiểu Yêu đã trả lời như vậy.
Đương nhiên, Chu Tiểu Yêu cũng không biểu đạt ý nghĩ trong lòng quá rõ ràng. Trên cơ bản, suy nghĩ thật sự trong lòng một người cũng chỉ có bản thân người đó hiểu rõ nhất. Có lúc, thậm chí ngay cả bản thân cũng chưa chắc hiểu rõ, do đó mới có câu “ngoại địch dễ trừ, tâm ma khó chống”.
Chu Tiểu Yêu xuất thân thanh lâu, được Nhan Hạc Phát nhìn trúng, mới có thể rời nước bùn biến thành hoa sen. Nàng cảm thấy rất bất bình và giận dữ vì chuyện “có thể dùng bạc để mua thân thể một nữ nhân”, cũng từng vùng vẫy trong hoàn cảnh khốc liệt tuyệt vọng, cho nên nàng càng căm ghét cuộc sống trong lồng.
Vì vậy, nàng nhìn thấy những động vật nhỏ này bị nhốt trong lồng, chuyện muốn làm nhất chính là thả bọn chúng ra.
Một mình nàng không thể thả hết tất cả động vật. Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức, mỗi lần đến lại thả một con. Mỗi ngày thả một con, đây là chuyện nàng có thể làm được. Nàng không làm những chuyện mà nàng không thể làm, tốn công vô ích.
Bởi vì nàng đã thanh toán tiền trước, cho nên người của Tiểu Tác Vi phường cũng đã quen với hành động kỳ quái của nàng, mọi người đều cho rằng đó là chuyện bình thường.
Con người chính là như vậy, chuyện có kỳ quái đến đâu, chỉ cần ngày ngày đều diễn ra, cũng sẽ không còn kỳ lạ, đồng dạng, chuyện vốn dĩ bình thường, chỉ cần hiếm có hiếm thấy, một khi xảy ra đều sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.
Mỗi ngày nàng đến Tiểu Tác Vi phường, chỉ cần nhấn một cái nút bấm, liền “thả ra” một động vật.
Có lúc, nàng ghé qua cửa tiệm, chọn mấy động vật, nói với chủ quán, sau đó dặn dò hằng ngày phóng sinh. Như vậy nàng sẽ có cảm giác “mỗi ngày làm một chuyện tốt”. Chủ quán trước tiên thu bạc, sau đó đem những động vật mà nàng chọn “phóng sinh” thả vào một nơi đặc biệt (để phòng ngừa bị những vị khách khác lỡ tay mua mất, như vậy Chu Tiểu Yêu sẽ rất không cao hứng. Với “địa vị giang hồ” hiện giờ của Chu Tiểu Yêu trong kinh thành, không ai muốn cũng không ai dám khiến cho nàng không cao hứng). Chỉ cần Chu Tiểu Yêu vừa tới, dùng tay nhấn một cái, khóa chốt mở ra, động vật kia sẽ “tự do”.
Nếu là động vật quá lớn, chẳng hạn như cá sấu, mãng xà, sói, hay là những động vật nếu “phóng sinh” tùy tiện sẽ khó thoát khỏi những hiệu buôn, giống như heo, nai và rùa, Chu Tiểu Yêu cũng sẽ nhấn vào nút bấm. Cơ quan vừa mở ra, động vật trong lồng sẽ rơi xuống phía dưới, sau đó được một tên phục vụ gọi là Ngô Thành Tài phụ trách, “dựa theo đặc tính” thả vào rừng cây, ao đầm, sông hồ, trên núi hay trong bụi cỏ.
Bởi vì Chu Tiểu Yêu đã trả tiền trước, hơn nữa đưa tiền cũng không ít, cho nên người của Tiểu Tác Vi phường đều rất hoan nghênh vị khách hàng quen thuộc này, cũng rất vui lòng phục vụ nàng. Còn tên phục vụ Ngô Thành Tài vốn tinh lực dồi dào, rất hâm mộ phong tư xinh đẹp của Chu Tiểu Yêu, cho nên càng vui lòng phục vụ, tận tâm tận lực.
Vì vậy những ngày qua, động vật được “phóng sinh” cũng vượt quá bốn trăm hai mươi mốt con, Chu Tiểu Yêu cũng không có gì không hài lòng.
Hôm nay nàng cũng đến như thường ngày.
Nàng xem một chút chim, cá, mèo, chó. Bọn chúng nhìn nàng phun ra vài cái bong bóng, hoặc là kêu lên mấy tiếng. Nàng cũng nhìn bọn chúng chu môi thổi vài cái bong bóng bằng nước bọt, hoặc là cũng gọi mấy tiếng.
Sau đó nàng lại đi nhấn nút bấm, hôm nay nàng muốn phóng sinh một con cáo.
Người ta nói cáo là loài gian xảo, nhưng nàng lại thích cáo. Gian xảo không phải cái tội, chỉ là một trong những bản lĩnh cầu sinh mà thôi. Nếu nói về gian xảo, cáo làm sao so được với người?
Nàng nhìn con cáo kia, khẽ cười, cảm thấy cặp mắt của con cáo kia thật giống như người, nó lập lòe, đã tuyệt vọng nhưng lại ôm hy vọng, đã phòng vệ nhưng lại muốn tiếp cận. Những tình cảm này đều là của con người, có lẽ bởi vì nghĩ như vậy nên nó mới rơi vào trong bẫy của người.
Nàng nhấn nút bấm.
Một tiếng “rầm” vang lên, con cáo đã được thả ra, nhưng chính nàng lại rơi vào trong bẫy.
Nàng vừa nhấn nút bấm, lập tức có vô số ám khí bắn về phía nàng, nhanh, dày đặc, hơn nữa còn đủ các loại, nhỏ như con đỉa, lớn như cái dùi đều có. Lúc này con cáo lại từ dưới chân nàng chạy ra ngoài.
Nàng kêu lên một tiếng, không biết là vui mừng vì con cáo kia trốn thật nhanh, hay là bản thân đã bị trúng mai phục.
Cả đời nàng đã gặp phải mai phục năm mươi lăm lần, cũng mai phục người khác ba mươi bảy lần, bị tập kích và tập kích đều trở thành chuyện thường như cơm bữa.
Có điều nàng cũng thừa nhận, lần này vô cùng nguy hiểm.
Tiếng kêu của nàng còn chưa dứt, đã ưu mỹ xoay người một vòng, cởi xuống áo bào màu xám rộng thùng thình trên người.
Áo bào phủ lên người nàng, nhưng thân hình của nàng vẫn nhanh chóng xoay tròn lay động, giống như bên dưới áo bào có chín mươi hai dòng suối phun kịch liệt.
Ám khí đánh lên phía trên đều không thể đi vào, không phải bị đánh bay thì cũng bị rơi xuống. Tất cả ám khí đều không thể thương tổn được Chu Tiểu Yêu.
Ám khí không thể, nhưng người thì có thể.
Người mai phục bao vây xông đến, hai mươi tám loại vũ khí đồng loạt đánh xuống, muốn giết chết Chu Tiểu Yêu.
– Bắt được ả ta, mười ngàn lượng bạc.
Nghe được những lời này, những người tập kích đều đỏ mắt, giống như Chu Tiểu Yêu là kẻ thủ của bọn họ.
Chu Tiểu Yêu vẫn dùng áo bào xoay tròn, nhưng vừa rồi là bung ra, dùng sự lay động để đón ám khí, còn lần này là cuốn áo bào lại, vung lên như côn, gặp người đập người, gặp địch đánh địch.
Kẻ địch đã ngã xuống năm sáu người, Chu Tiểu Yêu cũng đã bắt đầu thở dốc.
Trong cửa tiệm gà bay chó chạy, không ít chim chóc và thú vật muốn trốn nhưng không có đường, gặp phải tai ương.
Lúc Chu Tiểu Yêu ra tay, bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, vừa bắt đầu đã trúng chiêu bị thương, cho nên tương đối thua thiệt.
Lúc này lại một giọng nói bình tĩnh vang lên:
– Giết ả ta, mười vạn lượng hoàng kim.
Lời nói lập tức công hiệu, kẻ địch xuất hiện lại càng nhiều hơn, ngay cả những người đang thở dốc cũng xông lên, giống như Chu Tiểu Yêu là kẻ thù giết cha của bọn họ.
Bạc này nếu có thể mua tính mạng của cha mẹ bọn họ, cũng đủ cho bọn họ mua tính mạng của mình.
Chu Tiểu Yêu đánh tới lúc này, trên người đã thấy màu đỏ, đỏ tươi.
Hóa ra trong áo bào rộng của nàng lại mặc y phục sát người màu đỏ. Kỳ quái là, cách ăn mặc và tính tình của nàng luôn rất hời hợt, nhưng bên trong lại mặc y phục rực rỡ xinh đẹp như vậy, giống như sự hời hợt kia chỉ là vỏ bọc của sự nhiệt tình mà thôi.
Máu đỏ tươi chiếu rọi y phục màu đỏ, càng xinh đẹp khiến cho người ra mềm lòng. Nhưng những hán tử tập kích lại không vì vậy mà nương tay.
Chu Tiểu Yêu lại cười, mang theo sự mệt mỏi.
Nàng không định để người ta bắt sống, chỉ cầu chết trận, giống như dù có chết ở nơi này cũng rất thỏa mãn, cũng không sao cả.
Nàng không sao cả, nhưng người khác lại “có sao”.
Người này đương nhiên chính là Đường Bảo Ngưu.
Hắn biết trong thành có ít nhất hai thế lực “muốn giết Chu Tiểu Yêu”. Một là Mê Thiên Thất Thánh, bọn họ không thể nào tha thứ cho sự “phản bội” của nhị thánh chủ Chu Tiểu Yêu. Hai là Kim Phong Tế Vũ lâu, nghe nói Nhan Hạc Phát đã khiến cho Bạch Sầu Phi không thể bắt được Tô Mộng Chẩm. Hiện giờ Nhan Hạc Phát đã chết, nếu Chu Tiểu Yêu là đồng đảng của y, muốn điều tra tung tích của Tô lâu chủ thì phải bắt đầu từ nàng.
Cho nên hắn chờ, chờ người đến ám toán Chu Tiểu Yêu.
Cuối cùng hắn đã chờ được, thời điểm để hắn biểu hiện cũng đã đến.
Thế là hắn hét lớn một tiếng, từ phía dưới một đống chậu phân gà, nước tiểu ngựa, phân heo, lông vịt xông lên, gào thét:
– Ta là thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất tịch mịch cao thủ đao thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân Đường tiền bối Bảo Ngưu cự hiệp, mau dừng tay, nếu không ta…
Đáng tiếc hắn đã không nói tiếp được.
Hắn đột nhiên xuất hiện, đúng là khiến cho những người phục kích giật mình, nhưng đó cũng chỉ là giật mình mà thôi.
Cho đến khi người trẻ tuổi ra lệnh bắt người giết người, sắc mạnh biến thành màu xanh, mũi như chim ưng kia, không hề nhíu mày nháy mắt nói một câu:
– Giết luôn cả hắn, thêm mười ngàn lượng bạc.
Lập tức, trong sáu mươi mốt món binh khí có ít nhất hai mươi bốn món chuyển sang tấn công Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu cho dù có thể ứng phó được, nhưng muốn nói xong một đoạn “trường thiên tiểu thuyết” khí phái đường hoàng kia thì lại không đủ khả năng.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt