Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm » Phần 112

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Phần 112

Mấy ngày nay, Tô Mộc Vũ cứ cảm thấy không yên lòng. Từ lúc trở về từ nhà Phong Kính, cô liền luôn như vậy.

Chu Hiểu Đồng đoán, Tô Mộc Vũ có phải đã gặp ai hay gặp chuyện gì đó hay không.

Tô Mộc Vũ không nói chuyện, chỉ nhấc đầu tựa lên vai Chu Hiểu Đồng, giống như rất mệt mỏi, mệt đến nỗi cô không còn sức để giả vờ nữa.

Kiều Na thì thẳng thắn hơn. Cô ấy nói nếu tên họ Phong trao trả Nhạc Nhạc lại cho Tô Mộc Vũ, các cô liền trực tiếp xem những chuyện này như chưa từng xảy ra, nếu không thì vẫn có thể dùng truyền thông để ép buộc hắn, dù sao cuối cùng có hại nhất cũng chỉ là gia tộc nhà họ Phong của hắn mà thôi.

Tô Mộc Vũ ngăn cản, nếu như thế đồng thời cũng sẽ tổn thương đến Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc là bảo bối của cô, cô thật sự không muốn để lại thương tổn lớn như vậy trong kí ức tuổi thơ của thằng bé.

Tô Mộc Vũ trở về nhà cha mẹ, không vào nhà, chỉ đứng từ xa nhìn vào.

Lại nhìn thấy Khúc Quế Âm cùng Tô Hào so với hai năm trước thì có vẻ già hơn nhiều, cũng gầy hơn xưa. Hai người mua cải thìa, phải trả giá hơn nửa ngày mới đồng ý mua. Lúc đến gian hàng thịt, chỉ đứng nhìn, tựa hồ còn nuốt nước bọt, lật vài tờ tiền trong túi, cuối cùng đành từ bỏ, mang một bó cải thìa cùng hai trái dưa leo về nhà.

Thì ra lúc trước Khúc Quế Âm dùng tiền Tô Mộc Tình đưa cho đầu tư vào cổ phiếu, chưa kể còn vay nặng lãi lấy tiền tiếp tục đầu tư. Cuối cùng thua lỗ, ngày nào cũng bị giang hồ siết nợ, đòi nợ, quả thật là khổ không thể tả, đầu không ngóc lên nổi.

Hàng xóm bảo Khúc Quế Âm ngang ngược càn rỡ, cả ngày khoe khoang con gái của mình gả cho gia đình giàu có, rồi con rể của mình có quyền có thế như thế nào. Một người phụ nữ tựa lưng trước cửa nhà, miệng cắn hạt dưa, nói: “Đây không phải bà Tô sao? Làm sao hôm nay chỉ mua có mỗi cải thìa với dưa leo thế này? Ngay cả thịt cũng không có một miếng, sao lại ra nông nỗi này nha?”

Khúc Quế Âm đen mặt, làm sao chịu được lời kẻ khác khinh bỉ mình, nói lớn: “Tôi ngán thịt nên mua cải thìa về ăn cho đỡ ngán. Thịt heo chỉ có loại nhà nghèo mới xem như sơn hào hải vị, nhà giàu như tôi mới không để nó vào mắt”

Hàng xóm kia phun hạt dưa trong miệng, cười châm chọc quay lưng vào nhà.

Khúc Quế Âm thấy bà ta đi rồi mới bắt đầu oán hận: “Con nhỏ Mộc Tình kia, biến mất hai năm rưỡi nay cũng không biết đã đi đâu. Mộc Vũ lại càng bất hiếu hơn, thăng quan như diều gặp gió mà thấy cha mẹ nó chết đến nơi cũng không thèm để ý. Đúng là đẻ ra cũng vô dụng!”

Một bên, Tô Hào rốt cuộc nhịn không được ném cải thìa cùng dưa leo xuống đất, phát cáu: “Đừng có nói Mộc Vũ như vậy nữa, năm đó không phải chính bà nói không xem nó là con sao? Bà trừ bỏ tiền tiền tiền, trong đầu còn có cái gì khác nữa không? Con gái lớn bán không được, lại quay sang bán luôn con gái nhỏ. Bây giờ cả hai đứa nó không biết sống chết ra làm sao, có nhà cũng không muốn về, bà còn oán hận cái gì? Bà như vậy có xứng đáng làm một người mẹ không?”

Khúc Quế Âm không nghĩ tới Tô Hào luôn chỉ biết nghe không muốn nói thế mà lại trở mặt, liền kêu lên: “Tôi không xem nó là con à? Ông chẳng phải cũng vậy sao? Năm đó đánh đuổi nó ra khỏi nhà cũng có phần của ông đó!”

Tô Hào trầm mặc, yên lặng, ánh mắt có chút đỏ hoe quay lưng về nhà.

Khúc Quế Âm ngồi dưới đất gào khóc: “Một đám đều muốn tôi chết đi mới ả dạ mà…” Đáng tiếc không người nào lên tiếng, chỉ có người ngoài chỉ trỏ vui sướng khi người gặp họa.

Khúc Quế Âm lau nước mắt, hầm hầm đẩy cửa vào nhà.

Tô Mộc Vũ đứng trong một góc khuất, ngẩng đầu, hít sâu một hơi.

Buổi tối, một tiếng chuông cửa, Khúc Quế Âm nghĩ rằng giang hồ lại đến đòi nợ, trong lòng run sợ liếc nhìn ra ngoài, không một bóng người. Bà ta mở cửa, nhìn thấy một phong thư trước cửa nhà, bên trong có mười vạn đồng được xếp chỉnh tề.

Khúc Quế Âm vội vàng chạy ra đường nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai, đôi mắt già nua kia, rốt cuộc cũng đỏ hoe…

Tô Mộc Vũ ngồi trong xe, đưa lưng về phía nhà mình, cách nhau càng ngày càng xa.

Coi như hết, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ đã sinh cô ra, hận thù cũng không thể kéo dài cả cuộc đời. Cô vẫn không tha thứ được, cho nên, cứ như vậy đi.

___________________

Ngày hôm sau có một buổi tiệc cần phải tham gia, Kiều Na dặn đi dặn lại rằng cô phải nghỉ ngơi cho tốt, lấy tinh thần tốt nhất để ra mắt giới nghệ thuật trong nước sau khi trở về, nhất định phải thành công.

Thế nhưng Tô Mộc Vũ vẫn ngủ không được, trời bên ngoài đã mưa, mưa rất lớn, âm thanh gió va đập vào cửa sổ. Cô trằn trọc mãi cho đến hơn 10 giờ, cũng không phải do lo lắng cho buổi tiệc ngày mai, mà là vừa nhắm mắt lại cô liền nhớ đến Nhạc Nhạc, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến Phong Kính, nghĩ đến tất cả mọi chuyện.

Nghĩ đến hắn nói “Anh yêu em”, nghĩ đến lời khẩu cầu “Ma ma đừng đi” của Nhạc Nhạc, nhớ lại ánh mắt đỏ hoe của Phong Kính, nhớ đến từng giọt nước mắt nóng bỏng của Nhạc Nhạc, nhớ lại cảnh Bàn Chải gặm váy cô giữ lại…

Những hình ảnh này tràn ngập đại não cô, khiến cô khó có thể đi vào giấc ngủ. Trong nháy mắt, trong đầu cô thậm chí nghĩ rằng hay mình cứ như vậy mà trở về đi, nhưng mà một giây sau đã bị chính mình mạnh mẽ loại bỏ ra khỏi đầu. Trở về làm gì? Tiếp tục làm tình nhân vĩnh viễn đứng trong bóng tối của hắn, lúc nào cũng phải lo lắng xem lần tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với thương tổn như thế nào hay sao?

Cái loại đau đớn này đã khắc cốt ghi tâm, Phong Kính mang đến tổn thương cho cô so với những gì Tần Nghị Hằng làm trước kia còn khắc sâu gấp nghìn lần. Một lòng vỡ nát, nơi này bắt đầu lành lại thì nơi khác lại bắt đầu rỉ máu. Chỉ còn lại ba chữ “đau”, “đau” và “đau” theo đuổi cô suốt ngày đêm.

Tô Mộc Vũ nhìn lên trần nhà, chậm rãi nhắm hai mắt.

Di động bỗng nhiên vang lên.

Cơ nhấc máy, còn đang suy nghĩ xem ai lại gọi lúc đêm khuya thế này thì tiếng khóc của Nhạc Nhạc đã thông qua điện thoại: “Ma ma, ô ô ô… Nhạc Nhạc thật sợ…”

Tô Mộc Vũ lập tức tỉnh táo lại, giữ chặt di động nói: “Nhạc Nhạc, làm sao vậy? Không khóc, không khóc, đã xảy ra chuyện gì mau nói a ma biết”

Nhạc Nhạc nức nở, khóc đến đáng thương như là bị ai hù dọa: “Ba ba bệnh rồi… bảo mẫu cũng không có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình Nhạc Nhạc… ngoài trời tối thui à. Ba ba… ba ba ói ra cái gì đó màu đỏ, Nhạc Nhạc sợ lắm… ma ma mau đến đây đi…”

Cái gì đó màu đỏ? Tô Mộc Vũ theo sự sợ hãi của Nhạc Nhạc nhanh chóng đoán ra: Chẳng lẽ hắn bị xuất huyết bao tử?

Một tiếng sét vang lên, Nhạc Nhạc sợ tới mức khóc thét lên trong điện thoại. Nó che tai lại, từng tiếng nức nở không ngừng truyền tới khiến Tô Mộc Vũ vừa lo vừa đau đớn.

Tô Mộc Vũ vội nói: “Nhạc Nhạc không khóc, Nhạc Nhạc là nam tử hán đại trượng phu, Nhạc Nhạc không có sợ, đúng không?”

Nhạc Nhạc ô ô gật đầu, xoa xoa nước mắt, tỏ vẻ chính mình thật kiên cường.

Tô Mộc Vũ lập tức mặc quần áo vào, một bên nói: “Nhạc Nhạc đừng sợ, ma ma bây giờ qua đó liền!”

Để Nhạc Nhạc còn nhỏ mà sợ hãi như vậy, cô thật không yên lòng.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất