Nước mắt bất lực mắt từ từ chảy xuống mặt từ khóe mắt…
Cô nghĩ rằng mình sẽ không khóc, nhưng lúc này, cô không sao khống chế nổi…
Cô không thể phủ nhận lúc gặp anh, mặc dù luôn cố gắng cất giấu đáy lòng mình, nhưng sự đau đớn trong tim vẫn dễ dàng trỗi dậy…
Phải, cô rất vô dụng, không thể nào rũ bỏ tất cả, thờ ơ với anh. Chỉ có điều, cô vẫn làm được một điều đó là không rơi lệ trước mặt anh.
Anh sẽ tin lời cô nói sao? Ha ha… Anh nhất định rất đắc ý vì đã nhìn thấu cô.
Từ đây về sau, trong lòng anh cô sẽ là một người đàn bà đê tiện phải không?
Nghĩ đến đó, cô cắn môi thật chặt để khỏi bật ra tiếng khóc.
Bỗng dưng, điện thoại của Hạ Tử Du đổ chuông.
Liếc dãy số trên điện thoại, Hạ Tử Du hốt hoảng lau nước trên mặt và khóe mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới ấn nút trả lời “Đường Hân!”
Đường Hân nghe được tiếng nghẹn ngào trong cổ họng của Hạ Tử Du, cô không cố ý vạch trần, khẽ hỏi “Tiểu Du, cậu ổn chứ?”
Hạ Tử Du cố sức tỏ ra vui vẻ “Mình rất ổn…”
Đường Hân ra giọng tự trách “Thực ra, hôm qua mình chỉ nhất thời xúc động nên mới nói với cậu như vậy… Hôm nay nghĩ lại, mình cảm thấy mình thật ích kỷ, vì giúp cậu mà ép cậu làm việc không muốn.”
Hạ Tử Du nhún vai thờ ơ, an ủi “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, mình không sao…” Làm như vậy chẳng qua cũng chỉ khiến cô thêm một tội ‘lòng tham vô đáy’ trong lòng Dịch Khiêm, nhưng có thể đổi được sự an tâm của Đường Hân, cô cũng muốn đền bù một chút thiệt thòi đã nợ Đường Hân.
Đường Hân vẫn làm ra vẻ áy náy như cũ “Xin lỗi, Tiểu Du, hôm qua mình còn nghi ngờ cậu như vậy… Cậu yên tâm, mình đã sắp xếp xong xuôi ở sân bay, hôm nay cậu có thể rời khỏi thành phố Y bất kỳ lúc nào.”
“Thật không?” Đôi mắt Hạ Tử Du hưng phấn mở to, đây là tin tức tốt nhất cô nghe thấy kể từ lúc ra tù đến giờ.
Đường Hân cố ý tốt bụng nhắc nhở “Chỉ có điều, mình không thể đảm bảo khi nào Dịch Khiêm sẽ phát hiện ra, cho nên, hi vọng cậu sẽ lên máy bay nhanh chóng.”
Hạ Tử Du gật đầu “Được, mình sẽ đến trại trẻ mồ côi đón con ngay bây giờ.”
………………………
Lúc Hạ Tử Du đến trại trẻ mồ côi, con gái đang ngủ.
Trông con bé ngủ thật đáng yêu, thậm chí còn có thói quen mút mút ngón tay, Hạ Tử Du không kìm được ôm con vào lòng…
Lúc dì Lô đi tới thấy Hạ Tử Du đang ôm con với khóe mắt đỏ mọng, thấy kỳ lạ hỏi “Này, cô Hạ, cô ổn chứ?”
Không dám để người lớn lo lắng, Hạ Tử Du miễn cưỡng nở nụ cười “Con không sao, hôm nay muốn đón con ra khỏi trại trẻ mồ côi nên hơi xúc động”
Dì Lô cười “Đứa ngốc này, con rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc của mình, dì chẳng mừng thay cho con thì thôi… Cha đứa bé sẽ tới đón hai mẹ con hả?” Ngày Đàm Dịch Khiêm tới, dì Lô còn nghi ngờ sao anh không đón Hạ Tử Du và đứa bé đi, may là sau đó Hạ Tử Du đã giải thích là cô muốn ở lại trại trẻ mồ côi với những người đã chăm sóc hai mẹ con cô thêm một thời gian nữa.
Hạ Tử Du gật đầu bất đắc dĩ “Vâng, anh ấy ở bên ngoài”
“Vậy thì tốt…” Dì Lô vô cùng vui mừng.
…………….
Nửa giờ sau, đang ngồi trong vườn biệt thự, Đàm Dịch Khiêm nhận được điện thoại của chị Dư.
Đàm Dịch Khiêm mở miệng lãnh đạm “Nói đi.”
Chị Dư báo cáo “Tổng giám đốc, hộ vệ 24h của đứa bé vừa gọi điện cho tôi từ một phút trước. Anh ta nói thấy Hạ Tử Du vội vàng ôm con rời khỏi trại trẻ mồ côi, cô ấy ngồi xe riêng đang chạy về phía biệt thự của ngài ở ngoại ô…”
“Tôi biết rồi”
Sau khi ngắt máy, Đàm Dịch Khiêm không nhịn được nhếch miệng tự giễu.
Không ngờ lần đầu tiên sau hai năm cô tìm gặp anh, nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, anh lại có phút không đành lòng…
Cũng không ai biết lúc cô ngất xỉu trên đường, anh lại có phút cảm giác tội chất đầy cõi lòng…
Càng không ai hiểu rằng, mới vừa rồi anh còn có nghĩ rằng cô đang diễn trò trước mặt mình…
Chính anh cũng không ngờ rằng sau hai năm, cho đến hôm nay anh lại có nhiều “một phút” đến vậy, anh trốn ở đây suốt ba ngày cũng chỉ vì từ lúc ra tù cô đã hoàn toàn làm nhiễu loạn cuộc sống của anh.
Mà lúc này, hành động của cô cũng đang chứng tỏ cô là một kẻ tham lam vô sỉ, những cái “một phút” kia xem ra thật buồn cười.
Vì tiền, cô lại có thể không chờ được mà vứt bỏ con như thế…
“Dịch Khiêm…”
Giọng ngọt ngào cắt đứt suy nghĩ của Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhìn Đường Hân đang đi về phía mình, hàng mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra đôi chút.
Giọng Đàm Dịch Khiêm chầm chậm “Sao vậy?”
Đường Hân khổ sở chu miệng lên “Anh không chịu nghe điện thoại của em…”
“Anh đang có việc suy nghĩ.”
Đường Hân không vui chép miệng “Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện một tuần nữa chúng ta kết hôn sao?”
……………..
Cùng lúc đó.
Hạ Tử Du phát hiện tài xế chở cô ra sân bay hình như đi không đúng hướng.
Ôm con trong lòng, Hạ Tử Du không nhịn được hỏi thăm “Tài xế, có phải anh đi nhầm đường không?”
Tài xế không trả lời, chỉ chuyên tâm lái xe.
Hạ Tử Du liếc mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, càng nhìn càng cảm thấy đây là hướng về biệt thự của Đàm Dịch Khiêm ở ngoại ô, Hạ Tử Du kìm nén sự nóng vội nói với tài xế “Tài xế, anh thật sự đi nhầm đường rồi, đây không phải hướng ra sân bay…”
Tài xế vẫn thờ ơ.
Bất luận Hạ Tử Du có nói thế nào, tài xế vẫn không trả lời, bời vì đây là tài xế do Đường Hân sắp xếp, cho nên cô lấy điện thoại ra muốn gọi điện hỏi Đường Hân. Nhưng, đúng lúc cô chuẩn bị gọi thì tại xế đạp phanh gấp.
Một giây này, tài xế không ngần ngại Hạ Tử Du đang ôm con trong ngực, liền cậy mạnh kéo Hạ Tử Du xuống xe.
“Á” Hạ Tử Du bị kéo đau, may là con gái vẫn ngủ say trong lòng.
Tài xế lái xe đi mất.
Hạ Tử Du giương mắt phát hiện đây chính là ngôi biệt thự của Đàm Dịch Khiêm cô mới ở cách đây hai giờ, mà qua cửa sắt cô nhìn thấy…
Dưới chiếc ô che nắng trong vườn hoa, Đường Hân ôm cổ Đàm Dịch Khiêm, đang dạng chân ngồi trên đùi anh, hai người thân mật răng môi quấn quýt.