Đối với hai đứa nhỏ đầy tinh thần thám hiểm mà nói thì phòng làm việc của ba ba là nơi huyền bí nhất. Hai đứa nhỏ thừa dịp ba mẹ không chú ý liền ghé tai vào cánh cửa nghĩ: Bên trong có gì nha? Thật muốn khám phá quá!
Nữu Nữu: Anh hai… thật muốn vào nha.
Nhạc Nhạc: Thật sự rất muốn biết nha.
Nữu Nữu mãnh liệt gật đầu: “Đúng đúng! Chúng ta vào đi!”
Nhạc Nhạc lập tức liếc mắt: Ngốc, đừng có lên tiếng chứ!
Nữu Nữu che miệng lại, đi theo sau lưng anh trai, phía sau con bé là Bàn Chải đang thè lưỡi. Hai đứa cẩn thận đẩy cửa phòng ra.
Bên trong có cái gì nha? Hai cái đầu nhỏ ôm lấy Bàn Chải, mở to mắt nhìn vào, trái tim đập thình thịch.
Có thể giống trong phim hoạt hình, khi vừa mở cửa ra liền lạc vào thế giới cây có thể nói chuyện, thỏ có thể uống trà hay không? Hay là một mảnh tối om lại có một cái bóng trăng trắng lướt qua?
Hai cái đầu nhỏ nuốt nước miếng, vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ.
Oa…
Thật nhiều tượng người!
Hai đứa nhỏ liền bị những tác phẩm gốm sứ trong phòng làm việc hấp dẫn.
Đây là ma ma mặc chiếc váy xinh đẹp, khóe miệng đang mỉm cười.
Đây là bộ dạng ma ma đọc sách.
Đây là lúc ma ma khẽ nhắm mắt, bàn tay đặt lên chiếc bụng to tròn.
Thật nhiều, thật nhiều…
Nhạc Nhạc đắc ý chỉ vào bức tượng khắc một đứa nhỏ tuấn tú đứng bên cạnh ma ma, nói: “Đây là anh đó!”, dưới chân còn có cả Bàn Chải.
Nữu Nữu nóng nảy, con bé không tìm được mình nha! Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, thương tâm nói: “Nữu Nữu đâu? Nữu Nữu đâu? Sao lại không có Nữu Nữu?”
Nhạc Nhạc thở dài kéo tay con bé, chỉ vào tác phẩm cả gia đình, “Tô Mộc Vũ” đang ôm một đứa nhỏ trong lòng, nói: “Em ở đây nè”
Nữu Nữu chớp mắt to, nói: “Nhưng mà Nữu Nữu đâu giống như thế”
Nữu Nữu lại hỏi: “Sao ba ba lại làm nhiều tượng người thế nhỉ? Hơn nữa còn không cho anh em mình xem”
Nhạc Nhạc hai tay chống hông, nói: “Cái này em không biết đâu, chú thần kinh nói ba ba chính là “đặt trong nồi, nung rầu rĩ”!”
Nữu Nữu tò mò, mở to hai tròng mắt sáng trong như thủy tinh, hỏi: “Anh hai, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” là cái gì? Có thể ăn được không?”
Nhạc Nhạc nhìn em gái, nói: “Em cả ngày chỉ biết có ăn thôi, ngốc nghếch, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” cũng không hiểu, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” chính là… chính là…”
Dưới ánh mắt tò mò của em gái, Nhạc Nhạc giả vờ bộ dáng người lớn, nói: “Chính là bỏ rầu rĩ vào trong nồi rồi nung lên nha!”
Nữu Nữu sùng bái nhìn anh trai, anh hai thật thông thái nha!
Nhạc Nhạc đắc ý nâng chiếc cằm nhỏ, biểu cảm kia quả thật đang nói: Đương nhiên!
Đang lúc thằng nhóc đắc ý, bỗng nhiên một bàn tay đưa ra nhéo tai nó. Nhạc Nhạc muốn đẩy cái tay kia, không ngờ khi ngẩng đầu lên thì… Ôi má ơi! Ba ba đã về!
Phong Kính đen mặt nhìn Nhạc Nhạc, thằng nhóc sợ tới mức lập tức hô to: “Ma ma cứu mạng! Nhạc Nhạc tiêu đời rồi!”
“Không phải ba đã nói không được vào đây rồi sao?” Phong Kính đen mặt, một tay xách Nhạc Nhạc, một tay xách Nữu Nữu mang ra ngoài, Bàn Chải sớm thức thời chạy biến về ổ của mình.
Cửa đóng lại, hai đứa nhỏ ngồi trên ghế sa lon, ôm lấy nhau giống như ‘huynh đệ’ vào sinh ra tử, nhưng bốn con mắt lại ngập nước nhìn Phong Kính đang tức giận.
Hai người nhìn nhau, gật gật đầu, lập tức ăn ý há to miệng: “Ô oa…!!!” Tiếng khóc rung trời.
Phong Kính đang định dạy dỗ hai đứa một phen, không nghĩ tới cả hai lại cùng nhau khóc lớn, tiếng khóc bén nhọn khiến lỗ tai hắn ong ong.
Tô Mộc Vũ vội đến hòa giải, che chở hai đứa nhỏ “Được rồi, được rồi, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu biết sai rồi có phải hay không?”
Hai đứa nhỏ lập tức ngừng việc giả khóc, gật đầu như trống bỏi, bộ dáng kia không biết có bao nhiêu là nhu thuận.
Ba mẹ con nhà này, chỉ cần hai mắt ngập nước liền có lực sát thương thật giống như bom nguyên tử, Phong Kính lập tức bại trận.
Buổi tối, sau khi cho hai đứa nhỏ đi ngủ, Tô Mộc Vũ trèo lên giường, nằm trong lòng Phong Kính bật cười “Này, đặt trong nồi, nung rầu rĩ”
Lập tức gân xanh nổi lên trên trán Phong Kính, hắn trở mình áp lên thân thể Tô Mộc Vũ, nheo mắt lại, nguy hiểm nói: “Em nói cái gì?”
Tô Mộc Vũ đưa đầu ngón tay vẽ loạn lên ngực hắn, nói: “Này, cái phòng làm việc anh không cho ai bước vào, thì ra cất giấu bí mật như thế nha”, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng thổi hơi bên tay hắn “Bộ điêu khắc đầu tiên là bộ nào thế?”
Thật ra khi cô nhìn thấy những tác phẩm trong phòng làm việc của hắn, trong lòng không biết có bao nhiêu là cảm động. Thì ra đây là bí mật của Phong Kính, cái này khiến cho người ta cảm động đến muốn khóc. Người đàn ông này luôn khiến cho cô không biết nên nói gì.
Giọng nói mềm mại của Tô Mộc Vũ như cơn gió nhẹ thổi vào lòng Phong Kính, khiến hắn tê tê dại dại. Bụng dưới xuất hiện một dòng nhiệt quen thuộc, đôi mắt hắn biến sắc, nhanh tay đè lấy người cô cúi đầu hôn, ngăn chặn toàn bộ câu hỏi còn lại.
Tô Mộc Vũ rên khẽ, thuận theo vươn tay ôm lấy cổ hắn để hai người thêm khắng khít.
Bên trong, nhiệt độ từ từ tăng lên hòa cùng tiếng hôn môi khiến cho người ta đỏ mặt. Yết hầu Phong Kính động đậy, vươn tay vội vàng luồn vào áo Tô Mộc Vũ, bàn tay nóng bỏng vuốt ve từng tấc da thịt mịn màng trắng noãn của cô.
Mà ngoài cửa, hai cái đầu nhỏ lén lút nhìn vào từ khe hở. Nữu Nữu mở to mắt, hỏi: “Anh hai, ba ba với ma ma đang làm cái gì vậy?”
Nhạc Nhạc hất đầu, điệu bộ người lớn đáp: “Chơi hôn nhẹ đó!”
Nữu Nữu mút đầu ngón tay “Hôn nhẹ chơi rất vui sao?”
Đôi mắt to tròn của Nhạc Nhạc chuyển động, khóe miệng thằng bé cười gian manh. Sau đó, nó kéo cánh tay Nữu Nữu đẩy con bé vào bên trong.
“Mẹ, bọn con muốn ngủ với mẹ!”
Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính cả kinh, tách ra. Hai người vừa thở gấp vừa nhìn Nhạc Nhạc kéo cánh tay Nữu Nữu, đôi mắt nhìn Phong Kính khiêu khích.
Phong Kính bị cắt ngang chuyện tốt, mặt vừa đen lại vừa trắng. Hắn cắn răng vung tay khẽ đánh vào mông Nhạc Nhạc, rống: “Đưa em con về phòng, lấy núm νú cao su cho nó!”
Nhạc Nhạc mới không sợ, lôi kéo Nữu Nữu bổ nhào vào trong lòng Tô Mộc Vũ, liều mạng làm nũng: “Không nha, không nha, ma ma ngủ cùng Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu được không?”
Tô Mộc Vũ vừa rồi bị giật mình, lồng ngực còn lên xuống gấp gáp, cô chỉ biết xấu hổ nhìn Phong Kính.
Phong Kính cảm thấy hai đứa nhỏ này như côn đồ đến đòi nợ, nếu hắn còn nhường nhịn thì hai đứa nhỏ hư hỏng này nhất định sẽ trèo lên đầu hắn mà ngồi.
Phong Kính một tay xách một đứa về phòng bọn nhỏ, híp mắt cảnh cáo: “Ba và mẹ có chuyện cần bàn bạc, hai đứa ôm gấu bông ngủ đi. Nếu còn bước ra khỏi cửa phòng ngủ nửa bước, ăn đòn thì ráng chịu, biết không?”
Cửa đóng phịch một cái, Phong Kính lại trở về giải tỏa lửa nóng trong người.
Tô Mộc Vũ nằm trên giường cười đến chảy nước mắt.
Trên giường nhỏ, Nữu Nữu nói: “Anh hai, hình như ba ba tức giận”
Nhạc Nhạc hừ một tiếng, khinh thường nói: “Đàn ông là loài lòng dạ hẹp hòi!”
Tags: Giao Dịch Hàng Tỷ Tà Thiếu Xin Dùng Chậm, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc