Lâm Kỳ tê tâm liệt phế hô: “Ca!”
Đám người Hỏa Nhi tuyệt vọng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy một màn sắp phát sinh, vũ khí trong tay càng thêm nắm chặt vài phần…
Tại thời điểm vạn phần nguy cấp, Mộ Chỉ Ly bất ngờ xuất hiện bên người Lâm Càng Thư.
“Xoẹt” thanh âm vũ kỹ giao tiếp vang lên.
Mộ Chỉ Ly thân kiếm vừa vặn chặn một kich của sơn tặc đầu lĩnh. Sơn tặc đầu lĩnh không nghĩ tới tại thời điểm sắp thắng lợi lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Cứ như vậy buông tha cho Lâm Việt Thư hắn tự nhiên là không cam lòng, vì vậy đã dùng hết khí lực toàn thân ý đồ chống đỡ khai mở thân kiếm của Mộ Chỉ Ly.
Sơn tặc đầu lĩnh bởi vì dùng sức quá độ mà sắc mặt đỏ lên, nhưng thân kiếm kia vẫn như trước không di động nửa phần. Trái lại, Mộ Chỉ Ly vẻ mặt tùy ý, hai mắt nhìn cũng chưa từng nhìn sơn tặc đầu lĩnh, tựa hồ sớm đã biết kết quả này, liền lười nhìn xem xét.
Mọi người không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ngược lại nghe được thanh âm vũ khí, nên đều nhìn về phía bên này. Sau khi nhìn thấy một màn này tất cả đều sững sờ, không nghĩ người bị bọn hắn cho là vướng víu Mộ Chỉ Ly lại cứu được Lâm Việt Thư.
Hỏa Nhi nhìn xem một màn này cũng có chút ngây người, nàng… Nàng vậy mà có thể làm được?
Người đối với cảm giác này chấn động nhất chính là Lâm Việt Thư. Bởi vì hắn nghĩ, kiếm Mộ Chỉ Ly chỉ chắn trước ngực hắn, nơi thụ lực như trước vẫn là bản thân hắn. Nhưng cái làm hắn rung động nhất cũng chính là đây.
Nguyên nhân là hắn không cảm giác được lực lượng mũi kiếm của sơn tặc đầu lĩnh. Nói cách khác toàn bộ lực lượng đều rơi vào thân kiếm của Mộ Chỉ Ly, mà Mộ Chỉ Ly vẻ mặt bộ dáng đều là thoải mái, trong lòng của hắn không khỏi cảm khái: lực lượng của nàng đến tột cùng mạnh đến bao nhiêu?
Sơn tặc đầu lĩnh hiển nhiên cũng đã biết rõ một kich này là không thể nào thành công, vì vậy thu hồi thế công, đem ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Chỉ Ly. Cái này không nhìn không sao, trong mắt của hắn chính là lộ ra vẻ mê đắm sắc đẹp.
Lúc trước hắn còn không chú ý tới, chỉ chú ý Hỏa Nhi dáng điệu không tệ, muốn bắt trở về làm đệ ngũ phu nhân. Nhưng mà Hỏa Nhi cùng tiểu mỹ nhân trước mắt đứng chung một chỗ quả thực không thể so sánh.
Trên mặt vui vẻ, xoa xoa đôi bàn tay nhìn Lâm Việt Thư nói: “Chỉ cần ngươi để mỹ nhân cùng ta trở về, ta thả các ngươi rời đi, như thế nào?”Sắc đẹp trước mặt, lợi ích cũng trở nên không trọng yếu.
Nghe vậy, Lâm Việt Thư sững sờ nhưng cũng không có cái gì ngoài ý muốn. Hắn với tư cách một người nam nhân tự nhiên là có thể lý giải được tại sao sơn tặc đầu lĩnh lại làm như vậy. Ngay cả hắn lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cũng có chút tâm viên ý mãn, chẳng qua trong lòng hắn rất rõ ràng đây là chuyện không thể nào.
Trên đời này nam nhân có thể đối mặt với Mộ Chỉ Ly mà tâm như Chỉ Thủy *(ý chỉ trong lòng bình tĩnh như nước không chuyển động, dùng để hình dung lòng tin mà mình kiên trì không bị tác động của ngoại cảnh), không có một tia tạp niệm sợ là không tồn tại a.
Lâm Việt Thư lắc đầu: “Điều đó không có khả năng.”
Hắn cũng không phải người ngu, không nói việc Mộ Chỉ Ly không thuộc đội xe bọn họ, chính hắn căn bản không có quyền quyết định. Huống chi vừa rồi Mộ Chỉ Ly còn cứu hắn một mạng, quan trọng nhất là xem biểu hiện của nàng, thực lực tuyệt đối không kém, chỉ cần giải quyết sơn tặc đầu lĩnh, như vậy bọn hắn có cơ sống sót.
Trái lại, nếu hắn đáp ứng sơn tặc đầu lĩnh, sợ là nhóm người của hắn căn bản đi không được. Bởi vì người thứ nhất Mộ Chỉ Ly giết không phải sơn tặc, ngược lại chính là bọn hắn.
Nghe Lâm Việt Thư trả lời, sơn tặc đầu lĩnh khóe miệng vốn lộ ra một chút vui vẻ giờ phút này cũng đã biến mất vài phần, mặt lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi không để ý tới tánh mạng của toàn bộ đoàn xe sao?”
Mộ Chỉ Ly đối với câu trả lời của Lâm Việt Thư có chút thoả mãn. Nếu Lâm Việt Thư đáp ứng yêu cầu của sơn tắc đầu lĩnh, người thứ nhất chết dưới kiếm của nàng chính là Lâm Việt Thư, bởi vì nàng ghét nhất là bị phản bội!
“Ngươi vẫn nên lo lắng cho tánh mạng của các ngươi thì hơn.” Mộ Chỉ Ly âm thanh lạnh lùng nói
Sơn tặc đầu lĩnh nghe nói như thế thì phi thường mất hứng, nhưng thấy người nói chuyện là Mộ Chỉ Ly thì tức giận liền tiêu tán, vẻ mặt vui vẻ nói: “Mỹ nhân, ngươi theo ta trở về làm đệ Ngũ phu nhân đi? Ta cam đoan ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”
Nghe vậy, đầu lông mày Mộ Chỉ Ly hiện lên một vòng châm chọc: “Đệ Ngũ phu nhân?”
Sơn tặc đầu lĩnh còn tưởng rằng Mộ Chỉ Ly đối với bài vị đệ ngũ cảm thấy không hài lòng, bề bộn sửa lời nói: “Chỉ cần mỹ nhân nguyện ý cùng ta trở về, ta liền đem bốn người kia bỏ, cho ngươi làm đệ nhất phu nhân của ta, như thế nào?”
Hắn thật sự nghĩ như vậy, dù sao cùng Mộ Chỉ Ly so sánh, bốn áp trại phu nhân cộng lại đều kém nàng, không bằng một cọng tóc gáy. Chỉ cần nàng nguyện ý, hắn có thể buông tha cho bất kỳ nữ nhân nào.
Mộ Chỉ Ly khóe miệng độ cong dần dần mở rộng, nam nhân này thật đúng là đủ tham lam, bốn phu nhân kia có lẽ đều là bị hắn cướp đi a.
Sơn tặc đầu lĩnh thấy Mộ Chỉ Ly nở nụ cười, còn tưởng rằng nàng đồng ý, không khỏi bắt đầu cười theo, nhưng Mộ Chỉ Ly phun một câu làm sắc mặt hắn trở nên khó nhìn.
“Nằm mơ!”
Tại lúc bị nhiều huynh đệ nhìn soi mói như vậy, nàng cự tuyệt không khác nào vẽ bậy lên mặt hắn, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Ta cho ngươi biết, ngươi theo cũng phải theo, không theo cũng phải theo!” Chợt đối với các huynh đệ hô: “Nam toàn bộ giết, nữ toàn bộ mang về! Động thủ!”
“Ah…” Bọn sơn tặc nghe đầu lĩnh ra lệnh mỗi người đều hết sức công kich.
Lâm Việt Thư không khỏi đưa mắt nhìn sang Mộ Chỉ Ly. Tuy hắn không biết thực lực Mộ Chỉ Ly, nhưng hắn cảm thấy thực lực Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không kém.
Mộ Chỉ Ly nghe sơn tặc đầu lĩnh nói những lời này, sắc mặt như trước không chút chấn động. Xem ra suy nghĩ trước đó của nàng không sai, đám sơn tặc này thật đúng là chết không có gì đáng tiếc.
Lấn thiện sợ ác đúng là những người này, dân chúng chết ở trong tay bọn chúng không biết có bao nhiêu.
Ngay lúc bọn hắn dây dưa, một sơn tặc khác nghe được tin tức này rất nhanh chạy đi.
“Các ngươi xác định chỗ đó có vài xe ngựa hàng hóa?” Đầu lĩnh bên kia hỏi một người bên cạnh, nguyên bản hắn đang ở trong sơn trại nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được tin tức này. Hơn nữa Hắc Phong trại đã ra tay tranh đoạt, hắn tự nhiên không thể lạc hậu rớt lại phía sau.
“Lão đại, ta tận mắt nhìn thấy. Vài xe ngựa hàng hóa, hộ vệ có hai mươi người, Hắc Phong trại trọn vẹn đi hơn trăm người, đầu lĩnh của bọn hắn cũng là rời đi rồi.”
Sói hoang trại đầu lĩnh nghe nói như thế, gắt một cái nước bọt nói: “Một con dê béo lớn như vậy sao có thể để cho Hắc Phong trại độc chiếm? Chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt.” Rất rõ ràng là muốn hắc ăn hắc.
Một núi không được phép có hai hổ, bọn hắn tại đây cũng một núi không được phép có hai sơn trại. Quan hệ hai trại phi thường không tốt, khó coi. Bình thường mâu thuẫn lớn nhỏ không ngừng xảy ra, không gặp đối phương thì tốt hơn.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Sói Hoang trại đầu lĩnh hướng phía sau lưng huynh đệ nói: “Một hồi các ngươi động tác nhanh lên, đem đồ đạc toàn bộ đoạt lấy, Sói Hoang trại không sợ người Hắc Phong trại.”
“Vâng!”
Rất nhanh, người Sói Hoang trại đã đến đỉnh núi, nhìn thấy Hắc Phong trại đầu lĩnh đang cùng Mộ Chỉ Ly nói chuyện, nhìn Mộ Chỉ Ly từ xa, Sói Hoang trại đầu lĩnh khóe miệng cũng là tràn ra chất lỏng óng ánh: “Chậc chậc, không nghĩ tới lại được hội kiến một tuyệt sắc mỹ nữ, ông trời đối với ta thật sự là quá tốt, ha ha.”
Hắn nghĩ, đoàn xe này căn bản không có khả năng chiến thắng. Hắn nghe Hắc Phong trại dẫn theo trên trăm người đến, hắn liền là dẫn người gấp hai lần Hắc Phong trại mà đến. Hắn tin tưởng hôm nay người thắng trận cuối cùng nhất định là bọn hắn, mà tuyệt sắc mỹ nữ kia tất nhiên sẽ là áp trại phu nhân của hắn.
“Lão đại, chúng ta lúc nào động thủ?” Tiểu đệ bên cạnh người quan sát tình huống dưới núi không khỏi lên tiếng hỏi
“Chờ một lát, đợi Hắc Phong trại xử lý xong đám người này chúng ta mới xông lên, tránh lãng phí khí lực!”
“Lão đại quả nhiên anh minh!”
…
“Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.”
Âm thanh rơi, Thiên Lực màu trắng tràn lan quanh thân Mộ Chỉ Ly, cả người đều lộ ra khí chất phi thường Phiêu Miểu. Thiên Lực màu trắng giống như đám mây màu trắng nơi chân trời.
Mộ Chỉ Ly đứng nguyên tại chỗ, mũi kiếm chỉ thẳng bầu trời, tựa như bắt đầu cuốn theo tới, thoạt nhìn phảng phất như nhẹ nhàng nhảy múa, mép váy màu trắng theo gió tung bay, sợi tóc màu đen càng thêm vô cùng phiêu dật, có người nhìn xem một màn như vậy , không nghĩ qua là chính là bị người của đoàn xe chém giết.
Nguyên một đám người Sói Hoang trại nhìn thấy một màn này cũng mở to hai mắt: “Móa ơi, lần đầu tiên ta nhìn thấy vũ điệu xinh đẹp như vậy, quả nhiên mỹ nhân nhảy cái gì cũng đẹp.”
Không ít người bị tư sắc xinh đẹp của nàng hấp dẫn, quên luôn vị trí hiện tại. Hỏa Nhi cùng Lâm Kỳ kinh ngạc nhìn một màn này, bọn hắn từng thấy rất nhiều mỹ nữ nhảy múa, nhưng chưa từng thấy kỹ thuật nhảy uyển chuyển như vậy…
Hỏa Nhi thần sắc trong mắt phi thường phức tạp. Nàng một mực đều không muốn thừa nhận Mộ Chỉ Ly xinh đẹp. Bất kỳ một nữ nhân nào cũng đều không muốn thừa nhận những nữ nhân khác xinh đẹp hơn mình Chỉ là hiện tại không thừa nhận cũng không được, ít nhất nàng không thể nào nhảy được vũ đạo như vậy.
Lâm Kỳ há to miệng, nhìn Mộ Chỉ Ly trong mắt lộ vẻ hâm mộ: “Tỷ tỷ nhảy đẹp quá.”
Tình huống này, nhảy múa hiển nhiên là phi thường không thích hợp, nhưng tất cả mọi người đều không phát giác điểm này. Bọn họ giống như đang trầm mê, hoàn toàn quên bọn hắn hiện tại thân đang ở địa phương nào.
Trong đám người, có lẽ cũng chỉ có Mộ Chỉ Ly là bảo trì thanh tỉnh. Đây là vũ kỹ nàng học được trong một năm rưỡi đệ nhất vũ kỹ —— vòng tròn vũ.
Danh tự rất văn nhã, danh tự một vũ đạo lại bị lấy trở thành danh tự vũ kỹ. Lúc Mộ Chỉ Ly biết cũng phi thường kinh ngạc, nhưng mà sau khi luyện tập mới phát hiện đây là một vũ kỹ đặc thù.
Tuy thoạt nhìn là đang nhảy múa, nhưng kỳ thật đây là một quá trình xúc tiến thu hút ấn tượng, cảm giác của mọi người, sau đó đến đề cao công kich sức bật. Một khi đối phương không có chú ý tới điểm này, như vậy kết quả không thể nghi ngờ là phi thường bi thảm.
Đúng lúc này, Mộ Chỉ Ly hướng phía Lâm Việt Thư nhìn ra hiệu, Lâm Việt Thư lập tức ngầm hiểu lui ra, sau một khắc, sự tình làm cho tất cả mọi người kinh ngạc đã xảy ra…