Ngày đó, nàng ở Hậu Kim đoạt lấy địa vị thiên hạ đệ nhất cao thủ, thế trận cũng đã rất lớn rồi, nhưng mà so với trận đấu hôm nay, mới thật sự biết rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, thật sự là không thể đánh đồng.
Bầu không khí cuồng liệt như thế, có thể lôi kéo bất cứ kẻ nào.
Nhìn lướt qua Khố Ba bị toàn trường vây quanh bên dưới, hơn ba mươi dặm vách núi hiểm trở, không đến một nén nhang đã trở lại.
Tốc độ và năng lực chỉ huy ngựa như vậy, quả thực kinh người.
Lấy nhỏ thấy lớn, thực lực của Tiên Ti, không cần nói cũng biết.
“Nhiếρ chính vương, có hứng thú thì xuống phía dưới bộc lộ tài năng cho chúng ta xem thử.” Đang nhìn dũng sĩ phía dưới,trong lòng suy nghĩ, tộc trưởng Hùng Khoát tộc bên cạnh đột nhiên cười hỏi.
Lưu Nguyệt liền hoàn hồn, biết tộc trưởng Hùng Khoát tộc là hiểu lầm hành động nàng nhìn xuống sân đấu phía dưới, lập tức cười lắc đầu nói: “Bổn vương nhưng…”
“Thật sao? Đã sớm nghe nói nhiếρ chính vương Bắc Mục tài nghệ hơn người, vậy hôm nay liền thể hiện tài năng cho chúng ta xem, để chúng ta mãn nhãn một lần.” Lời Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, bên cạnh tộc trưởng Hùng Khoát là tộc trưởng Tam Hợp liền làm ầm lên.
“Tốt, tốt.” Ầm ĩ như vậy, những tộc trưởng khác cách khá xa cũng nghe thấy, cũng nhất tề khen hay.
Thanh âm huyên náo, lập tức đem ánh mắt của người xung quanh dồn về phía đài cao, hấp dẫn người đến.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười nói: “Hôm nay là lúc dũng sĩ mười bảy tộc Tiên Ti thi triển bản lĩnh, bổn vương thân là khách, tham gia làm gì.”
Nói đến đây lại dừng một chút, cười với Âu Dương Vu Phi ngồi ở phía sau: “Nhưng mà, bổn vương cũng không có thể làm mọi người mất hứng, tùy tùng mà bổn vương mang bên mình này, không có bản lãnh gì khác, nhưng cái này lại khá được.
Bên dưới có lẽ cũng đã đổi tiễn, để hắn bộc lộ chút sở trường, để mọi người vui vẻ một chút là được rồi.” Dứt lời, xoay người khẽ gật đầu với Âu Dương Vu Phi.
Đám người tộc trưởng Hùng Khoát thấy vậy, hơi bất động trong chớp mắt, cũng nhất tề khen hay.