Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu rồi ngồi vào ghế lái phụ đã mở cửa sẵn.
Khuôn mặt điển trai của anh rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng cô không dám liếc mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.
Trong xe tĩnh lặng, không khí tràn ngập hơi thở nam tính dễ chịu thoang thoảng thuộc về anh.
Cô có thể dùng ánh mắt liếc nhìn gò má cương nghị của anh, nhưng không thể nào đoán được tâm tư anh lúc này.
Cuối cùng xe dùng lại ở nhà hàng Cửu Thạch
Anh xuống xe trước, vẫn lịch thiệp mở cửa xe cho cô như trước.
“Cám ơn.” Cô khẽ gật đầu, lập tức đi theo sau anh.
…
Đây là một nhà hàng Nhật Bản, mặc dù người bình thường không thể tùy tiện đi vào, nhưng nhà hàng trang hoàng thiết kế không mang sắc thái cao cấp xa hoa mà chỉ bình thường giản dị. Nhưng lại tạo cảm giác dễ chịu, làm người ta không kiềm được muốn thư giãn ở đây.
Cô biết anh có thói quen không nói chuyện trong khi ăn, cho nên cũng cũng yên lặng. Nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm khuôn mặt của anh.
Khi cô không tự chủ được liếc trộm anh lần nữa, ánh mắt của anh lại không hề báo trước nhìn thẳng vào cô. Cô chưa kịp thu hồi ánh mắt anh đã cất giọng nói trầm thấp, hờ hững mà xa cách, “Chúng ta kết thúc đi!”
Cô giật mình, ngay sau đó ý thức được biểu hiện của mình quá rõ ràng, vội làm bộ thoải mái mà nhún vai, “Được.”
Con ngươi đen nhánh trầm tĩnh của anh nhìn cô chăm chú, giọng nói hàm chứa vẻ lười biếng thường ngày, “Sao cô không hỏi tại sao?”
Cô hạ tay đặt đũa xuống, nói thản nhiên, “Chị Dư đã nói với tôi rồi… Báo cũng đã đưa tin, không phải sao?”
Anh nhẹ nhàng gật đầu, “Lần trước…” Tay anh xoa nhẹ cổ cô như yêu thương thường ngày, ngón tay mềm mại vén cổ áo cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của cô, “Xin lỗi… Còn đau không?”
Làn da trên cổ cô căng mịn tinh tế, vẫn còn vết bầm nhạt chưa tan… May mà từ khi cô biết anh cũng đã biết phải mặc áo cao cổ vào mùa hè, vậy mới không đến nỗi làm cho người khác chú ý.
Cô xua tay. Cô có thể hiểu anh… Dù sao, cô và anh chẳng qua chỉ có quan hệ giường chiếu, làm sao cô có tư cách mang thai con của anh chứ?
Không nói lời dư thừa, anh lập tức đứng dậy, “Chúng ta đi thôi…”
Cô đứng dậy đi theo, lặng lẽ theo sau anh, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Ra khỏi nhà hàng, anh mở cửa xe cho cô nhưng cô không lên xe.
Anh nhìn cô, dường như đang chờ đợi, đôi mắt đen hơi nhíu chặt.
Cô hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên trong ngày hôm nay, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói, “Tôi sẽ tự gọi xe về…”
Anh không nói gì, đôi mắt càng híp chặt thêm.
Cô thúc ép bản thân nhìn vào mắt anh rồi nói tiếp, “Trước khi chúng ta chia tay, tôi muốn nói rõ, tôi không nợ anh…” Từ đầu đến cuối quan hệ giữa họ chỉ là giao dịch, cho dù sau đó anh giúp ba cô, cũng do anh tự nguyện. Cô biết chuyện này không đơn giản, cho nên cô đã từng muốn ở bên anh để trả lại anh những gì anh đã giúp ba cô, nhưng mà hôm nay là anh kêu chấm dứt…
“Đương nhiên!” Anh trả lời nhẹ nhàng, lãnh đạm mà dứt khoát.
“Vậy… Hẹn gặp lại…” Lúc xoay người cô nghĩ, về sau chắc cô không còn phải đi làm ở Đàm thị nữa nhỉ?
Khi cô xoay người, giọng nói quen thuộc về anh vang lên bên tai cô, “Ngày mai là tiệc đính hôn của tôi và cô ấy, hy vọng cô có thể đến.”