Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Xin anh nhẹ tay » Phần 255

Xin anh nhẹ tay

Phần 255

Bốn tháng sau.

“Mẹ, chúng ta đi thăm bà ngoại thật sao ạ?”

Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên đi thẳng một lèo ra khỏi nhà họ Đàm, “Ừ.”

“Chúng ta không đợi ba hả mẹ?”

Hạ Tử Du sa sầm bực tức nói, “Không cần!”

Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi, “Có phải ba lại chọc giận mẹ hay không?”

Lửa giận trong bụng Hạ Tử Du lại bốc lên, “Ngôn Ngôn, con nói công bằng cho mẹ nghe xem…Hai ngày trước ba nuôi con phải đính hôn, mẹ bảo ba con đưa mẹ đến Riyadh, nhưng ba con không đồng ý lại còn dám trốn tránh mẹ, càng đáng ghét hơn nữa là tối hôm qua rất khuya mới về nhà…Mẹ cũng đâu có yêu cầu gì quá đáng đâu chứ, chẳng qua mẹ nghĩ là do trước kia ba nuôi con rất quan tâm đến hai mẹ con chúng ta, ngày đính hôn của ba nuôi con chúng ta đương nhiên phải đến dự chứ!”

Liễu Nhiên gật đầu, “Dạ, cái này là ba không đúng rồi, lâu lắm rồi con cũng không có được gặp ba nuôi á…”

Có được sự đồng tình của con gái, Hạ Tử Du càng thêm tức nghẹn, “Bởi vậy, ba con bây giờ càng ngày càng không biết nghe lời, mẹ không muốn gặp ba con nữa!”

Liễu Nhiên hỏi, “Mẹ, chúng ta không mang theo KK và ViVi về thăm bà ngoại hả mẹ?”

Hạ Tử Du nổi giận nói, “Không dẫn theo bọn chúng đi đâu hết….Ngày đều mẹ cũng đều ở nhà chăm lo cho ba đứa tụi con, còn ba con thì chẳng làm cái gì cả, lại còn hạn chế sự tự do của mẹ, chọc giận mẹ…Bây giờ mẹ sẽ để hai em con ở nhà, để xem một mình ba con xử lý thế nào! !”

Thật ra thì cô chịu để hai đứa ở nhà như thế là bởi cô đã nói trước với mẹ chồng rồi, mẹ chồng cô sẽ chăm sóc hai đứa bé, nhưng cô cũng đã căn dặn mẹ chồng nếu mấy đứa mà cứ la khóc hay có đi tiểu tiện gì thì cứ gọi Đàm Dịch Khiêm về xử lý, để cho anh biết sự buồn bực phiền não mỗi ngày khi ở nhà của cô.

Liễu Nhiên ngây thơ nói, “Nhưng mà ba đâu có biết chăm sóc cho em trai đâu?”

Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên chiu vào trong xe riêng đã đỗ trước cổng, tức giận nói, “Không thể làm được vậy thì đúng rồi, như thế thì ba con mới biết nỗi khổ của mẹ.”

Liễu Nhiên ồh lên một tiếng rồi không nói gì nữa.

Sau đó Hạ Tử Du liền dặn chú tài xế, “Chú Chung, đến biệt thự mẹ cháu đi ạ.”

“Vâng, cô chủ.”

Tài xế mới vừa nổ máy, ai ngờ hai vệ sĩ cao lớn đã chặn trước đầu xe.

Tài xế nhìn hai người to cao trước mặt, không tránh được khó xử, “Ài, cô chủ, bọn họ…”

Hạ Tử Du hạ cửa kính xe xuống, nhíu mày nói với mấy người vệ sĩ, “Tránh ra!”

Một trong hai vệ sĩ đi đến cạnh cửa xe cô, cung kính nói, “Thưa bà tổng giám đốc, xin cô đừng làm khó bọn cấp dưới chúng tôi mà…”

“Mấy anh là cấp dưới của Cảnh Nghiêu đúng không? Mấy anh dám cản đường tôi như thế, mấy anh không sợ tôi bảo Cảnh Nghiêu sa thải mấy anh sao?” Hạ Tử Du hù dọa bọn họ.

“Ây da, mọi người đều biết cô chủ là người tốt bụng như thế nào mà, cô chủ làm sao có thể không hiểu lý lẽ mà bảo ông chủ sa thải bọn chúng tôi a…” Bất kỳ ai cũng biết Hạ Tử Du tuy là mợ chủ trong nhà họ Đàm nhưng cô là người rất hiểu biết lý lẽ, từ trên xuống dưới nhà họ Đàm không ai mà không nói cô vừa xinh đẹp rộng rãi mà tính tình còn rất là tốt bụng.

“Các người cứ thử xem sao, tôi sẽ gọi điện ngay bây giờ đấy.”

Hạ Tử Du chỉ vừa mới giả vờ lấy ra điện thoại bấm đại vào dãy số nào đó thôi, vậy mà hai vệ sĩ lập tức để lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hạ Tử Du đưa di động lên tai nghe, gắt giọng quát lên, “Còn không mau tránh ra!”

Hai người vệ sĩ lo sợ bị mất việc, lúc này chỉ đành đứng sang một bên, dĩ nhiên bọn họ không dám lám trái lệnh của cấp trên, buộc lòng phải lái xe đi theo phía sau xe của Hạ Tử Du để bảo vệ cho cô.

“Bà chủ, bà chủ, cô chủ đã về rồi…”

Dì Lưu vừa nhìn thấy Hạ Tử Du liền xúc động chạy ngay vào trong nhà gọi bà Hạ.

Bà Hạ hiện đang ở trên tầng hai, nghe thấy tiếng gọi của dì Lưu cũng ba chân bốn cẳng đi nhanh xuống nhà.

“Mẹ…”

“Bà ngoại…”

Bà Hạ ngồi xuống bế lên Liễu Nhiên đang chạy vào trong lòng mình.

Bà Hạ cưng chiều ôm hôn Liễu Nhiên đã mấy tuần không gặp nhưng dường như có vẻ cao lớn hơn nhiều, “Cháu gái ngoan, có nhớ bà ngoại không?”

“Ngôn Ngôn nhớ bà ngoại lắm, nhưng tại mấy chủ nhật lần trước thầy giáo đều bảo phải chăm chỉ học tập, cho nên không đến thăm bà ngoại được ạ.”

Bà Hạ vui mừng nói, “Ừ, Ngôn Ngôn của chúng ta thật là giỏi nha, nghe nói lần thi nào cũng xếp hạng nhất đứng đầu toàn trường đó hả….”

Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu.

Hạ Tử Du cười nói, “Mẹ, ba mẹ chồng con ngày nào cũng khen con bé thông minh, bây giờ mẹ mà khen con bé nữa, con thấy con bé sắp bị mấy ông bà làm hư mất rồi!”

Bà Hạ ôm Liễu Nhiên ngồi xuống ghế sofa, “Mẹ nghe bà thông gia nói Dịch Khiêm hồi còn bé cũng rất thông minh, Ngôn Ngôn nó thông minh như thế nhất định là giống ba rồi.”

Hạ Tử Du vừa nghe xong mấy lời này liền xụ mặt không vui, cô ngồi xuống cạnh bà Hạ phản bác, “Mẹ, hồi còn bé con cũng rất là thông minh mà, con nhớ lúc con đi học cũng thường xuyên đứng nhất trường đấy.”

“Vậy sao? Có lẽ mẹ già nên đã quên rồi…”

“Ơ…” Tại sao chuyện tốt gì anh cũng chiếm hết chứ?

Lúc này dì Lưu cũng chen vào góp lời, “Cô chủ à, sao cô lại về đây có một mình vậy, tổng giám đốc Đàm không cùng về với cô sao?” Dì Lưu nhìn ngó ở cửa ra vào một lúc lâu, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm đâu cả.

Vừa nghe đến cái tên Đàm Dịch Khiêm này, mặt mày Hạ Tử Du liền xụ xuống, “Ai cần anh ấy đưa về chứ, đâu phải là con không biết đường về nhà đâu!”

Nửa tiếng sau.

“Dì Lưu, dì Lưu à…”

“Tổng giám đốc Đàm?” Dì Lưu nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang vô cùng lo lắng bước nhanh đi vào biệt thự.

“Tử Du đến chưa?” Nghe Cảnh Nghiêu báo cáo Tử Du một mình đi về biệt thự, Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức bỏ lại cuộc hợp đang dang dở chạy bay về nhà mẹ vợ.

Tất nhiên dì Lưu cũng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được là hai vợ chồng son đang giận dỗi rồi, nhưng rõ ràng cái chuyện giận dỗi nho nhỏ của vợ chồng son này chẳng tổn hại tí tẹo nào đến tình cảm vợ chồng cả, ngay sau đó liền dùng mắt ra hiệu cho Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm nhận được ám hiệu của dì Lưu ra liền xoay người đi về phía vườn hoa.

Trong tầm mắt, Hạ Tử Du đội một cái mũ cói đi biển đang cùng với Liễu Nhiên ngồi xới đất nhổ cỏ cho mấy cây cỏ chanh.

Bà Hạ thì ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh, từ ái nhìn hai mẹ con bọn họ.

“Ba…” Liễu Nhiên là người đầu tiên phát hiện ra ba mình.

Bà Hạ quay sang nhìn con rể đang đi tới, cười nói, “Dịch Khiêm, con sang rồi đấy à!”

Đàm Dịch Khiêm đi đến trước mặt bà Hạ, lễ phép chào, “Mẹ.”

Nghe thấy giọng của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng không thèm ngẩng đầu lên, vẫn vùi đầu dùng cây xẻng trong tay càng dốc sức xới banh đám cỏ dại ở xung quang bụi cỏ chanh, ra sức thật mạnh giống hệt như đám cỏ mà cô đang tiêu diệt chính là Đàm Dịch Khiêm.

Bà Hạ là người rất hiểu chuyện, liền vẫy vẫy tay gọi Liễu Nhiên, “Cháu gái ngoan, sáng nay bà có mua xoài mà con thích ăn nhất đấy, bây giờ bà dẫn con đi ăn nha, được không?”

“Dạ.” Liễu Nhiên nhìn ba mình nháy nháy mắt, sau đó cũng chạy theo bà ngoại đi vào nhà.

Đàm Dịch Khiêm gửi cho mẹ vợ và con gái mình một ánh mắt cảm kich.

Chờ cho hai bà cháu đều đã đi rồi, Đàm Dịch Khiêm cẩn thận từng bước đi tới sau lưng Hạ Tử Du rồi ôm nhẹ lấy cô từ phía sau, “Bà xã…”

Hạ Tử Du bỏ cái xẻng xuống tức giận nói, “Đừng có động vào em!” Vừa nói vừa tránh hỏi vòng tay của Đàm Dịch Khiêm, xoay người bỏ đi một nước.

Đàm Dịch Khiêm cũng quay người chạy đuổi theo vợ yêu, kéo lại cô ôm vào trong ngực, vùi đầu vào gáy cô dịu dàng nói ra, “Vợ yêu à, tại sao không nói với anh tiếng nào đã chạy về nhà một mình rồi hả?”

Hơi thở của anh phả lên vành tai khiến cô cảm thấy hơi ngưa ngứa, cô đẩy anh ra lên án nói, “Tại sao em phải báo cáo cho anh biết? Anh là cái đồ đầu heo độc tài ích kỷ lại còn ngang ngược ngạo mạn, suốt ngày chỉ biết hạn chế tự do của em…Ngày thường anh giam lỏng em ở trong nhà thì cũng thôi đi, mấy ngày trước em chỉ bảo anh cùng em đến Ridyadh gặp Robert vì chuyện anh ấy đính hôn lớn như thế mà hai chúng ta lại là bạn bè thân nhất của anh ấy nữa, sao có thể vắng mặt được chứ? Em theo năn nỉ anh thì anh lại trốn tránh không gặp em, tối hôm qua vì tránh mặt em mà mãi đến hơn 12 giờ mới về nhà….” Nghiêng mặt quay sang phía anh, Hạ Tử Du nhìn chằm chằm vào ông chồng mình, “Nếu đã muốn tránh mặt em, không thèm quan tâm đến em nữa, sao bây giờ còn đến tìm em làm gì?”

“Trời đất chứng giám cho anh, bà xã à, anh nào dám không quan tâm đến em chứ?”

Hạ Tử Du nghiêm nghị nói, “Vậy hôm qua hơn 12 giờ đêm anh mới về tới nhà là có ý gì?”

Bởi vì đã quen với việc mỗi ngày đều đợi anh về cùng nhau ngủ, tối hôm qua cứ thế mà đợi anh cho đến khuya, lại còn rất lo lắng cho anh, nhưng không muốn chủ động gọi điện thoại cho anh cho nên cuối cùng cô chỉ có thể ôm chăn ngồi ở đầu giường…..Đến khi anh về nhà thì, trông thấy cô đã ngủ thiếρ đi, vốn đang rón ra rón rén muốn xóa bỏ dấu vết mà bò lên giường ôm cô, tối hôm qua suýt tí nữa thì cô đã đạp anh bay xuống dưới giường rồi…

Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng dỗ dành, “Được rồi bà xã à, xin e bớt giận đi mà, đều là lỗi của anh cả được chưa…”

Hạ Tử Du quay lưng đi không thèm nhìn anh nữa, “Em không có rảnh để giận dỗi với anh đâu! !”

Rõ ràng môi đã vểnh lên thế kia mà vẫn còn cứng miệng nói không giận, Đàm Dịch Khiêm cười nói, “Anh biết bà xã anh là người rất rộng lượng, chắc là sẽ không có tức giận vô cớ đâu ha.”

“Anh đừng có nói mấy lời nịnh nọt đó với em, em không thèm giận anh là anh không đáng cho em giận! Sáng nay không phải anh có rất nhiều cuộc họp sao? Anh mau quay về công ty đi, đừng làm phiền em nữa….À, phải rồi, sắp tới đây anh cũng đừng đến làm phiền em, em quyết định dọn đến ở chung với mẹ luôn rồi! !”

Đàm Dịch Khiêm vừa mới nghe thấy Hạ Tử Du nói như thế sắc mặt liền thay đổi, anh lập tức đi tới trước mặt Hạ Tử Du, gương mặt điển trai khôi phục lại với vẻ lạnh lùng ngang ngược vốn có, “Anh không đồng ý!”

Hạ Tử Du không chịu yếu thế nói, “Anh không có quyền quản lý em.”

Đàm Dịch Khiêm nheo lại mắt nhìn chằm chằm vợ yêu nói, “Sao em nỡ nhẫn tâm mà bỏ lại hai con ở nhà chứ?”

Hạ Tử Du hoàn toàn không băn khoăn nói, “Em biết chắc là mẹ sẽ lo tốt cho bọn chúng.”

Giọng Đàm Dịch Khiêm chợt lạnh lại, “Vậy em nỡ nhẫn tâm bỏ anh ở nhà một mình sao?”

Hạ Tử Du căm giận bất bình nói, “Em còn nhớ rất rõ ông chủ lớn như anh mấy ngày qua bận đến mức đâu có thời gian mà quan tâm đến em…”

Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang biện bạch, “Bà xã ơi, oan cho anh quá, tối nào anh cũng đều cố gắng gia tăng tình cảm vợ chồng của chúng ta mà…”

“Anh…..Anh….” Mặt Hạ Tử Du lập tức đỏ đến tận mang tai, “không biết xấu hổ, vô lại!”

Đã từng gặp nhiều kẻ vô lại nhưng chưa bao giờ thấy ai mà vô lại đến mức này…

Lấy tối hôm qua là ví dụ điển hình nhất, rõ ràng là cô đang giận anh, thế mà anh lại không thèm dỗ dành cô, ôm cô cũng không an phận còn dám cởi quần áo cô…

Kết quả cuối cùng là cô còn chưa nói được câu nào, thì đã mệt mỏi đến mức ngủ một giấc luôn đến sáng, đến khi cô tỉnh lại thì anh đã nghênh ngang đi làm rồi, cho nên hôm nay cô mới tức đến mức bỏ nhà ra đi.”

Đàm Dịch Khiêm thấy năn nỉ vợ yêu cả buổi lâu rồi mà không nguôi giận, không thể làm gì khác hơn đành ăn nói khép nép dỗ dành cô, “Được rồi mà bà xã, đừng giận anh nữa nha…Em nói gì anh cũng đồng ý hết được chưa.”

Hạ Tử Du tức giận nói, “Bây giờ mới đồng ý thì đã muộn rồi, tiệc đính hôn của Robert đã kết thúc từ hôm qua rồi!”

Đàm Dịch Khiêm muốn dụ cô cho xong chuyện, cười cười nói, “Cũng chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi mà, chờ đến lúc cậu ta kết hôn rồi anh đưa em đi luôn thể.”

“Tiệc đính hôn mà cũng không đi, chúng ta có còn được xem là bạn thân của anh ấy không đây? Huống chi em cũng đã rất lâu không gặp anh ấy rồi…”

Đàm Dịch Khiêm sầm mặt xuống, cô gái bé nhỏ của anh lại dám đứng trước mặt anh mà nói muốn gặp tên đàn ông khác, “Em nhớ cậu ta?”

“Ấy, anh ấy là bạn thân của cả hai chúng ta mà, trước kia lúc anh bắt nạt em anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho em mà….” Biết mình lỡ lời, Hạ Tử Du vốn đang định nói lại những nghĩ tới nếu như mình nói lại nữa thì hình như càng nói càng sai.

Đàm Dịch Khiêm giờ đây không lên tiếng nói gì nữa.

Hạ Tử Du len lén đưa mắt nhìn sang, phát hiện sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm bây giờ còn đen hơn đáy nồi đến mức có thể dọa người khác chết khiếρ, cô tiếp tục ra vẻ nổi nóng, “Hừ…..Anh chỉ biết mang cái vẻ mặt hung dữ ra hăm he với em thôi, lần nào cũng thế…..Lúc chúng ta kết hôn anh nói là sau này cái gì cũng nghe theo em, còn nói em đi đến chân trời góc bể cũng đi theo em……Nhưng bây giờ thì sao hả? Em muốn đi đâu cũng phải được anh cho phép, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà trông con thì đã đành đi, muốn đi ra ngoài chơi một chuyến mà anh cũng mắng em nữa…Híc, sớm biết thế em còn lâu mới lấy anh…..”

Thực sự chỉ cần Hạ Tử Du nặn ra vài giọt nước mắt là đã đủ khiến cho Đàm Dịch Khiêm đau lòng không dứt, ngay lập tức anh liền ôm Hạ Tử Du vào lòng dỗ dành nói, “Anh đâu có mắng em hồi nào…..”

Hạ Tử Du lầm bầm nói, “Anh vừa mới bày ra cái vẻ mặt đó đó.”

Đàm Dịch Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười nói, “Em nghĩ xem, trên đời này có người chồng nào khi nghe vợ mình nói muốn đi gặp người đàn ông khác mà có sắc mặt dễ nhìn không hả?”

“Vậy hóa ra là anh đang ghen à?” Hạ Tử Du trong nháy mắt liền nín khóc mỉm cười, có chút hả hê đắc ý nhìn anh.

Đàm Dịch Khiêm chết sống quyết giữ thể diện, “Chỉ là hơi hẹp hòi thôi.”

Hạ Tử Du cười hì hì tựa vào lồng ngực rộng lớn của Đàm Dịch Khiêm, “Anh làm gì phải hẹp hòi như thế chứ? Từ trước đến nay em và Robert chỉ là bạn bè tốt đâu phải anh không biết, huống chi mấy hôm trước em cũng đâu có nói là một mình em đi Riyadh, là có anh cùng đi với em mà…”

“Bà xã à, thật ra thì anh cũng đã định đưa em đi, nhưng lúc đó công ty có quá nhiều việc, anh đã rất cố gắng xử lý cho xong…Mấy hôm trước vốn cũng đã chuẩn bị cùng em đi Riyadh rồi, nhưng mà…..”

“Nhưng mà làm sao?”

“Robert không cần chúng ta sang dự nữa.”

Hạ Tử Du ngỡ ngàng chớp chớp mắt, “Hả?”

“Là thế này, tối hôm qua sau khi kết thúc tiệc đính hôn, cậu ta đã bay đến Los Angeles rồi.”

“Cái gì?”

“Sở dĩ tối hôm qua anh về muộn là vì cậu ta rạng sáng mới xuống máy bay, bởi vì chênh lệch thời gian, cậu ta ép anh đi uống mấy ly với cậu ta, anh sợ em lại nói anh uống rượu, cho nên tối hôm qua mới không nói với em….”

“Ồh….”

Đàm Dịch Khiêm khoe mẽ nói, “Bởi vậy, bà xã, chồng em không có hư hỏng như em nghĩ vậy đâu…Không cho em ra khỏi nhà không phải là anh muốn giam lỏng em, mà là do nếu như anh không có ở cạnh em thì anh lại thấy không yên tâm được, em biết đó, bây giờ bên ngoài có rất nhiều người xấu…..”

“Được rồi, tin anh rồi mà…..” Biết mình đã hiểu lầm, Hạ Tử Du nhón chân lên chủ động hôn chồng mình một cái.

Dáng vẻ nghe lời của Hạ Tử Du vào lúc này ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ khiến cho xuân tình trong Đàm Dịch Khiêm rung động, anh ôm cô nghiêng đầu qua kéo dài thêm nụ hôn ngọt ngào này.

Hai người tay nắm tay quay lại phòng khách biệt thự…

Trước đấy vẫn còn mặt nặng mày nhẹ giận anh, giờ đây lại ngọt ngào nắm tay anh, Hạ Tử Du hơi cảm hơi ngượng ngùng vì thế chỉ cúi đầu đi sát vào người Đàm Dịch Khiêm.

Bà Hạ là người hiểu chuyện biết lý lẽ, nhìn thấy vợ chồng son làm hòa lại cũng cười không khép miệng được. Biết Hạ Tử Du hay xấu hổ, bà liền đổi chủ đề nói sang chuyện khác, “Tử Du à, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tụi con hãy ở lại đây ăn cơm trưa luôn đi, để mẹ bảo người làm chuẩn bị thêm vài món nữa!”

Liễu Nhiên ngồi trên ghế sofa vui vẻ vỗ tay, “Hay quá….Ở đây ăn cơm con sẽ không cần ăn canh rồi!”

Hạ Tử Du cười cười, “Ngôn Ngôn là vui nhất rồi còn gì, ở nhà mẹ chồng con cứ sợ con bé đang lớn nên không đủ dinh dưỡng, ngày nào cũng ép con bé uống một bát canh to hết…..”

Bà Hạ nói, “Ngôn Ngôn rất giống con hồi còn bé, dù có tẩm bổ thế nào cũng không mập nổi…”

“Dạ, vì thế nên mẹ chồng con mới lo lắng đấy ạ.”

Liễu Nhiên bĩu môi nói, “Nhưng mà gầy như thế mới xinh chứ ạ, con không muốn làm con heo mập đâu!”

Câu nói đó của Liễu nhiên khiến mọi người đều cười vang.

“Được rồi, mấy đứa cứ ngồi ở phòng khách chơi đi, mẹ đi dặn người làm làm mấy món mà tụi con thích ăn nha…”

“Dạ, mẹ.”

Hạ Tử Du kéo Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống, không biết anh có định ở lại dùng cơm hay không, Hạ Tử Du nhỏ giọng hỏi, “Nè, ông xã, bây giờ anh có quay lại công ty không?”

Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên môi Hạ Tử du, “Ở lại đây với em.”

Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào khen anh, “Ông xã, anh thật là đáng yêu!”

Giọng nói mềm mại của Hạ Tử Du lập tức khiến cho cả người Đàm Dịch Khiêm nóng ran, anh cúi đầu xuống đoạt lấy bờ môi mọng đỏ của cô.

Hạ Tử Du lúc này cũng chẳng nghĩ gì nhiều, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn khi có được một người chồng tốt như anh, cô vòng tay ôm cổ anh phối hợp với anh.

Vào lúc hai người đang không nỡ rời nhau thì Liễu Nhiên đã đứng ở ngay trước mặt hai người, đôi mắt to trong sáng nhìn chằm chằm vào ba mẹ mình đang thân mật, khờ dại nói, “Ba mẹ à, cô giáo có nói là làm những chuyện như thế này ở nơi công cộng là mất lịch sự đấy ạ!”

Gần tới giữa trưa, Hạ Tử Du đang hưởng thụ niềm vui thích được tựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm xem tivi, ai ngờ điện thoại di động của cô đúng vào lúc này lại reo lên.

Hạ Tử Du liếc nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình thì rất vui mừng vội vàng ấn nút nghe, “Robert!”

Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của vợ yêu, Đàm Dịch Khiêm đang không vui nhíu mày thì điện thoại di động của anh cũng đúng vào lúc này reo lên.

Liếc nhìn màn hình điện thoại di động, Đàm Dịch Khiêm hơi sửng sốt gọi, “Chị?”

Hai người đều nghe điện thoại của mình, cũng không có trò chuyện lâu, dường như là cúp điện thoại trong cùng một lúc.

Vừa bỏ điện thoại xuống Hạ Tử Du liền vui vẻ nói với Dịch Khiêm, “Robert nói trưa nay anh ấy sẽ đến nhà chúng ta…”

Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm hình như có vẻ không được vui.

“Này, sao mặt mũi anh lại nặng như chì thế, anh ấy đến Los Angeles chúng ta đương nhiên phải vui vẻ chào đón chứ…..”

Lúc này Đàm Dịch Khiêm lại chậm rãi nói , “Đàm Tâm nói buổi chiều chị ấy về nhà, bảo anh cho người ra đón chị ấy.”

“Hả?”

Hạ Tử Du kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét được cả quả trứng đà điểu vào luôn, Trời ạ, hai người này sao lại có thế đụng độ nhau như thế, lại còn quay về đúng lúc?

Thực ra, những ngày Dịch Khiêm và Tử Du còn nghỉ phép ở Male thì cũng đã biết được kết cục của Robert và Đàm Tâm…..

Robert đã cho Đàm Tâm cơ hội, nhưng cuối cùng tình cảm của Robert cũng chỉ có thể làm bạn với Đàm Tâm giống như trước mà thôi.

Sau đó Đàm Tâm nói muốn một mình đi ra nước ngoài du lịch giải sầu, trong vòng mấy năm có lẽ cũng chưa chắc đã về lại…Bởi vì rõ ràng Đàm Tâm cần có thời gian để quên đi những quá khứ này, người nhà họ Đàm cũng đành để cho cô làm theo ý mình.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được, hai người vốn đã đi hai ngả nhưng hôm nay lại vô tình gặp lại nhau…

“Ông xã, anh nói xem phải làm thế nào đây?”

Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, “Ăn cơm trưa xong về nhà rồi hãy nói.”

Chuyện Robert và Đàm Tâm gặp lại nhau mọi người vẫn cứ ngỡ rằng như sao hỏa đâm vào trái đất, tuy nhiên điều khiến cho Dịch Khiêm và Tử Du càng phải mở rộng tầm mắt đó chính là…

Robert tuy đã đính hôn với sự sắp xếp của gia tộc nhưng hôm nay lại một mình đến Los Angles, còn Đàm Tâm trước đó đang độc thân thì hôm nay bất ngờ ở bên cạnh lại có thêm một anh chàng cực kỳ đẹp trai, bảnh bao cao to đến mức có thế sánh ngang hàng với Đàm Dịch Khiêm.

Mà khi Đàm Tâm bình tĩnh giới thiệu thân phận của anh chàng đẹp trai tuyệt đỉnh ấy với mọi người và Robert thì trên dưới toàn thể nhà họ Đàm đều trở nên mờ mịt bối rối.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất