Vật vẫn như cũ, nhưng người thì sao?
Tối nay không trăng, ánh sao rực rỡ.
Gió quay cuồng mà đến, gào thét mà đi, thổi rạp lau sậy hai bên bờ sông, chao đảo lắc lư, giống như một đám hải tặc điên cuồng liều lĩnh.
Tuyết ý dày đặc. Tuyết còn chưa rơi, nhưng cái lạnh thấu xương khiến cho tròng trắng mắt như muốn kết thành băng, con ngươi cũng đông thành nghiên mực.
Trên dòng sông có rất nhiều cành khô nhánh gãy.
Vương Tiểu Thạch nhớ tới đêm đó hắn chống địch ở đây, hiện giờ lại đang đi chiến đấu, trong lòng có một sự cảm khái không nói nên lời, lại cất giọng gọi:
– Đừng đi theo nữa, hãy ra đi!
Lúc này các huynh đệ của hắn vẫn không đuổi theo, hắn chỉ một mình một người thúc ngựa qua sông.
Người này vẫn luôn đi theo phía sau hắn, khinh công của y thật sự có thể gọi là “thần không biết, quỷ không hay”, nhưng một khi lội nước, Vương Tiểu Thạch liền từ hướng chảy của gợn nước biết được phía sau còn có người.
Người phía sau không lên tiếng.
Con ngựa dưới chân Vương Tiểu Thạch bất an đạp vó, có lẽ là vì nước sông chưa kết băng quá lạnh.
– Là cô.
Vương Tiểu Thạch ung dung cười nói, dáng vẻ không hề giống như đang có việc trên người:
– Ta nghe được là cô. Gió thổi qua ống tiêu cột bên hông cô, lỗ tiêu phát ra tiếng vang khẽ. Ta đã từng nghe tiếng tiêu của cô, cho nên nhận ra được.
Đối phương vẫn im lặng.
Sau đó tiếng tiêu vang lên, trong u oán mang theo kiếm khí, trong kiếm khí lại ẩn chứa sát khí.
Tiếng tiêu kia giống như khúc ca đưa tiễn tráng sĩ hồng phấn, thương cảm và hào hùng, khiến cho Vương Tiểu Thạch lại sinh ra loại cảm giác đó.
Trăm năm như một mũi tên, hơn nữa còn mang theo kinh diễm.
Giống như tiếng tiêu kia đã là thiên lại (âm thanh thiên nhiên), cũng là thiên cơ.
Nhưng vào tối nay hiện giờ, lại gặp được người này, đây có phải thiên ý hay không? Nếu phải, vậy thiên ý này lại ẩn chứa thiên cơ gì?
Có lẽ, đời người đến cuối cùng, một nửa phải tùy cơ, một nửa phải tùy duyên.
Nghe xong tiếng tiêu của cô gái phía sau, một hồi lâu Vương Tiểu Thạch mới nói:
– Khinh công của cô tiến bộ rồi.
– Hử?
– Nội công của cô cũng tiến bộ.
– Làm sao ngươi biết?
– Cô đi theo phía sau ta, nhưng ta nhất thời không nhận ra, cũng từ trong tiếng tiêu của cô mà biết được.
Cô gái mỉm cười:
– Ta đã luyện thành Nhẫn Nhục thần công, bây giờ chỉ chờ Sơn Tự kinh.
Vương Tiểu Thạch yên lặng một lúc, sau đó hỏi:
– Nếu như ta không đưa cho cô thì sao?
Vô Mộng Nữ cũng yên tĩnh một lúc, sau đó nói:
– Vậy ta sẽ đoạt.
Nàng nói rất kiên quyết.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Bây giờ ta có việc trong người, không phải lúc nói chuyện này.
Vô Mộng Nữ cười lạnh nói:
– Ta thừa dịp này đến đòi ngươi, ngươi chỉ có hai con đường, đưa cho ta hoặc là giết ta.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta không muốn giết cô, cũng không muốn đưa Sơn Tự kinh cho cô bây giờ.
Vô Mộng Nữ chợt yên tĩnh lại.
Sau đó là sát khí.
Vương Tiểu Thạch chợt cảm nhận được sát ý đến từ phía sau.
Nước sông nhanh chóng kết băng, ngựa lạnh đến mức không kìm được hà hơi đạp vó.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên xoay người lại.
Hắn vừa xoay người, khuôn mặt đón gió, nhất thời gần như không mở mắt ra được. Vô Mộng Nữ lại nhảy vọt lên, tiện tay nhặt một cành cây gãy, đánh về phía Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch (chỉ kịp?) Nghiêng đầu.
Một tiếng “bụp” vang lên, Vương Tiểu Thạch lại không tránh kịp, nhánh cây gãy đâm vào trên vai hắn, là vai trái.
Vô Mộng Nữ chợt cảm thấy một lực phản chấn, nhánh cây gãy rời tay bay đi. Nàng quát lên một tiếng, lộn vài cái giữa không trung, rơi xuống bên ngoài dòng sông.
Khuôn mặt, gò má và tai của nàng đều đỏ bừng.
Tay của nàng lại đang run rẩy.
Dưới ánh sao và băng ý, một đoạn cổ tay của nàng lộ ra, trắng ngần như ngọc.
– Tại sao ngươi không tránh?
Nàng nghiêm nghị hỏi, giọng không run.
Có thể nhìn ra nàng là một cô gái rất sợ lạnh.
– Tại sao ngươi không đánh trả?
– Tại sao ta phải đánh trả?
Vương Tiểu Thạch hỏi ngược lại:
– Ta nói rồi, ta không muốn giết cô.
– Nhưng nếu như ngươi không đưa cho ta Sơn Tự kinh, ta nhất định phải giết ngươi.
Cô gái cố chấp nói.
Vương Tiểu Thạch nhìn Vô Mộng Nữ mặc y phục màu đỏ, nói:
– Từ trước đến giờ, ta chưa từng nói là sẽ không đưa Sơn Tự kinh cho cô.
– Đưa đây!
Vô Mộng Nữ quật cường nói.
Vương Tiểu Thạch đưa tay vào trong vạt áo.
– Ta vẫn luôn mang theo bên cạnh.
Ánh mắt Vô Mộng Nữ lại hiện lên vẻ nghi ngờ.
– Đoán thử xem, từ khi lấy được Sơn Tự kinh đến nay, ta đã gặp phải bao nhiêu vụ cướp đoạt và chặn đánh rồi?
Vương Tiểu Thạch hỏi.
Vô Mộng Nữ chỉ bĩu môi.
– Ba mươi mốt lần.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Dáng vẻ của sư thúc ta trở nên như vậy, có thể nói là do nó làm hại. Ta không biết Nguyên sư thúc giao nó cho ta là có dụng ý gì, nhưng nó đúng là một vật chẳng lành.
Vô Mộng Nữ hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt nàng khi hung ác vẫn rất ngọt ngào.
Gió ở sau lưng nàng, gió khiến cho tay áo nàng nói chuyện, nhưng nàng lại không trả lời.
– Ta muốn nói cho cô biết, nếu chúng ta muốn học võ có thành tựu, vậy thì phải dựa vào thực lực của mình. Nếu như ỷ lại vào bí kíp kỳ công, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng, lợi không bằng hại.
Hắn chân thành nói:
– Chúng ta là người trong võ lâm, luyện võ chính là công việc mà chúng ta dốc sức vào. Nếu như cô nảy sinh chán ghét đối với công việc, cũng đầu cơ trục lợi đối với nghệ thuật của cuộc sống, cô sẽ trở nên chán ghét tất cả, như vậy sẽ không được hưởng thụ những niềm vui lớn nhất trong cuộc đời. Cho nên ta vẫn không luyện Sơn Tự kinh. Ta chỉ sợ cô chưa chưa học thành “Thương Tâm tiểu tiễn”, trước hết thương tâm của mình rồi.
– Đó là chuyện của ta.
Vô Mộng Nữ hậm hực nói:
– Ngươi không công đạo.
– Ta không công đạo?
Vương Tiểu Thạch lấy làm lạ hỏi:
– Cả đời ta đều chiến đấu vì công đạo.
– Trên đời làm gì có chuyện tuyệt đối công đạo. Con người vừa sinh ra, giàu có và nghèo hèn, xinh đẹp và xấu xí, tài trí và ngu dốt, cũng đã không có công đạo rồi.
Vô Mộng Nữ giận dữ nói:
– Ta không thể so được với ngươi. Ngươi là nam, còn ta là nữ. Ngươi vừa vào kinh đã được quý nhân khen ngợi, còn ta thì sao? Đến hôm nay ta vẫn không biết mình là ai. Ngươi có một đống bằng hữu huynh đệ, lại là bá chủ một phương trong Tượng Tị tháp, còn ta chẳng có gì cả. Ta đi theo Nguyên Thập Tam Hạn, cho rằng y có thể trở thành chỗ dựa của ta. Bây giờ y đã chết, ta không dựa vào Sơn Tự kinh và Nhẫn Nhục thần công, luyện thành “Thương Tâm tiểu tiễn”, vậy còn dựa vào cái gì? Ta không giống như ngươi, ta cũng không bằng ngươi.
Vương Tiểu Thạch trầm ngâm.
– Ngươi nói là cho ta.
Nàng đứng cách xa mười ba thước, vươn bàn tay nhỏ bé ra:
– Đưa đây!
– Đúng vậy, đây là một thế giới không công bằng, cho dù cố gắng cũng chưa chắc đã được đền đáp, cho dù làm đúng, cũng chưa chắc sẽ có người khen ngợi.
Vương Tiểu Thạch thở dài nói:
– Có điều, may mắn là còn một đạo lý công bằng, đó là nếu không cố gắng thì sẽ không có thu hoạch, thu hoạch nếu không phải do cố gắng lấy được, cũng sẽ không kéo dài lâu.
Sau đó hắn nói:
– Nếu như ta đưa Sơn Tự kinh cho cô, trên người cô mang Nhẫn Nhục thần công và Sơn Tự kinh, như vậy rất nguy hiểm.
Vô Mộng Nữ nghe được hàm ý của đối phương, có phần vui mừng nói:
– Ngươi yên tâm. Ta có bí kíp Nhẫn Nhục thần công, cũng đã gặp phải bảy tám lần cướp đoạt, nhưng đều không uy hiếp được ta. Huống hồ ta cũng có quý nhân của ta, có y bảo vệ, ta không sợ bất cứ kẻ nào. Cho dù là ngươi cũng không chọc nổi y.
– Như vậy thì tốt.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Nhưng ta luôn cho rằng, tu luyện “Thương Tâm tiểu tiễn” chính là thương người thương mình, là thứ chẳng lành, không luyện thì vẫn tốt hơn.
– Ngươi không cho, ta sẽ quấn lấy ngươi. Nghe nói ngươi đang vội đi cứu bằng hữu của ngươi, ta muốn xem ngươi có dám giết ta hay không, xem ngươi làm sao tìm được một lý do đường hoàng để độc chiếm tiễn quyết này.
Vô Mộng Nữ từ sau người rút ra một mũi tên màu xanh đen, giơ lên trời:
– Bí quyết của “Nhẫn Nhục thần công” đã được khắc vào trên thân tên, ngươi cứ việc tìm cớ giết người đoạt bảo, bớt giả vờ làm người tốt đi!
Vương Tiểu Thạch lắc đầu, siết cương, cười nói:
– Miệng lưỡi của cô nương thật lợi hại. Ta khuyên cũng chỉ là khuyên, cô không nghe thì ta cũng chẳng có cách nào. Nguyên sư thúc có thể nói là chết bởi tay ta, không có lý nào tuyệt kỹ của y lại do ta kế thừa, ta cũng thẹn không dám nhận. Những ngày trước khi y lâm chung đã có cô làm bạn. Tuy cô nói chỉ xem y như chỗ dựa, nhưng ta nhìn ra được, nếu nói hoàn toàn không có tình cảm thì là nói dối. “Thương Tâm tiểu tiễn” này để cho cô luyện cũng xem như danh chính ngôn thuận, chỉ mong cô không dùng tuyệt thế kỳ công này tạo nhiều sát nghiệt, có thể từ bi, tha địch giúp người, vậy thì công đức vô lượng, vô cùng cảm kích.
Vô Mộng Nữ nghe khẩu khí của hắn, cảm thấy rất kinh ngạc:
– Ngươi thật muốn đưa nó… cho ta? Vậy còn ngươi thì sao? Chúng ta trao đổi… được không?
Vương Tiểu Thạch cười một tiếng:
– Nam tử hán chúng ta nếu muốn dương danh bốn phương, xông pha thiên hạ, dựng bang lập đạo, vậy thì phải dựa vào chính mình, chứ không phải dựa vào sao chép mô phỏng, chỗ dựa bảo tàng, linh dược bí kíp.
Vô Mộng Nữ nghe được ngữ khí của hắn không ổn định, cố ý kích động:
– Là ngươi giết chết y, lại dám đưa Sơn Tự kinh cho ta, không sợ một khi ta học thành sẽ giết ngươi đầu tiên sao?
– Nếu như cô có thể giết được ta…
Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói:
– Vậy thì xin mời.
Sau đó hắn lấy ra một vật, đó là một chiếc bình, trong bình có một tờ giấy.
– Ta đang có chuyện gấp, không có thời gian nói chuyện.
Vương Tiểu Thạch ném chiếc bình cho Vô Mộng Nữ:
– Tóm lại, vật trở về với chủ, tất cả phải cẩn thận, xin hãy bảo trọng!
Vô Mộng Nữ chụp lấy chiếc bình, vui mừng khôn xiết, chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh đến thấm người.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt