Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 141

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 141

“Lão Đại! Tại sao nam nhân mặc áo tím đó vẫn đi theo chúng ta vậy?”

Tiểu Hắc đi đường hết nhìn đông tới nhìn tây thì thấy một nam nhân mặc áo tím đã đi theo bọn họ suốt 3 con phố rồi, rốt cuộc không nhịn được liền hỏi.

Nam nhân mặc áo tím?

Tiểu Vũ nghe thấy câu hỏi liền dừng bước nhớ lại. Ây da! Nàng quên mất Hiên Viên Thương Tử rồi?

Chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiên Viên Thương Tử cười híp mắt lại đang đi về phía bọn họ.

“Nha đầu! Ngươi thật là không có lương tâm nha. Vừa nhìn thấy được người cũ liền cứ như vậy nhẫn tâm đem ngươi mới như ta ném vào ven đường, mặc kệ sống chết ra sao sao?”

Tiểu Vũ đang định giải thích thì trong đầu tự nhiên nhớ đến một câu nói, vì vậy nàng liền buột miệng nói ra.

“Lương tâm của ta đã sớm bị ta ném vào lòng sông rồi. Ngươi mà chết thì nhớ đừng uống canh vong tình mà nhảy xuống Vong Xuyên Hà luôn nha, đến lúc đó nhớ giúp ta tìm lương tâm, nói không chừng có thể tìm thấy đó.”

“Phi phi phi! Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ! Tiểu nha đầu nhà ngươi sao lại rủa ta chết! Quả nhiên là mất hết lương tâm mà.”

Hiên Viên Thương Tử cố làm ra vẻ tức giận nhăn mày lại, đôi mắt hoa đào mị hoặc, thực làm cho người ta nhịn không được mà đồng tình.

Tiểu Vũ cười lớn phản bác: “Cái gì mà đồng ngôn vô kị! Ta năm nay hơn hai mươi rồi! Ta là ngươi đã trưởng thành!”

(Đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những việc trẻ nhỏ nói chuyện với nhau, không cần cố kị, kiêng dè do tâm tư còn khờ dại)

Lưu Quang vừa nghe Hiên Viên Thương Tử nói cái gì mà người mới, người cũ, trong lòng có chút không thoải mái. Mà sau khi nghe Tiểu Vũ trả lời, lời nói lạnh lùng đang định thốt ra của hắn lập tức nghẹn ở cổ họng.

Bởi vì, lời mà Tiểu Vũ vừa nói chính là lời mà hắn đã nói với Tiểu Vũ trước kia. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Tiểu Vũ có thể nhớ lời của hắn như vậy làm hắn cảm thấy thực cao hứng.

……..

“ Xin hỏi vị huynh đài này, các ngươi bây giờ muốn đi đâu? Dù sao thì ở thành Nguyệt Tố này ta vẫn quen thuộc hơn các ngươi, chi bằng để ta dẫn đường đưa bọn ngươi đi?”

Hiên Viên Thương Tử cười lớn, chắp tay khách khí hỏi Lưu Quang.

Lưu Quang chau mày, mặc dù hắn có ấn tượng không tốt với nam nhân trước mặt này nhưng đối phương biết rõ mấy người bọn họ là thân phận gì, nhưng cũng không thấy sợ chút nào. Ngược lại còn nhiệt tình trò chuyện. A, dù sao đây cũng là một điều thú vị.

Hắn liền giơ ngón tay lên, cách ngón tay đó không xa chính là một tấm biển có để ba chữ Di Hồng Lâu, Lưu Quang lạnh nhạt nói: “Chính là nơi này.”

Mọi người liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiên Viên Thương Tử trợn trừng mắt, khuôn mặt như thể không dám tin.

Quay đầu nhìn về phía Lưu Quang, có chút xấu hổ ho hai tiếng rồi nói: “Ặc… Ngươi biết đó là nơi nào không?”

Lưu Quang thành thực gật đầu, rất bình tĩnh nói: “Biết. Trên biển hiệu không phải viết Di Hồng Lâu sao?!”

Mỗ Hắc ở một bên phụ họa nói: “Đúng đúng! Ta mặc dù biết không nhiều chữ lắm, thế nhưng ba chữ này ta cũng đọc được. Không sai!”

Tiểu Vũ gãi gãi lỗ tai, cái tên này sao nghe quen quen…

Hiên Viên Tử lấy quạt ra gõ vào ót của mình một cái rồi lặng lẽ ngắm nhìn Tiểu Vũ, sau đó kéo Lưu Quang ra một góc.

“Vị huynh đài này, ta không phải hỏi ngươi trên tấm biển viết gì, ý ta hỏi là, ngươi có biết nơi đó là nơi nào không? Ở đó mua bán cái gì?”

Hiên Viên Tử kiên nhẫn giải thích, còn tốt bụng chỉ chỉ mấy vị khách đang ôm các cô nương ở trước cửa kia, hi vọng Lưu Quang có thể hiểu. Chỗ kia mặc dù cũng là một nơi vui chơi nhưng không phải là nơi mà hắn nên đi, hơn nữa, còn có nha đầu Tiểu Vũ đang đi theo nữa.

Lưu Quang khẽ nhăn mày, vẻ mặt không hiểu nhìn Hiên Viên Thương Tử nói: “Ngươi rõ ràng vừa nói là rất quen thuộc thành Nguyệt Tố này mà, sao bây giờ lại hỏi ta đó là nơi nào? Buôn bán cái gì? Điều đó không phải là ngươi nên biết rõ nhất hay sao?”

Nghe xong lời này, Hiên Viên Thương Tử trợn mắt, chợt cảm thấy thực đau đầu nhức óc.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất