Nói lảm nhảm vài câu, liền hoá giải mọi cáo buộc của Lưu Nguyệt, Tả tướng đã nhiều năm lăn lộn quan trường, cũng không phải tay mơ.
Lưu Nguyệt sớm đã rõ ràng, hôm nay nếu chỉ bằng vào mấy lời của Liễu Tâm Ngải mà động đến Tả tướng, căn bản là không đủ, mà nếu chỉ cần xin lỗi thì quá phô trương thanh thế đi, mục đích cuối cùng của nàng, không chỉ đơn giản là vậy.
“Giải thích, vậy có đủ chăng?” Lời nói lạnh như băng, Lưu Nguyệt cầm trường tiên trong tay, bắt chân, tựa lưng vào ghế dựa, cười lạnh một tiếng, nói.
“Ý tứ của Mộ Dung tiểu thư là?” Tả tướng hai tay khuất trong áo bào, nhìn Lưu Nguyệt đối diện.
“Ý tứ của ta là, dạy dỗ con cháu không nghiêm, Tả tướng, ngươi không nghĩ mọi chuyện sẽ cho qua đơn giản như vậy?” Khoé miệng vẽ một tia cười lạnh lùng, roi trong tay Lưu Nguyệt vụt thẳng một cái.
Tả tướng nghe vậy mày nhíu chặt lại, xem ra, hắn không thể tránh nặng tìm nhẹ được nữa rồi.
Giương mắt nhìn thật sâu đánh giá Lưu Nguyệt, nữ tử này mới mười ba tuổi, tâm tư như thế nào cẩn mật vậy, khí thế lại bức người, nếu để cho nàng trưởng thành, vậy…
“Mộ Dung Lưu Nguyệt , đánh chó phải ngó mặt chủ.” Hai mắt hơi nhíu, bên trong còn hằn tơ máu.
“Đứa nhỏ không ý thức được những gì chúng nói, hảo, bổn Vương phi không cùng Liểu Tâm Ngải so đo nữa, vẫn là câu khi nãy, bổn Vương phi hôm nay nếu không nhận được hồi đáp xứng đáng, Tả tướng phủ này, chỉ cho phép vào, không được bước ra.” Lời nói cực kỳ cuồng vọng, lưu nguyện hắc tiên vung lên, quất tại đại môn trước phủ.
Dung nhan lạnh như băng, trên khuôn mặt bình thường kia, phát ra nhuệ khí bức người.
Tả tướng nghe Lưu Nguyệt dùng chính câu của mình chặn họng mình, lập tức nhíu chặt mày, không nói gì.
Trong nhất thời, một mảnh không trung thật tĩnh lặng.
Người vây xem chung quanh, không đến ngàn vạn, cũng có mấy trăm, môt ngàn, lại không có ai nói chuyện, nhất phương này, giờ tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Yên tĩnh không một tiếng động, hai bên đối đầu.
Mà lúc này trong hoàng cung cũng rất náo nhiệt, Thiên Thần cung, Thiên Thần hoàng đế Hiên Viên Dịch, lúc này xoa trán nhìn hậu cung song hùng trước mặt, Liễu hoàng hậu cùng Trần quý phi, cười khổ một chút.
Hắn vẫn cứ tưởng rằng Lưu Nguyệt trẻ con, bị khi dễ liền phải đánh lại, cho nên không nhúng tay