Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chuyện tình New York » Phần 3

Chuyện tình New York

Phần 3

Rồi cái bến đó cũng tới. Quả thật, sao họ “nghĩ” ra cái tàu điện ngầm chạy nhanh là thế, câu chuyện chỉ vài câu ngắn ngủi mà đã phải dừng lại. Cửa mở, gió lạnh ùa vào từ phía đường tàu đối diện khiến tôi hắt hơi liên tiếp hai cái. “God bless you”, anh lại phì cười. “Thank you”!

– Em xuống cùng anh à? – Anh hỏi

– Uh, đi lang thang mà! – Tôi cười, và bắt đầu ngập ngừng.

Có lẽ tôi đã cố tình ngập ngừng, tôi chờ một tín hiệu “keep in touch” từ phía anh.

– Số điện thoại của em là gì? Em có số di động chứ ?

Thở phào kín đáo một cái, tôi lắc đầu rằng tôi chỉ có số điện thoại nhà, và có thể…thêm địa chỉ email nữa (hồi đó cái gì tôi cũng giao lưu qua email, chưa biết chat, và hôm nào tôi cũng check mail!).

– Great, vậy cho anh số điện thoại nhà và email của em đi.

Tôi lại lúng túng vì tôi chả đem theo tờ giấy hay cái bút nào cả, đi ăn trưa mang theo mấy cái đó làm gì. Tôi hỏi anh có giấy tờ không và anh rút ra một cái card, nói rằng đó là số điện thoại của anh. Thật tiếc là lúc đó anh chỉ có một cái card và không có cái bút nào cả. Mà anh dường như rất vội vã, tôi không dám làm phiền lâu, quyết định để anh đi mà không kịp kiếm ra cái gì viết số điện thoại hay email của mình cho anh. Nhưng dù sao tôi đã có cái card của anh!

– Gọi điện hoặc email cho anh số điện thoại của em nhé. I gotta go. See you lovely eyes!

Và rồi anh nhanh chóng đi mất. Tôi cũng hơi hụt hẫng, nhưng một chút xíu thôi, còn thực ra tôi vô cùng sung sướng. Cảm giác bất ngờ vẫn còn nguyên xi, cứ như mình vừa nằm mơ tỉnh dậy vậy. Tôi ngắm nghía chiếc card, chợt nghĩ, nếu mà gió đường tàu thổi bay mất cái card này, thì chắc tôi sẽ lao theo bắt mất, hix! Anh tên là Ryan, và không sai khi có một cái họ rất đặc trưng của Tây Ban Nha, đang là trợ lý cho một trung tâm nha sĩ tư nhân. Có thể anh ta còn đang đi học đại học, tôi nghĩ thế!

Lúc này, hơi “tỉnh tỉnh”, tôi mới nhớ ra ông luật sư đáng kính nọ. Kể thì cũng hơi muộn, nhưng rồi tôi quyết định đi ngược lại tìm gặp ông ta, tôi cũng đói lắm rồi, vì dậy muộn và chưa ăn uống gì cả. Tôi định bụng nếu không gặp ông ấy, tôi sẽ mua một miếng bánh pizza thật to, rồi chui vào Central Park lạnh lẽo ngồi hưởng thụ niềm vui của mình chứ chưa về nhà vội.

Chờ tàu đi ngược lại thật là lâu. Tôi đang ở quận Queens, trong khi tôi hẹn ông luật sư tận bên quận Manhattan. Lúc đó tôi có những cảm giác hòa trộn vô cùng thú vị, vui, lo lắng, hồi hộp. Và tôi chỉ muốn cười mà thôi, thấy mọi người ai cũng dễ thương. Thậm chí, khi tàu đến, mặc dù tàu không đông lắm, nhưng khi thấy một người phụ nữ đứng tuổi (mà không già lắm đâu) phải đứng, tôi đứng dậy nhường ghế cho bà ta khiến cả bà ta và mấy người xung quanh giật mình. Vẫn còn vài ghế trống lác đác ở phía xa xa, bà ta chắc cũng chẳng có nhu cầu ngồi mà lại đi đứng ngay trước mắt tôi. Vậy nên, khi tôi đứng nhường chỗ, cũng “bất đắc dĩ” mà ngồi, chắc lúc đó tự hỏi lôi đâu ra cái đứa dở hơi tốt bụng đến thế nhỉ?

Đứng trên tàu, một tay nắm cột, một tay cho vào trong túi, mân mê cái card, và tôi bắt đầu suy nghĩ…lung tung. Liệu anh ta có người yêu chưa nhỉ? Mà có thì cũng kệ, biết đâu anh ấy thích mình thì sao? Mà không làm người yêu thì làm bạn vậy. Rồi tôi thậm chí nghĩ xa hơn nữa, rằng chúng tôi mà có mối quan hệ gì, thì tôi sẽ buồn lắm, vì tôi chỉ được ở đây có vài tháng, tôi sẽ phải trở về Việt Nam để hòan thành nốt năm cuối đại học. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi, theo kiểu: “Chả biết ngày mai sẽ ra sao, mà có ra sao cũng chả sao”. Cứ tận hưởng niềm vui kỳ diệu trước mắt này đi đã.

Xuống bến, tôi mò ra được văn phòng của ông Luật sư trên phố 23, lúc bấm tín hiệu từ dưới lobby, tôi cũng hơi lo không có ai trả lời, ngại thật. Ông luật sư hẹn tôi qua email. Tôi và ông ta tình cờ gặp nhau trên đảo Roosevelt, nơi tôi ở cùng gia đình, nhà ông ta cũng ở trên đó. Lúc chúng tôi đang chờ chiếc xe bus đỏ đưa ra bến tàu điện ngầm thì ông ta nhìn thấy tôi. Và làm quen ngay lập tức (cả thời ở NewYork, cái ví của tôi đầy chật cards của những người làm quen tình cờ như vậy, dường như đi đâu cũng kiếm được người muốn làm quen, họ thấy mình kỳ lạ, xinh xắn, độc đáo hay…thậm chí xấu xí cũng không hề ngại ngần bắt chuyện, văn hóa lai tạp tự do của Mỹ là thế đấy!). Và tất nhiên, tôi và ông ta cũng mở đầu câu chuyện bằng câu “Cô đến từ nước nào nhỉ?”. Đến cuối khi đã lộ ra Việt Nam, thì mắt ông ta sáng rực: “Oh, Ho Chi Minh, yeah, i love him”. Và vì sự hâm mộ cuồng nhiệt của ông luật sư cũng hơi già này (khoảng cỡ 50 tuổi), nên tôi đã email cho ông ta, không ngòai mục đích tìm hiểu về kiến thức Luật uyên bác của ông này (tôi đang học Luật ở đại học ở nhà mà!). Chúng tôi giao lưu bằng email là chính, và hôm nay tôi được mời ăn trưa (để ngồi bàn thảo về…Luật).

Chợt nghĩ bây giờ ông ta có đón tôi tôi cũng không có tâm trí mà nói chuyện về Luật. Cuối cùng cũng có tiếng trả lời, giọng phụ nữ, chắc là thư ký: “Vâng, ai đấy ạ?” “Tôi cần gặp Paul Layton”. “Ông ấy đi ăn trưa chưa về, cô có hẹn với ông ấy không?” “Có”. “Vậy tên cô là gì để tôi gọi cho ông ấy”. “Nói với ông ấy rằng tôi là Hà Kin”. Tôi bắt đầu thấy ngại quá, vì mình đã đến muộn, mà đây thì không phải là Việt Nam, đặc biệt là với luật sư thì họ lại càng không chấp nhận trễ hẹn. “Ông ấy nói rằng sẽ gặp cô vào một buổi khác”. “Oh, được rồi, cảm ơn!”.

Thôi chả sao, đằng nào cũng là lỗi tại tôi và đằng nào tôi cũng không có hứng cho lắm. Vì tôi đã sẵn sàng đánh đổi cuộc hẹn này để bắt lấy một cơ hội lớn lao như thế kia cơ mà! Vậy thì, đi ăn bánh pizza và vào Central Park chơi như dự định. Nhưng mà….lạnh quá, tôi lại muốn đi về. Tôi sẽ mua cái bánh ăn xong rồi mau chóng đi về, rét quá. Không hiểu do tôi mặc chưa đủ ấm hay vì những cảm xúc lúc đó khiến người tôi cứ run hết cả lên.

Mua được cái bánh, nhảy lên tàu F. Chả lẽ ăn trước đông người nhưng mà rồi cứ vô tư như thế, mà cũng chẳng ai quan tâm. Tôi cũng chả quan tâm, tôi đang vui!

Về đến nhà, việc đầu tiên là tôi giành máy với ông em của mình để ngồi đánh email “tạ lỗi” với ông luật sư. Và có một điều bất ngờ xảy ra, thật chả hiểu ra làm sao nữa. Tới khi đọc lại cái mail của ông ta và reply, tôi mới phát hiện ra….tôi đã đi gặp ông ta nhầm ngày. Thực sự ngày mai mới là ngày chúng tôi hẹn ăn trưa. Tôi ngẩn người ra một lúc, và phá lên cười ầm ĩ khiến thằng em tôi tưởng tôi bị …mát. Tôi cười sung sướng, vì nhờ sự đãng trí vô duyên này mà tôi đã gặp được anh. Mọi người có thấy sự việc hơi kỳ lạ không? Chả lẽ nói rằng đó không phải là duyên số?

Cười chán chê, tôi mới thò tay vào túi lấy card của anh ra, định xem lại địa chỉ email. Nhưng mà, biết sao không? Tôi đã sầm mặt lại khi lục cả 2 cái túi áo lông không thấy cái card đâu. Trời ạ, nó ở đâu, tôi chỉ để ở trong hai cái túi áo lông thôi mà, hay là do tôi đeo găng tay, lúc móc tiền ra trả bánh tôi đã làm rơi mất mà không biết? Gì chứ cái tính bất cẩn và đãng trí của tôi, tôi hiểu quá rõ! Nhớ lúc đó trả 4$, tôi cầm theo 20$, tôi được trả lại 1 tờ 10$, 1 tờ 5$ và 1 tờ 1$, tiền vẫn còn nguyên. Nhưng mà lục khắp 2 túi không thấy cái card đâu cả, chỉ có đám tiền đó thôi. Tôi đã muốn òa khóc rồi đấy, muốn lao xuống dưới nhà ra ven sông đứng khóc, và… hét, và…tức! Ý nghĩ đầu tiên, hay là quay lại chỗ bán pizza xem có phải nó rơi ở đó hay không?

Và tôi đứng dậy mặc quần áo, ra bến tàu! Rối bời! Tiếc, tức!

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất