Dodo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, nhàn nhạt nói: ‘Lãnh tiên sinh, trong số bốn người của tứ đại tài phiệt, người tôi không muốn đắc tội nhất chính là ngài, nhưng ngài tuyệt đối đừng khiêu chiến cực hạn của tôi!’
‘Muốn khiêu chiến thì thế nào?’ Lãnh Thiên Dục nhếch môi, trong đáy mắt đều là sự lạnh lùng.
Dodo không trả lời hắn, bàn tay cô ta chợt nắm lại thật chặt, vừa định nhấc tay lên …
‘Hự …’
Một tiếng kêu đau đớn thoát ra từ miệng cô ta, Dodo xoay nhanh người lại, ánh mắt màu tím hung hăng trừng về phía Mặc Di Nhiễm Dung.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi vì họ phát hiện, ngón tay vốn màu trắng nõn của Dodo đang nhỏ máu, từng giọt từng giọt rơi trên nền đá hoa cương sáng bóng, có vẻ như tay cô ta đang bị thương.
‘Cái này …’
Mặc Di Nhiễm Dung thì rất bình tĩnh nhìn mọi chuyện đang xảy ra, cô bình tĩnh đối mặt với Dodo.
‘Mặc Di Nhiễm Dung!’
Dodo hung hăng nghiến răng nói từng chữ, ‘Cô thật sự muốn chống đối với tôi tới cùng phải không?’
Ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung không chút sợ hãi, bình thản như mặt nước hồ, cô bước nhẹ nhàng về phía trước nâng tay Dodo lên, nhìn kỹ ngón tay cô ta, môi khẽ câu lên, ‘Tôi thật sự không muốn đối địch với cô, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô dùng Giáng Đầu Thuật hại người!’
Lời của Mặc Di Nhiễm Dung vừa dứt, Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền và Liên Kiều cùng giật mình.
Gì chứ?
Vừa nãy sao? Vừa nãy cô ta định hạ Giáng Đầu sao?
‘Cô cũng thật quá âm độc đi! Ông trời thật không có mắt, lại để cho cô sống đến bây giờ!’ Thượng Quan Tuyền lửa giận bừng bừng quát một câu.
‘Âm độc?’ Dodo liếc nhìn Thượng Quan Tuyền sau đó ánh mắt nhìn vê phía Mặc Di Nhiễm Dung, ‘Từ này dùng cho Mặc Di tiểu thư chắc là thích hợp hơn. Cô cho rằng ở sau lưng người khác hạ Giáng Đầu không phải là chuyện vinh quang gì vậy thì vừa nãy cô ta làm cái gì?’
‘Cô sai rồi!’ Mặc Di Nhiễm Dung không nhanh không chậm lên tiếng: ‘Tôi hạ Giáng Đầu hoàn toàn là vì muốn ngăn chặn hành vi hại người của cô. Còn về ngón tay bị thương của cô … nếu như vừa nãy cô không phải là muốn dùng Giáng Đầu để đối phó họ thì cũng sẽ không bị thương. Tôi chỉ là “dùng cách của người để trị người” mà thôi.’
‘Mặc Di Nhiễm Dung, cô cho rằng mình có thể thắng được tôi sao?’
Dodo cười lạnh một tiếng: ‘Chẳng lẽ cô đã quên chúng ta từng đấu với nhau, cô … chỉ là một bại tướng dưới tay tôi mà thôi!’
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô ta nói vậy, trên mặt có vẻ tiếc nuối lắc đầu nói: ‘Tôi thật sự thấy tiếc thay cho cô!’
‘Cô nói vậy là có ý gì?’ Dodo lạnh nhạt nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn lại cô, đôi mắt màu tím khẽ híp lại, ‘Đúng vậy, năng lực của cô đúng là cao hơn tôi, cô vốn nên trở thành Giáng Đầu Sư được mọi người tôn trọng nhưng xem cô bây giờ đã trở thành người như thế nào? Trời sinh cô có năng lực dị thường hơn người không phải để cô dùng nó mà đi trả thù.’
Dodo nghe vậy trong đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, thật khó nắm bắt, cô ghé sát người vào Mặc Di Nhiễm Dung, nói bên tai cô, ‘Cô thì biết cái gì chứ? Đem những lý luận trẻ con đó nói cho chính mình nghe đi. Đừng có mang cái vẻ Chúa cứu thế đó ra cho tôi xem bởi vì … cô vốn chẳng hiểu gì hết!’
‘Tôi đúng là không hiểu, tôi không hiểu một người vì sao lại có thể máu lạnh đến mức ngay cả em gái ruột của mình cũng nỡ xuống tay!’ Mặc Di Nhiễm Dung không hề sợ hãi đáp lời.
Dodo cười lạnh một tiếng, cô ta chầm chậm đưa tay lên, ngón tay đang chảy máu chỉ về phía Liên Kiều đang đứng sau lưng Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền …
‘Đứa em gái ngốc như cô ta, có hay không cũng vậy thôi!’
Cả người Liên Kiều run rẩy mãnh liệt, cô đi đến trước mặt Dodo, đôi mắt màu tím trừng lớn …
‘Chị thật sự … thật sự là chị của em sao? Lời của họ nói là thật sao? Vì sao chị lại làm vậy?’
‘Đúng, tôi chính là chị của cô!’ Dodo không chút dấu giếm thừa nhận ngay, ‘Chỉ có điều … tôi thật hối hận mình có đứa em như vậy!’
‘Vì sao? Vì sao chứ?’ Giọng Liên Kiều yếu ớt như chẳng còn chút sức lực nào, cánh môi run run giọng nói thốt từng tiếng.
Dodo cười nhạt, ‘Bởi vì cô ngốc. Ngốc đến nỗi cái gì cũng không biết! Ngốc đến nỗi nhờ sự giáo huấn của tôi mới biết bản thân hạnh phúc đến cỡ nào!’
Cả người Liên Kiều lung lay như sắp đổ, cũng may là có Mặc Di Nhiễm Dung đỡ lấy.
‘Cô thật quá đáng!’
Giọng của Mặc Di Nhiễm Dung lanh lảnh vang lên, ‘Cô đừng nói cho tôi biết là cô khống chế cả nhà Hoàng Phủ là vì muốn giáo huấn Liên Kiều đấy! Cái phương thức giáo du͙c ấu trĩ này cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói đến.’
‘Cho dù là thế thì sao chứ? Ít ra bây giờ tôi đã có những gì tôi muốn!’ Dodo khịt mũi cười, ‘Còn cô … căn bản là không đụng nổi một sợi tóc của tôi!’
‘Chị … chị à, sao chị lại làm như thế? Xin chị buông tha cho Ngạn Tước, buông tha cho cả nhà Hoàng Phủ được không? Nếu như … nếu như chị hận em ghét em vậy chị cứ tìm em thôi!’ Liên Kiều lo lắng lên tiếng nhưng trên mặt chỉ toàn là ưu thương.
‘Cô tưởng rằng ngay từ đầu tôi không định làm thế sao?’ Dodo đột nhiên cao giọng quát, ‘Nếu như không phải chị cô chọc gậy bánh xe, nếu như không phải Ngạn Tước của cô cho người phong tỏa tất cả các phương tiện giao thông vì cô thì cô cho rằng mình có thể thoát được sao? Đúng là về sau cô thoát được không sai nhưng tôi đã phát hiện ra một cách chơi thú vị hơn, khiến cô càng đau khổ hơn, còn người mà Ngạn Tước của cô yêu say đắm bây giờ lại chính là tôi, không phải cô!’
‘Không!’ Liên Kiều bất lực đưa tay bịt tai lại, đôi mắt như phủ một màn sương mù.
‘Thế nào? Cô không dám nghe tiếp sao?’ Dodo chợt bước nhanh đến gỡ tay Liên Kiều xuống, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình …
‘Xem kìa, cô chẳng khác nào một phế vật, sao xứng làm em gái của tôi chứ? Cô với tôi đều có trực giác cực mạnh bẩm sinh vậy mà cô chỉ biết dùng nó để làm những chuyện nực cười. Tôi thật sự không hiểu, Hoa Đô lão nhân vì sao lại thiên vị như vậy, lại để cô hưởng cuộc sống hạnh phúc vui vẻ như vậy còn tôi phải chịu hết những nỗi khổ sở chứ!’