– Hiện giờ Ôn cô nương không muốn các ngươi đi lên.
Thái Thủy Trạch nóng nảy, lập tức hỏi:
– Tại sao?
– Cô ấy không nói.
Âu Dương Ý Ý vuốt tay, lại chỉ chỉ lên lầu, cố làm ra vẻ thần bí nói:
– Tình đến lúc nồng, vừa rồi ta đi lên, cũng bị Ôn cô nương trách mắng vì đã quấy rầy.
Trương Thán hỏi về thỉnh cầu trước đó:
– Như vậy, có cần ta đưa Thôn Ngư Tập lên không?
– Không vội, không vội.
Âu Dương Ý Ý tùy tiện nói:
– Ôn nữ hiệp nói chuyện này không vội, chờ lát nữa đến chỗ ngươi lấy cũng được.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch nhìn nhau một cái, ánh mắt trầm xuống giống như chì sắp đông lại.
Sau đó Thái Thủy Trạch từ từ đeo găng tay lên, găng tay màu đen.
Có lẽ bởi vì găng tay cũng có màu đen, hắn vừa đeo lên, khuôn mặt lại càng trở nên đen kịt. Ngày đó hắn bị Triệu Họa Tứ đá rách mặt, vết rách bị ánh sáng chiếu vào càng khắc sâu rõ ràng. Mà lúc này, trên mặt hắn còn nở một nụ cười kỳ dị, khiến cho khuôn mặt đen rách nát kia càng giống như một hạt đậu tằm lên men.
Hắn vừa cười giả tạo vừa nói:
– Bên trong Thôn Ngư Tập có chép một ca khúc, không biết ngươi có nhớ hay không?
Hắn cũng không đợi Trương Thán trả lời, đã thuận miệng lấy hơi, ngâm nga hát lên:
– Tra ba bà, gia phá bà, như ba ba, tra bà bà…
Trương Thán nghe được, chỉ trầm trọng lắc đầu, nói:
– Ngươi vốn đang có chuyện, hãy về trước đi! Chuyện của Ôn Nhu, có ta ở đây là được rồi.
Sau đó hắn lại nói với đám người Âu Dương Ý Ý:
– Vị Thái huynh đệ này có việc trên người, không thể chờ lâu, muốn đi về trước. Xin các ngươi hãy rộng lượng, để cho hắn đi!
Âu Dương Ý Ý ngẩn ra, nhất thời không biết mình đã lộ sơ hở gì, xảy ra vấn đề gì, cũng không biết nên ứng phó như thế nào cho tốt.
Hắn không ngờ đối phương lại có một chiêu này. Người tới không đợi đến khi Ôn Nhu ra ngoài đã muốn rời đi, hơn nữa không phải ba người đều đi mà chỉ một người.
Vậy phải làm sao? Không cho đi thì sẽ lập tức trở thành kẻ địch, còn nếu cho đi, chẳng phải sẽ thả hổ về rừng hay sao?
Thấy Âu Dương Ý Ý nhất thời không lên tiếng, cũng không phản đối, Lợi Tiểu Cát liền tiếp lời:
– Các ngươi phải đi sao?
– Không.
Trương Thán nói:
– Không phải chúng ta, chỉ một mình hắn thôi.
– Ta không đi.
Thái Thủy Trạch đính chính:
– Là hắn đi trước.
– Ngươi đi.
Khuôn mặt mập mạp nửa trắng nửa đen của Trương Thán hiện lên vẻ kiên quyết:
– Ta ở lại.
– Là ngươi đi, ngươi còn có chuyện quan trọng phải làm.
Khuôn mặt đen kịt của Thái Thủy Trạch đã căng đến đỏ bừng:
– Ngươi còn có trọng trách trong Thất Đại Khấu, Đào Hoa xã và Thiên Cơ, ta thì không. Cho nên, ta ở lại, ngươi đi.
– Nào có chuyện như vậy!
Trương Thán tiếp tục giằng co đến cùng:
– Ngươi là một người có gia thất, lá gan của ngươi lớn bao nhiêu? Ở lại, ở đến cùng, đó là chuyện của ta.
– Bây giờ không giống…
Thái Thủy Trạch phản đối:
– Tóm lại là, ngươi đi, ta ở lại…
Trương Thán cười lạnh lùng, cười giận dữ.
Tường Ca Nhi cảnh giác hỏi:
– Gì đây! Các ngươi đang diễn trò gì thế?
Chu Như Thị híp mắt, từ trong kẽ răng trắng tinh cất tiếng hỏi:
– Rốt cuộc là người nào đi? Người nào ở lại?
– Đã đến nơi này.
Chợt nghe một người nói:
– Người nào cũng không được đi.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt