***
Cô gái kia không nói gì, chỉ mỉm cười chăm chú nhìn Liên Kiều giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thấy vậy Liên Kiều cũng cực kỳ tò mò, nhìn cô gái với ánh mắt nghi hoặc, ‘Cô có phải là … lạc đường hay không?’
Nhưng nghĩ kỹ lại hình như không đúng lắm nên vội vàng bổ sung thêm một câu, ‘Cô hình như rất hiểu tôi thì phải?’
Cô gái như bị câu nói của cô chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên, ‘Cô thật đáng yêu!’
Nụ cười của cô gái rơi vào trong mắt Liên Kiều lại khiến lòng cô có chút đau đớn, có một loại cảm giác chua xót và khổ sở đang dần lan ra …
Liên Kiều cắn môi, cô suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã gặp cô gái này ở đâu.
‘Cô là Kuching đúng không?’ Cô gái cười cười hỏi lại.
Mắt Liên Kiều sáng lên, cô gật đầu, ‘Thì ra là cô biết tôi, nhưng mà … tôi không nhớ được …’
Trên người cô gái này toát ra một cảm giác thân thiết khiến Liên Kiều cảm thấy rất dễ chịu.
‘Cô không biết tôi, nhưng mà … tôi biết cô!’ Cô gái điềm đạm nói.
Liên Kiều sững người nhìn cô gái, thật là một cô gái kỳ lạ.
“Cô…. tìm tôi có việc gì không?” Qua một lúc lâu, Liên Kiều mới thốt nên lời.
Trên môi cô gái lại mơ hồ hiện ra một nụ cười, “Thực ra là….. tôi rất muốn kết bạn với cô!”
“Kết bạn với tôi?” Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, cảm thấy hết sức kì lạ.
Đột nhiên ở đâu có một cô gái chạy đến nói muốn kết bạn với mình, đây đích xác là một chuyện rất kì lạ nha.
“Vì sao… tôi không hiểu…” Liên Kiều nghi hoặc hỏi lại.
“Đơn giản thôi, bởi vì… tôi thích cô cho nên muốn kết bạn với cô!” Cô gái trả lời mây trôi nước chảy,
“Ồ….” Liên Kiều chớp mắt, “Vậy cô tê là gì?”
“Ừm…..”
Cô gái hơi nghiêng đầu, trầm ngâm một lúc mới nhìn lại Liên Kiều, “Tôi bây giờ không tiện cho cô biết tên của mình, như vậy đi, tôi… nói với cô một vài chuyện, cô có thể về nhà tìm bất kỳ người nào kiểm tra lại, chỉ cần cô cảm thấy tôi nói đúng vậy cô phải kết bạn với tôi, được không?”
Liên Kiều nghe cô ta nói vậy, cảm thấy rất thú vị cho nên liền gật đầu đồng ý, “Được thôi!”
Cô gái cười cười, chầm chậm bước ra ngoài, sau đó đi đến một chiếc sofa gần đó ngồi xuống, Liên Kiều cũng đi theo sát bên cô, ngồi xuống phía đối diện.
Cô cảm thấy rất tò mò về việc cô gái này nói rằng mình biết những chuyện có liên quan đến bản thân mình.
Cô gái nhấc một ly nước trái cây từ trên tay của nhân viên phục vụ, uống một ngụm sau đó chầm chậm cất lời.
“Cô tên là Kuching, cái tên này là do ông nội, người yêu thương cô nhất – Hoa Đô lão nhân đặt cho. Kuching trong tiếng Mã Lai có nghĩa là ‘con mèo’, ông nội cô hy vọng cô có thể giống như con mèo…. có một sức sống mạnh mẽ để có thể vượt qua bất kỳ cửa ải khó khăn nào!”
Liên Kiều không khỏi giật mình, trời ạ, cô ta nói không sai chút nào.
Cô gái lại nhìn cô, “Tôi không có nói sai chứ?”
“Đúng hết!” Liên Kiều gật đầu như bằm tỏi, thật quá thần kỳ, những chuyện bí mật như vậy cô gái này cũng biết.
Cô gái thở dài một tiếng, “Những chuyện tôi biết không chỉ có chừng này, còn nhiều hơn nữa….”
Liên Kiều giật mình, “Cô… còn biết chuyện gì về tôi nữa?”
Cô gái nhìn Liên Kiều chăm chăm không chớp mắt, “Những chuyện tôi nói tiếp sau đây không chừng ngay cả cô cũng không biết!”
“A? Thật hay giả đây?” Ánh mắt Liên Kiều đầy vẻ hiếu kỳ, “Vậy cô nói đi!”
“Cô phải nghe cho kỹ!”
Cô gái đặt cái ly sang một bên, nhẹ giọng nói, “Nhưng tôi bảo đảm những chuyện cô nghe hoàn toàn đều là sự thật!”
“Ừ, vậy cô nói đi!” Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi gật mạnh đầu nói.
Cô gái nhướng mắt nhìn Liên Kiều, sau đó trầm ngâm một chút như sắp xếp lại những điều muốn nói, rồi cất lời: “Kuching, cô từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng vì năm cô mười tuổi đã bị cha mẹ bỏ rơi bởi vì, trực giác của cô đối với họ mà nói là một cơn ác mộng!”
Liên Kiều sững sờ nhìn cô ta, trái tim vì câu nói của cô gái mà như đeo đá, cứ chìm dần xuống tận đáy…
Suy nghĩ không khỏi trở về năm mười tuổi, năm mười tuổi tràn đầy thống khổ đó.
Giống như sớm đã đoán được Liên Kiều sẽ có phản ứng như vậy, trên mặt cô gái vẫn điềm nhiên, “Thực ra cô trước giờ vẫn luôn gạt bản thân, rõ ràng biết năm đó rơi xuống nước là do mưu kế mà cha mẹ cô sớm sắp đặt từ lâu nhưng trong lòng vẫn luôn ôm ảo tưởng rằng đo không phải là sự thật!”
Liên Kiều trừng to mắt, đôi môi anh đào khẽ run rẩy, “Cô…. tại sao cô lại biết được những chuyện này chứ? Với lại…. sao cô lại phải nhắc lại chuyện này với tôi làm gì?”
“Không có chuyện gì có thể giấu được tôi, nhất là những chuyện có liên quan đến cô!”
Cô gái cười càng sáng lạn, “Sở dĩ tôi nói như vậy là vì muốn cho cô biết, đừng nằm mơ nữa! Cha mẹ cô vốn sớm đã không thích cô, đã xem cô như một con quái vật….”
“Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!” Liên Kiều bịt chặt hai tai, tâm trạng hết sức kich động.
“Sao không nghe nữa? Đây rõ ràng là sự thật!”
Cô gái đứng dậy bước đến bên cạnh Liên Kiều, nhẹ nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Bởi vì cô phải biết…. người chịu tổn thương không phải chỉ có một mình cô!”
Liên Kiều kinh hãi nhìn cô gái, không kìm được lên tiếng hỏi: “Ý cô…. là sao?”
Còn có người khác cũng bị hại sao?
“Cô còn có một người chị!” Cô gái nói rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai Liên Kiều như sấm động bên tai.
Liên Kiều giật mình, ấp úng nói: “Tôi đúng là còn có một người chị!”
“Người tôi muốn nói không phải Mặc Di Nhiễm Dung mà là chị ruột của cô!” Cô gái nhấn mạnh một lần.
Lần này thì Liên Kiều bị chấn động thật sự….
“Cô…. cô nói cái gì?” Mất một lúc lâu cô mới cất lời được.
Cô gái đứng dậy, ý cười trên môi càng lúc càng sâu….
“Quả nhiên…. ông nội cô thật sự thương cô, những chuyện liên quan đến chị cô hoàn toàn giấu giếm không cho cô biết chút nào!”