Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mưa chiều » Phần 99

Mưa chiều

Phần 99

Sau màn chụp ảnh xong xuôi, tôi lại phải đứng cười nói lảm nhảm với đám bạn của bà chị đó một lát rồi mới lết sang chỗ khác được, sau khi bấm cái nick yahoo và điện thoại của bà ấy, nhưng không phải nick của tôi mà là nick em Thùy do em ấy khăng khăng đòi cho bằng được. Tôi cũng không hiểu ất giáp tại sao em ấy nhất quyết lại phải như thế, nhưng cũng đành gục gặc gật đầu.

Dẫn em ấy đi lêu bêu thêm một lúc, đến 9h thì tôi với em ấy đi về. Từ chỗ tôi đang đứng là nhà hát lớn, đi ra bãi xe rồi lấy được xe giữa cái rừng người này cũng mất nửa tiếng. Rồi chở em ấy về nhà, rồi từ nhà em ấy về nhà tôi, tổng cộng 2 quãng đường cũng cả tiếng đồng hồ chứ chả đùa. Quả đúng là như thế, mướt mồ hôi mới lôi được con xe ra khỏi bãi giữ xe.

“Nè, uống đi.” – Thùy đưa chai nước cho tôi cười nói, tay kia đưa lên lau những giọt mồ hơi trên mặt với khẽ hất mấy sợi tóc đang lòa xòa trước con mắt của tôi.

“Ừa, cảm ơn.” – Tôi khoái chí tử, đang nóng mà có nước lạnh thì còn gì bằng.

“Ông về cắt tóc ngay cho tui, tóc gì mà lòa xòa thế này.”

“Đừng có bắt cắt chứ, mình để tóc ngắn… xấu lắm.” – Tôi cười khổ.

“Cắt ngắn đi xíu cũng được, coi coi, dài gần qua mũi rồi này.”

Tôi đưa tay vuốt ngược cái mái tóc hơi chéo ra đằng sau – “Thấy chưa, hết dài rồi. Thôi lên xe nào người đẹp, về trễ bây giờ”

Thùy bĩu môi, rồi cũng không nói gì nữa mà khẽ níu lấy hông tôi rồi nhẹ nhàng ngồi lên yên xe phía sau.

Mất hơn nửa tiếng thì tôi mới đưa được em ấy về nhà vì đường khá đông. Dừng gần cánh cổng xa hoa quen thuộc, nhìn vào căn nhà đồ sộ nhưng thiếu vắng đi tiếng cười, tôi bất giác lại bùi ngùi.

“Mình về nhé.” – Thùy đến bẻ lại cổ áo đang lệch lạc của tôi rồi cười nhẹ nhàng.

“Ừm… thứ 2 gặp.” – Tôi gật đầu.

“Cảm ơn Hiếu nhiều lắm.”

“Vì chuyện gì?”

“Vì sự xuất hiện của Hiếu đã làm xáo trộn đi một phần nào cuộc sống tẻ nhạt của mình, và cái cảm giác nhẹ nhàng khi bên cạnh Hiếu cũng như cách Hiếu cư xử với mình.”

“Đừng có nói mãi về cái này nữa, khờ lắm. ” – Tôi khẽ vuốt tóc em ấy rồi cười – “Vậy thì hãy để cho mình là người luôn luôn đem lại cảm giác đó cho Thùy đi.”

“Ừa. ” – Em khẽ gật đầu, rồi tới bên cánh cổng sau đó nhẹ nhàng mở ra – “Tạm biệt.”

“Bye…”

Đợi cho em ấy đóng cổng lại, nhìn cánh cổng lạnh lẽo đó tôi lại thở dài một hơi. Rồi guồng chân đạp xe chầm chậm về.

Về đến nhà, chào ba mẹ qua một lượt rồi tôi đi lên trên phòng. Thay đồ xong xuôi, bụng tôi đã réo như còi tàu hỏa. Thầm cười khổ, tối giờ đi với em Thùy đã ăn uống quái gì đâu, uống vào bụng toàn nước là nước. Lết xuống bếp xem còn gì bỏ bụng không, nếu không thì đành ăn mỳ vậy. Vừa đi ra khỏi phòng thì bé Thảo cũng đi ra, tay đang cầm theo cái khăn lau cái đầu đang ướt mẹp.

“Về lâu chưa nhóc?”

“Em về được nửa tiếng rồi, anh mới về à?” – Bé Thảo thấy tôi thì cười toe toét.

“Ừm, giờ xuống kiếm gì ăn đây. Đói quá.” – Tôi nhún vai.

“Ơ anh chưa ăn à?” – Thảo ngạc nhiên.

“Chưa, đi tối giờ uống toàn nước.”

“Xui cho anh rồi, trưa nay không có cơm nguội đâu. Tối nhà cũng đi hết nên đâu có ai nấu cơm.”

“Ơ đệch, thế thì lại đành ăn mì rồi.” – Tôi chán nản nói.

“Anh ra đầu hẻm ăn mì gõ kìa.”

“11 Giờ kém rồi, anh lười đi lắm. Xuống nấu mì vậy.” – Tôi cười khổ rồi đi xuống bếp.

Đang định kiếm mì ăn thì tôi liếc mắt lên nóc tủ lạnh thấy có cái bánh chưng đang vứt lăn lóc ở đó, tôi gọi với lên nhà.

“Mẹ ơi bánh chưng ăn được không ạ.”

“Ừ chiên lên mà ăn, mẹ đang định cho tủ lạnh thôi.” – Tiếng mẹ Hòa trên nhà vọng xuống.

Tôi mừng húm, gì chứ bánh chưng vẫn còn ngon hơn Hảo Hảo nhiều. Tôi đang hì hục dùng mấy cái lạt tre để cắt bánh thì bé Thảo lại lọ mọ xuống.

“Ủa bánh chưng đâu ra vậy?”

“Không biết, chắc mẹ mới mua.”

“Anh tính chiên lên ăn hay để vậy?”

“Để vậy đi, anh không thích ăn bánh chiên lắm.”

“Dạ.” – Con bé gật đầu, mặt rầu rầu.

Thấy điệu bộ của nó, tôi phì cười rồi xoa đầu nó – “Nếu cô lười, muốn nhờ anh thì nói luôn đi, lấp lửng cái gì.”

“Anh chiên đi, tí em rửa chén cho.” – Nó chống cằm cười hì hì.

“Thằng nào mà cưới phải cô thì vài năm sau nó đi làm đầu bếp cũng được đấy.” – Tôi chán nản lắc đầu rồi bật bếp chiên bánh.

“Linh tinh, em cho anh làm đầu bếp kiêm luôn thợ rửa bát đấy.” – Nó bĩu môi.

“À mà nãy tụi em đi đâu chơi thế?”

“Thì đi ăn uống linh tinh với đi hát thôi.”

“Không lên quận 1 hay qua xóm Đạo chơi à?”

“Không, qua đó toàn người là người. Chen chúc mệt lắm.” – Nó cầm đũa gõ leng keng vào cái bát rồi nói.

“Ừa, mà nãy đi toàn đám con gái lớp mình à?”

“Không, có cả mấy đứa khu dưới bọn anh, với mấy đứa tổ khác nữa. Nói chung cũng hơn 10 người đó.”

“Cái xóm nhà lá cũng có đứa đi à?” – Tôi ngạc nhiên, vì bình thường cái đám này ngoài ngồi một chỗ nói tào lao thì có giao du với ai nữa đâu.

“Cũng chỉ có Hưng với Dũng đi thôi, mấy tổ khác được mấy đứa.”

“Lại là thằng Hưng. ” – Tôi nghĩ thầm – “Ủa mà em với thằng Hưng vẫn nói chuyện bình thường à?”

“Dạ, có gì đâu. Hưng đang tán nhỏ Hân đó.” – Thảo lấy khăn lau cái bát rồi cười toe toét nói.

“Ta kháo.” – Đang dở tay đảo mặt cái bánh đang chiên dở, nghe quả bom oanh tạc làm tôi loạng quạng làm rơi miếng bánh, mỡ sôi bắn tung tóe lên khiến tôi phải nhảy lùi về sau để né.

“Chiên có miếng bánh thôi mà làm thấy ghê vậy?” – Thảo bĩu môi.

Cũng lười đốp chát lại nó, tôi đảo lại miếng bánh rồi nhàn nhạt hỏi – “Vụ thằng Hưng với con nhỏ Hân lâu chưa?”

“Cũng khoảng 2 tuần thôi, nãy Hân đi chơi là Hưng chở đi đó.”

“Thằng này ù ù cạc cạc mà nhanh vậy trời.” – Tôi lắc đầu.

“Anh này…”

“Hửm?”

“Em biết nói ra có thể anh khó chịu hoặc anh chê em nhiều chuyện. Nhưng em nghĩ anh nên tìm cách làm sao đó đi, anh cứ như vậy rồi càng làm khổ người khổ mình thôi.”

“Em khỏi lo đi, vài hôm nữa thôi.” – Tôi nhàn nhạt nói.

“Thì em nói thế thôi, còn như nào tùy anh.” – Nó thở dài rồi nhẹ giọng nói.

Gắp 4 miếng bánh cho vào đĩa, xong tôi đặt trước mặt bé Thảo – “Sao nói chuyện anh mà không tính chuyện của mình đi, em dễ thương thế mà không có ai theo đuổi à?”

“Thì cũng có, nhưng em không thích.” – Nó lắc lắc cái mái tóc rồi cười.

“Lại kén cá chọn canh à?”

Thảo không nói gì chỉ khẽ lắc đầu rồi cười nhẹ, tôi cảm giác như nụ cười đó mang theo một nỗi cảm xúc buồn chán nào đó. Tôi cũng không đả động gì tới nó nữa, lặng yên ăn xong nửa cái bánh chưng thì tôi cũng lưng lưng bụng.

“Anh để đó đi, tí em rửa cho.”

“Ừm, rửa hộ anh hoặc ngâm đó mai rửa cũng được. Anh đi tắm đây.”

“Dạ…” – Thảo khẽ gật đầu.

Đưa tay vỗ vỗ đầu nó, không quên nhéo má nó thêm một cái. Đợi nó phụng phịu nhìn tôi trách cứ rồi tôi mới cười ha hả bỏ lên trên phòng.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất