Chỉ có điều, nàng vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Nàng chợt hỏi một câu:
– Lúc Ôn Nhu rời khỏi đây, cô ấy mặc trang phục gì?
Hà Trạch Chung lại không trả lời được câu này, bởi vì hắn thường không để ý đến cách ăn mặc của nữ nhân.
Còn Hạ Tầm Thạch mặc dù không nghe thấy Ôn Nhu và đám người Trương Thán nói chuyện, nhưng lại để ý đến cách ăn mặc của nàng, vì vậy bèn nói rõ.
– Nói cách khác, Ôn Nhu thật sự có chú tâm trang điểm?
Chu Tiểu Yêu nhíu đôi mày thanh tú, ngẫm nghĩ, đồng thời nói:
– Cô ấy sẽ đi đâu?
Sau đó nàng xoay người nhìn về Ôn Bảo và Đường Thất Muội, phát hiện Ôn Bảo ngày thường hay đùa giỡn, lúc này thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, Đường Thất Muội bình thường lạnh nhạt, lúc này vẻ mặt cũng rất căng thẳng.
Có phải ba người đều lo lắng giống nhau, hoặc là tương tự hay không?
Lo lắng là gì?
Đó là một sự băn khoăn đối với những chuyện chưa xảy ra và sắp đến.
Thế nhưng, phần lớn lo lắng thực chất lại không xảy ra. Nếu như làm một bảng thống kê về những chuyện ngươi lo lắng sẽ xảy ra trước đây, có chín phần đều là lo bò trắng răng, lo lắng uổng công.
Chỉ có điều, người không lo gần nhất định sẽ lo xa, nếu không lo xa thì nhất định cũng lo gần.
Như vậy, đám người Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu “không biết tung tích”, là bọn họ đang lo xa hay lo gần?
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt