Giống như khi cơ hội lướt qua trên đầu, bọn họ tung người nhảy lên. Đương nhiên đó có thể là một cơ hội, cũng có thể là một nguy cơ, nhảy như vậy có thể một bước lên trời, cũng có thể ngã xuống sứt đầu mẻ trán.
Nhưng khi thời cơ tới thì phải mạo hiểm, phải nắm lấy, nếu không cơ hội sẽ như chim bay mất, chưa chắc đã gặp được lần thứ hai.
Bọn họ dám làm như vậy là vì nhìn thấu một điểm. Theo đạo lý, Nhậm Lao và Nhậm Oán hiển nhiên đang kéo dài thời gian, bởi vì thời gian càng dài thì người áo tơi này lại càng bất lợi. Thứ nhất đây là khu vực của Kim Phong Tế Vũ lâu, không ai có thể xông vào cứu người trên thuyền, thứ hai là Tô Mộng Chẩm bị thương trúng độc, nếu thời gian kéo dài chắc chắn sẽ chết.
Nhưng rất rõ ràng, cũng rất kỳ lạ, người áo tơi này cũng đang kéo dài thời gian.
Y đang chờ điều gì?
Nếu như y muốn giết Tô Mộng Chẩm, vậy thì đã sớm giết rồi. Còn nếu y có thể phá vòng vây, cũng đã sớm xông ra ngoài, còn đứng yên ở đây chờ Bạch Sầu Phi dẫn đại đội nhân mã chạy tới hay sao?
Trong chuyện này có điểm không phù hợp, vì vậy Nhậm Lao và Nhậm Oán muốn lén lên thuyền nhỏ.
Người áo tơi nón lá kia cũng rất nhạy bén, cổ tay trầm xuống, mũi kiếm đầu mái chèo đã cắt đứt vạt áo sau lưng người nằm trong thuyền, lại trầm giọng quát lên:
– Nếu các ngươi dám nhảy lên thuyền này nửa bước, kiếm của ta sẽ lập tức đâm xuống. Mặc dù người không phải do các ngươi giết, nhưng cũng là do các ngươi bức tử. Sau này bè đảng phe cánh, huynh đệ tay chân của Tô Mộng Chẩm muốn báo thù cho y, đương nhiên cũng sẽ không quên công lao các ngươi nhảy lên lần này.
Tiếng quát này đã xem thường cái chết, ít nhất cũng khiến cho Nhậm Lao và Nhậm Oán nhất thời khựng lại.
Trong thoáng chốc này, bỗng có tiếng ưng kêu liên tục vang lên từ bờ sông phía tây.
Nhậm Lao và Nhậm Oán nhìn nhau một cái, khoát khoát tay, lắc lắc đầu, trong mắt đều hiện lên vẻ thất vọng.
Bởi vì tiếng ưng kêu kia chính là ám hiệu, nói rằng “bất cứ ai cũng không được làm bừa”.
Bạch “lâu chủ” sắp đến, hắn muốn đích thân xử lý chuyện này.
Nếu như hắn đã sắp đến, Nhậm Lao và Nhậm Oán cũng không dám tự tiện hành động.
Trước khi Bạch Sầu Phi lên làm “lâu chủ” thì đã là con nuôi của Thái Kinh, Nhậm Lao và Nhậm Oán đương nhiên không muốn chọc vào loại người này. Bây giờ Bạch Sầu Phi đã là đại đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu, bọn họ càng không dám đắc tội với người như vậy.
Trên thế giới này, có một loại người luôn biết lúc nào nên “thêu hoa trên gấm”, khi nào phải “bỏ đá xuống giếng”, đó là chó săn.
Mà Nhậm Lao và Nhậm Oán lại là “chó săn” rất có kinh nghiệm, rất có bản lĩnh, vô cùng thông minh. Bọn họ đương nhiên hiểu được nên làm gì, làm như thế nào và không nên làm gì.
Cho nên hiện giờ bọn họ thà rằng không lập công lớn, chỉ khoanh tay đứng nhìn, còn chuyện đuổi tận giết tuyệt cứ để cho Bạch Sầu Phi đang nóng lòng kia.
Khi Bạch Sầu Phi chạy tới, thần sắc như sói như hổ, độc ác như sói, hung hăng như hổ.
Hắn muốn truy sát đại ca của mình, hắn muốn đuổi tận giết tuyệt vị lâu chủ trước đây từng cất nhắc mình, hắn muốn đối phó với vị chủ nhân trước kia đã giúp mình thành tài. Người trên thế gian đều biết hắn làm như vậy, nhưng hắn còn chưa giết chết vị lão đại từng một tay bồi dưỡng hắn lớn mạnh này, cho nên hắn càng hung hãn, càng nôn nóng, càng ác độc, để cho người ta biết hắn nhất định sẽ thắng. Hơn nữa hắn đã không tiếc hy sinh tất cả, vị nghĩa huynh từng nâng đỡ hắn trở thành dưới một người, trên vạn người này nhất định sẽ bị hắn giết chết. Áp lực như vậy, có lẽ sẽ khiến người ta quên mất đến tận bây giờ hắn vẫn chưa giết được vị long đầu lão đại cần phải nhổ cỏ nhổ tận gốc kia, mà không nghi ngờ việc hắn có đủ tư cách làm long đầu đại ca hay không.
Không nghi ngờ cũng sẽ không náo loạn. Chỉ cần tạm thời ổn định được, hắn sẽ có thể hoàn toàn điều khiển Kim Phong Tế Vũ lâu, thậm chí còn cả thế lực và thực lực của võ lâm kinh thành, khi đó có muốn loạn cũng không được.
Hắn biết đâu là “đầu sỏ” của “náo loạn”, không thể để Tô Mộng Chẩm còn lại một hơi.
Cho nên khi hắn vừa nghe tin đã chặn được một chiếc thuyền khả nghi trên hồ, liền vui mừng khôn xiết, thầm khen mình đã sớm phong tỏa cửa sông, lập tức dẫn theo một đám cao thủ chạy tới.
Chạy tới để giết chết đại ca kết nghĩa của hắn.
Cuối cùng hắn đã chạy tới, cũng kịp thời chạy tới.
Hắn muốn Tô lão đại chết trong tay mình, hắn muốn đích thân giết chết đối phương. Nếu như Tô đại ca chết trong tay người khác, hắn còn cảm thấy không thỏa đáng, không vui vẻ, cũng không yên lòng.
Con người chính là như vậy, muốn xấu xa, chỉ cần làm một chuyện xấu xa, thông thường sẽ tiếp tục làm chuyện xấu, muốn nói nghĩa khí, chỉ cần chữ nghĩa rơi xuống, kết quả có thể vì chữ nghĩa mà không tiếc hy sinh tính mạng. Người trọng tình cảm, chỉ cần trước tiên tổn thương tình cảm, sau này sẽ trở nên vô tình tuyệt tình.
Sa ngã là như vậy, tiến thủ cũng như vậy.
Giống như Bạch Sầu Phi, hắn đã không còn đường để quay đầu, chỉ có thể tiến tới.
Phía trước có dòng nước chảy xiết. Phản ứng đầu tiên của hắn là ra lệnh cho người chèo thuyền:
– Toàn lực tiến lên!
Tân lâu chủ vừa nhậm chức, mà phương thức thăng tiến lại là “đánh đổ” lâu chủ tiền nhiệm. Những người từng ủng hộ hắn phát động dĩ nhiên phải liều mạng, nhằm được khen thưởng nhiều hơn, những người không giúp sức cho hắn càng phải liều mạng, để biểu thị mình không có “quan hệ” gì với lâu chủ trước kia. Huống hồ tân lâu chủ độc ác như vậy, bọn họ cũng không dám không liều mạng.
Cho nên thuyền đi giống như ngựa chạy trên nước, rất nhanh hắn đã nhìn thấy con thuyền nhỏ, cùng với người trên thuyền.
Người áo tơi trên thuyền dĩ nhiên cũng nhìn thấy hắn. Sau khi nhìn thấy hắn, ánh mắt trong nón lá càng trở nên đặc biệt.
Ánh mắt kia đồng thời làm người ta nhận thấy hai loại tin tức, đó là trong lòng muốn chết và coi thường cái chết.
Mặc dù cả hai đều là muốn chết, nhưng một cái là tuyệt vọng không còn gì lưu luyến, một cái là không hề sợ hãi cái chết.
Hai loại ánh mắt này đều xuất hiện trong một đôi mắt nhìn thấu nhân tình thế sự.
Bạch Sầu Phi lại không chú ý lắm đến ánh mắt, hắn chỉ nhìn chăm chú vào tay của đối phương.
Sau đó câu đầu tiên của hắn là hỏi:
– Ngươi muốn gì?
Người áo tơi nói:
– Ta chẳng muốn gì cả.
Bạch Sầu Phi nói:
– Ngươi không muốn, nhưng ta muốn.
Hắn chỉ chỉ vào người nằm trên thuyền:
– Ta muốn hắn.
Người áo tơi hắng giọng nói:
– Hắn là của ta.
Ánh mắt Bạch Sầu Phi như tia chớp, nói:
– Tuổi tác của ngươi có vẻ rất lớn nhỉ?
Người áo tơi gật đầu nói:
– Lớn tuổi hơn ngươi là được.
Bạch Sầu Phi nói:
– Trở về an hưởng tuổi già đi. Ta biết Tô Mộng Chẩm có ơn với ngươi, nhưng cũng không đáng vì hắn mà chết ở nơi này.
Người áo tơi ngạc nhiên. Bạch Sầu Phi lại nói:
– Chỉ cần ngươi giao người này cho ta, ta có thể thả ngươi đi. Nếu như ngươi chịu phục vụ cho ta, giống như ngày đó ngươi vì hắn mà làm nội ứng trong Mê Thiên Thất Thánh, ta sẽ bổ sung ngươi vào chỗ thiếu trong “Ngũ Phương Thần Sát” của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Người áo tơi run lên một cái, hít một hơi dài, một lúc sau mới nói:
– Ngươi làm sao nhận ra được?
Bạch Sầu Phi hờ hững nói:
– Ta nhận ra tay của ngươi. Ưng trảo luyện đến trình độ như ngươi có thể nói là hiếm thấy. Chúng ta đã giao đấu trên lầu Tam Hợp, sau đó ngươi gia nhập vào lâu, nhưng sau khi Vương Tiểu Thạch bỏ đi, ngươi cũng mai danh ẩn tích. Ta đã sớm đề phòng ngươi và Chu Tiểu Yêu sẽ xuất hiện.
– Nhãn lực tốt!
Người nọ lại trầm mặc một lúc, mới có thể xoa dịu sự kinh ngạc, từ từ cởi nón lá trên đầu, lộ ra một đôi mày rậm đen dày, da thịt non nớt và mái tóc trắng, chính là Đại Thánh chủ trong Mê Thiên Thất Thánh, “Bất Lão Động Chủ” Nhan Hạc Phát.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt