Chung lão đại kia thản nhiên nhận lấy, nhìn nhìn một bên Tiểu Vũ, mi mắt hơi hơi nhăn lại. Một lát sau trầm giọng nói: “Hai tiểu quỷ các ngươi trăm ngàn lần đừng nói cho ta biết các ngươi lại mắc sai lầm nữa?”
Ách?… Hắc Vô Thường nhìn về phía Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường bất đắc dĩ, ai kêu hắn là ca ca, lớn hơn Tiểu Hắc một tuổi chứ.
Mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội.”Đúng vậy, thưa ngài!”
Ngay sau đó, ba ba hai tiếng vang. Tiểu Vũ không đành lòng thoáng nhắm hai mắt. Khi mở mắt lại, Hắc Vô Thường cùng Bạch Vô Thường đã bị ném ra ngoài cửa sổ, ngã chỏng vó.
Tiểu Vũ nhìn ra bên ngoài , nơi đó tựa hồ là một cái hành lang? Còn có không ít người xếp hàng ở đó?
Những người đó thấy Hắc Bạch Vô Thường ngã xuống, nhất thời cười vang lên một trận. Một tiếng nói vang lên chặn lại: “Nghiêm túc điểm danh! Xếp hàng đứng ngay ngắn!”
Chung lão đại hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: ” Tính tình Diêm vương thế nào chắc các ngươi cũng biết, trật tự Địa phủ không được hỗn loạn. Hắn mỗi ngày phải xử lý Quỷ Hồn, còn có dã quỷ mười tám tầng địa ngục cần trấn áp. Đã sớm bực tức dồn nén trong lòng. Nếu không do muốn giúp đỡ Địa phủ chúng ta, sợ là hắn đã mặc kệ sớm chạy lấy người. Các ngươi không giúp đỡ sắp xếp thì thôi lại còn để cho hắn sửa chữa việc này. Lần này ta cũng sẽ không giúp các ngươi, các ngươi tự mình ddenss nói chuyện với lão đại đi.”
Bạch Vô Thường cùng Hắc Vô Thường chật vật theo ngoài cửa sổ tiến vào, miệng khổ sở. Trên mặt biểu tình so với ăn đại tiện còn khó coi hơn.
Xong rồi, chuyện này thực xong rồi.
Tiểu Vũ đến gần, gần như đã quên bọn họ, nghi hoặc nói: “Này ! nam nhân cứng nhắc kia là ai a? Nơi này rốt cuộc là chỗ nào a?”
Hắc Bạch Vô Thường sớm không có tinh thần, nghe nàng hỏi, Bạch Vô Thường liền trực tiếp đáp: “Ngươi ngu xuẩn sao, chúng ta là Quỷ Soa, ngươi đã chết đương nhiên mang ngươi đến Địa phủ. Tên cứng nhắc kia…! Không đúng không đúng. Người kia anh tuấn bộ dạng phong lưu phóng khoáng, nam nhân cường tráng, là người đứng đầu của chúng ta, danh tiếng hắn so với chúng ta còn vang dội hơn, hắn chính là Chung Quỳ!”
Địa phủ? Chung Quỳ? Tiểu Vũ không dám tin lại nhìn quanh bốn phía. Thật vậy sao? Nơi này như một biệt thự xa hoa lại là Địa phủ? ? ?
“Đi thôi…”
Hắc Vô Thường lười biếng túm lấy xiềng xích cột vào trên người Tiểu Vũ, cùng Bạch Vô Thường hai người dáng mặt ủ rũ, gọi Tiểu Vũ theo bọn họ cùng đi.
“Đi? Đi đâu?” Tiểu Vũ vẫn còn bị vẻ huy hoàng trước mắt này ảnh hưởng, bật thốt lên câu hỏi. Rồi định thần lại, kỳ thật cũng không cần hỏi, hơn phân nửa chính là đi thấy vị lão đại kia của bọn họ, Diêm vương.
Hắc Bạch Vô Thường lần này không hề quan tâm nàng, sửa sang lại quần áo trên người, thần sắc ra vẻ trấn định. Nhưng Tiểu Vũ thấy trong mắt họ rõ ràng nhận thấy cảm giác chết chóc.
Nhìn thấy dáng điệu bọn họ, lại nghĩ tới những lời vừa rồi của vị Chung lão đại kia. Tiểu Vũ trong lòng cũng đại khái tổng kết lại.
Vị diêm Vương đại nhân này là nam nhân mặt đen. Hoặc là một kẻ cơ bắp đầy người. Ách? Chẳng lẽ căn bản không phải là một nam nhân?
Vừa nghĩ vậy, Tiểu Vũ không khỏi cả người run bắn. Cho tới bây giờ, nàng chứng kiến hầu hết những người này, hơn phân nửa đều là diện mạo tuấn mỹ. Hắc Bạch Vô Thường, bộ dáng đó đã là rất suất. Còn có hai vị canh cửa kia, diện mạo cũng là thượng đẳng. Bao gồm cả Chung Quỳ đại ca kia, tuy rằng mày rậm mắt to mũi thẳng, nhưng vẫn đầy nam tính. Không biết Diêm vương tôn vinh là người đứng đầu này, đã làm gì khiến những người này đều sợ hãi như thế?
Vòng qua đại sảnh tráng lệ, tay đặt trên thanh vịn cầu thang chạm trổ hoa văn đi lên lầu hai, Hắc Bạch Vô Thường đứng ở trước một gian phòng, do dự sau một lúc lâu, vẫn là Bạch Vô Thường kiên trì gõ cửa phòng.
“Lão, lão đại, ta cùng Tiểu Hắc đã trở lại.”
Một lát sau, bên trong truyền đến thanh âm, “Vào đi.”
Hắc Bạch Vô Thường đồng thời hít sâu một hơi, mở cửa, bước vào. Tiểu Vũ đi theo sau cùng, trong đầu rất tò mò. Bất quá vừa rồi nghe thấy được thanh âm, cuối cùng xác định được 1 điểm, Diêm vương này là một nam nhân!