Giọng của Ryan mang chút gì đó hoang dã nhưng rất nồng nàn. Anh có thì thầm vài tiếng Tây Ban Nha trong bài hát nhưng tôi không hiểu anh nói gì. Tôi chỉ liên tục mỉm cười.
Ryan trở về bàn, tôi thấy anh rất hạnh phúc, còn tôi ư, tất nhiên cũng khỏi nói. Có lẽ anh đã gần như chinh phục được tôi hoàn toàn, anh cho tôi cảm giác tự hào và hạnh phúc mà không biết tới bao giờ tôi mới có thể có lại. Và tôi sẵn sàng ngồi trong cái quán bar này với anh suốt đêm này để nghe anh nói chuyện và nhìn anh cười.
Điện thoại anh chợt reo, nhíu mày, Ryan tắt đi và có vẻ hơi ngán ngẩm. Tôi đồ rằng nàng “Gar” của anh réo anh đi rồi, hoặc là cô nào đấy. Tôi chợt giật mình, biết đâu anh vừa mới bỏ người yêu hoặc đang trong một mối quan hệ khác (nhưng có trục trặc thì sao?) nên anh túm tôi như thế để “lấp chỗ trống”, cũng làm sao biết là anh đã đi tìm tôi thực sự hay không? Tự nhiên cảm thấy hồ nghi sau những gì anh làm, nhưng có lẽ điều đó là khó tránh khỏi, nhất là đối với một người đàn ông như thế này. Nhưng kệ, vui đã nào, tội gì, đúng không?
Theo victory-incongurity
Tôi không nhớ thật chính xác và đầy đủ những câu chuyện của chúng tôi buổi tối hôm đó. Hình như anh hỏi nhiều về cuộc sống của tôi ở Việt Nam và tôi thì hỏi anh nhiều về…các cô gái. Tôi chỉ nhớ mỗi cái nhíu mày mỗi lần cúi xuống cười mà thôi, qua ánh nến, trông lại càng đáng yêu hơn rất nhiều lần.
Ryan tỏ ý muốn đưa tôi về vì cũng đã gần 12h, có lẽ do câu chuyện của tôi có nói về việc bố mẹ không muốn con gái về muộn, đó là truyền thống. Trên đường đi, tôi muốn hỏi Ryan nhiều hơn về gia đình anh, về người mẹ Nhật Bản – Philippines của anh, tôi rất muốn biết bố mẹ anh đã gặp nhau như thế nào, Ryan còn có một người em trai bằng tuổi tôi và một người em gái, tôi rất muốn biết trông họ như thế nào, có “đẹp” được như anh hay không.
Xe qua cầu trở về đảo. Lúc đó thì cũng đã 12h 5 phút, tôi nhớ như in thế, trời đã lặng tuyết đi rất nhiều nhưng rất gió và buốt. Tôi lại nảy ra cái ý định bảo anh để xe ở một chỗ rồi tôi và anh đi dạo ven sông hứng chút lạnh lẽo điên cuồng một tí. Anh tỏ ý lo lắng vì có thể tôi sẽ về muộn, bố mẹ sẽ rất lo lắng. Mà quả thực cũng chưa bao giờ tôi đi về muộn đến thế, chắc chắn giờ này hai người đang đi ra đi vào. Nhưng mà kệ, điên một tí đi nào.
Chả biết tôi cố tình hay tôi hâm thế thật, nhưng tôi thích cười đùa và hét to lên trong đêm vắng, tiếng cười của tôi vang to lanh lảnh, nghe rất rõ, cảm tưởng như âm thanh đập cả vào sàn băng dưới chân vọng lại. Tôi đi rất nhanh dù ven sông rất trơn, bóng loáng, cứ trượt trượt. Anh cũng hơi choáng vì có vẻ tôi…nghịch quá, nhưng điều bất ngờ là anh cũng thích điên theo cho dù luôn miệng: “Oops, be careful”. Và tự nhiên cái “trò chơi” trẻ con trở nên thú vị. Anh bám sát tôi liên tục vì mỗi lần tôi suýt ngã lại được nâng đỡ dậy, càng được đỡ tôi càng trượt mạnh. Thật tuyệt vời vì tôi không phải chạm đất bất kỳ lúc nào. Thế rồi, lúc vừa đỡ được tôi thì anh bị trượt chân loạng choạng, tôi ôm chầm lấy anh để anh khỏi ngã. Và mặc dù sắp ngã đến nơi anh vẫn quay lại đỡ tôi. Tôi cười ầm lên và khi anh đứng vững lại, dang tay ôm tôi, cả hai cùng cười. Có lẽ thực sự, đó mới lúc lãng mạn nhất của cả buổi tối!
Có lẽ chúng tôi ôm nhau cũng phải tới…2 phút, tôi tựa đầu lên chiếc áo của anh và thấy vô cùng ấm áp, kể thì…ấm thật, tôi cũng chả muốn buông. Cuối cùng, tôi thì thầm: “OK, lets go, gotta go”.
Trở về building, đi thật chậm, ngắm nhìn ánh đèn mùa đông mờ đặc và bên kia bờ là cả một thế giới cao tầng đã chút lắng hối hả. Nó làm tôi nhớ lại cái cảm giác năm 13 tuổi, 2h sáng của đêm 30 Tết (lúc đó mẹ đã về VN ăn tết) lang thang một mình ven bờ Riverside (ngôi nhà cũ tôi ở ngày nhỏ bên Manhattan), tuyết rơi, đường phố yên ắng, lạnh lẽo mà rất bồi hồi.
Chia tay nhau tại cửa, nếu trong phim thì sẽ có một nụ hôn nhưng chẳng hiểu sao tôi không sẵn sàng cho hành động này (vì chưa hôn bao giờ), tôi thích giữ lại một vài điều gì đó. Áp tay tôi vào tay anh, tôi nghiêng đầu cười lần cuối rồi nói lời tạm biệt.
“I’ll see you tomorrow, OK?” (Gặp lại em ngày mai nhé)
“OK, give me a call, you can call me at the “office” (Ok, gọi cho em nhé, anh có thể gọi đến chỗ làm của em). Tôi đã cho anh số của cửa hàng nail.
Tôi không đi bộ mà đi thang máy, vì tôi ở tầng 3 thôi. Nhưng lúc này thì cảm giác lo lắng nó mới đến, 12 rưỡi rồi chứ chả ít, chưa bao giờ tôi đi đâu muộn thế cả, lại đi một mình nữa. Quả thật, cửa nhà vẫn mở to.
Mở cửa, tất nhiên là bố vẫn đang xem ti vi (nhà tôi thức muộn lắm). Bố ngoái lại ngay lập tức : “Chết thật thôi, đi đâu bây giờ mới về, hả hả???”. “Con đi lang thang thôi, ra Times Square, giờ này đông vui lắm mà”. “Đông cái gì mà vui, ở cái xứ này mà không biết đường cẩn thận à?”. Thế rồi cũng chỉ mắng thế thôi, có lẽ mẹ đã đi ngủ vì còn phải đi làm, thế là may mắn rồi.
Tôi lên giường đi ngủ, dù rất vui và phấn khích nhưng mà đêm đó tôi ngủ li bì không mơ màng gì cả, đơn giản vì tôi đã quá mệt mỏi!
Sáng thứ bảy, khuôn mặt tôi tươi tỉnh vì tinh thần phấn chấn và vì ngủ được. Anh chủ nhìn tôi đầy dò hỏi, chắc tôi vui tôi chả giấu gì được. “Con nhỏ gặp được chàng trai đấy rồi…thế có đúng không?”. Tôi ngồi chống tay lên cằm và…cười. Mặt anh chủ thoáng buồn, rồi anh hỏi chuyện hôm qua tiệm spa có đông khách không? Tôi nói rằng rất đông và mệt, nhưng tôi học được nhiều. Anh lại nói câu muôn thủa: “Cố lên nhé”.
Cả sáng không có điện thoại của Ryan. Và rồi buổi chiều cũng vậy. Tôi lại thèm ngủ kinh dị, cả chiều ngồi phải cố giữ bình tĩnh lắm cho khỏi gục mặt xuống bàn, cũng may có một số khách tới ngồi vẽ vời và wax lông mày nên có việc mà làm và có người để nói chuyện.
Trước khi về,bất ngờ anh chủ quay ra hỏi tôi, giọng khẽ khàng: “Tối nay em đi ăn tối với anh được không? Anh có chuyện này muốn nói với em!”
Tags: Truyện ngôn tình, Truyện Việt Nam