“Hiếu tới lâu chưa?” – Em ấy đến bên cạnh tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Mình mới tới.”
“Ừm.”
“…”
“…”
“Cho mình xin lỗi chuyện lúc sáng nhé.” – Em ấy khẽ nói.
“…” – Tôi quay sang nhìn em nhưng vẫn không nói gì.
“Mình biết mình làm vậy là không đúng, nhưng…” – Em ấy nói lí nhí, mặt vẫn hơi cúi xuống. Lúc này làm gì còn bộ dáng của cô nàng mặt mũi lạnh tanh như bao ngày. Trước mặt tôi hiện giờ chỉ là một người con gái yếu ớt, giọng nói run run như thể sắp vỡ òa ra đến nơi. Tôi thấy mủi lòng quá thể, vì người sai rõ ràng là mình, vậy mà giờ chuyện lại thành ra thế này.
“Đừng nói nữa.” – Tôi khẽ lắc đâu.
“Nhưng…”
“Đi với mình ra đây.” – Rồi chưa kịp để em ấy đồng ý, tôi kéo tay em đi xuống lầu. Rồi vòng ra đằng sau dãy nhà học, lựa một chỗ khá kín đáo rồi mới buông tay ra. Sau đó lập tức tôi quay người lại, nhìn trực tiếp vào em, khẽ bước lại rồi ôm em vào lòng.
“Xin lỗi.” – Tôi nhẹ nói.
“…”
“Mình cũng sai khi nói nặng với Thùy như vậy, nhưng lúc đó hơi khó chịu nên…”
“Mình biết…” – Em khẽ gật đầu rồi khẽ áp má vào ngực tôi, tôi cảm thấy ở lưng có bàn tay nhỏ bé khẽ siết chặt lại.
“Đừng có nghĩ lung tung nữa được không?”
“Ừm.”
“…”
“…”
“Biết gì không?” – Khẽ buông Thùy ra, tôi véo nhẹ mũi em ấy rồi hỏi.
“Biết gì?”
“Nếu như… ừm nếu như phải có ngày chia tay. Thì chắc chắn những lời chia tay đó không phải từ mình nói ra.”
Em nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi sau đó khẽ gật đầu, môi nở nụ cười ngọt ngào – “Mình tin…”
Tôi và em đứng đối diện với, cũng không cần nói thêm bất cứ lời nào thừa thãi nữa vì tất cả lời nói giờ đây dường như đã trở thành vô nghĩa. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em, tay kia đưa lên khẽ vuốt nhẹ mái tóc.
“Có gì phải lăn tăn nữa không?” – Tôi hỏi nhẹ nhàng.
Em chỉ cười rồi khẽ lắc đầu.
“Khờ quá đi.”
“Thì người ta lo lắng mà.”
“Còn lo nữa không?”
“Còn… chút chút, hì. ” – Rồi bỗng nhiên em ấy giật mình nói – “Có người đến kìa.”
“Ế…” – Tôi quay ngay người lại, nhưng đằng sau trống hoác chẳng có ma nào.
“Lại giỡn…” – Tôi quay lại làu bàu, nhưng mới thốt ra được hai chữ thì cảm thấy gò má mình có gì đó mềm mại khẽ chạm vào.
“Đây là cho mình xin lỗi về chuyện lúc sáng nhé.” – Tiếng em nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Đừng có nhắc tới nữa mà.”
“Ừa, lên lớp đi.”
“Ừm.”
“Mà sao nay Hiếu lên lớp sớm vậy?”
“À thì, đêm qua mình ngủ mơ thấy chiều nay sẽ có một cảnh sướt mướt ở đằng sau dãy nhà học. Thế nên mình lên sớm để tận hưởng.” – Tôi nắm tay em ấy đi rồi cười khoái trá.
“Lại bắt đầu ba hoa rồi đó, bài vở thi cử thì không lo. Hừ.”
“Không lo là thế nào, không thấy trưa mình về nhà học à?” – Tôi nhún vai.
“Vậy chứ bài chiều nay thì sao?”
“Ờ thì chiều nay thi Sử, gồng gánh trên 7 điểm là ổn rồi.”
“Mai thí Lý rồi, có ổn không đó?”
“Lý hả, giờ chỉ là muỗi.”
“Bữa nay mạnh miệng quá ha.”
“Chứ sao, dù gì cũng nắm chắc… trên trung bình, hề hề.”
“Trên trung bình thì nói làm gì.” – Em khẽ cau mày.
“Đùa vậy chớ, cũng nhắm trên 7, yên tâm đi.”
“Ừa, để mình xem Hiếu làm như nào.”
“À mà… Sao sáng tự nhiên hỏi thế?”
“Thì… mình thấy Hiếu tự học Anh nên có cảm giác hơi là lạ nên…”
“Nên tưởng có người kèm?”
“Ừa.”
“Rồi hỏi đại câu đó?”
“Ừa.”
Tôi thầm thở dài, cũng may là còn cố đấm ăn xôi cầu may rồi đóng kịch. Chứ không ú ớ giải thích một hồi lại bung bét hết, lúc đó thì khỏi gỡ rồi.
“Mà Hiếu tự học thiệt hả?”
“Ừm. Chứ có ai bày đâu.” – Tôi cắn răng nói xạo thêm lần nữa.
“Có cần mình chỉ cho không?”
“Thôi không cần đâu, có gì qua kỳ thì nhờ Thùy sau.”
“Ừm…”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện