Minh Cẩn cũng cảm giác được Ôn Uyển đang tức giận, cũng ở bên cạnh gọi: “Mẹ, mẹ ơi……”
Ôn Uyển bị hai đứa con trai gọi tỉnh, cả người lạnh run, trong lòng lại cười khổ vì nàng vừa mất kiểm soát. Ôn Uyển sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó lại trông thấy Bình Hướng Hi khóc lóc nước mắt rơi đầy mặt, thì vẻ mặt lại càng tràn ra vẻ chán ghét, nàng đè lồng ngực lại: “Có câu không thể quên công ơn sinh thành, không thể bỏ nguồn cội của mình. Đáng tiếc, ta chính là một người không có nguồn cội từ lâu rồi. Khi ta vừa mới sinh ra đã bị gia tộc ruồng bỏ, cha ruột ruồng rẫy. Ta trở lại kinh thành nhiều năm như vậy, ta nhường nhịn ông không phải là vì hy vọng xa với rằng ông sẽ yêu thương ta, mà là vì ta nhớ đến một tia huyết thống cùng loại cuối cùng kia. Đáng tiếc, tia huyết thống cùng loại cuối cùng kia cũng bị ông tuyệt tình đạp đổ rồi. Bình Hướng Hi, ta rất buồn bực, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy sao ông vẫn có mặt mũi đứng trước mặt ta nói với ta rằng ngươi muốn gặp ta, muốn gặp con ta đây?.”
Bình Hướng Hi muốn nói năm đó do bản thân hắn hồ đồ, nhưng khi đối mặt với sự mỉa mai của Ôn Uyển, hắn không có cách nào mở miệng được.
Ôn Uyển nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Minh Duệ, nàng sờ sờ đầu Minh Duệ: “Bình Hướng Hi, ta cho ông một khoản tiền cuối cùng để an hưởng tuổi già, nhưng không phải vì ta quá hiếu thuận, cũng không phải vì ta còn lo lắng lưu luyến gì về ông. Ta để lại một đường cuối cùng cho ông chỉ vì ta không muốn cho người ta chỉ trỏ sau lưng, mắng ta cẩm y ngọc thực, mà lại để cha đẻ lưu lạc đầu đường cả quần áo cũng không có để mặc, khiến con ta cũng bị người trong thiên hạ chỉ trỏ.”
Bình Hướng Hi lầm bầm nói: “Ôn Uyển, Ôn Uyển……” Bình Hướng Hi vẫn nghĩ rằng Ôn Uyển cho hắn bạc để dưỡng lão là vì Ôn Uyển để lại một con đường cho hắn, cho hắn bạc dưỡng lão là vì còn lo lắng cho người phụ thân này, là vì trong lòng nàng rốt cuộc vẫn còn có người phụ thân này, nhưng hắn không ngờ rằng chỉ vì nàng không muốn đeo tiếng xấu trên lưng nên mới làm thế.
Sự lạnh lùng và chán ghét trong mắt Ôn Uyển không phải là giả. Nàng thực sự chán ghét người nam nhân trước mặt này: “Bình Hướng Hi, hi vọng ông nhớ cho kỹ, sau này đừng đến đây dây dưa mãi, ta với ông không có bất cứ quan hệ nào cả. Nếu không phải vì không hợp lý lẽ, không thể kinh động linh hồn mẹ ta ở trên trời thì ta nhất định sẽ dời mộ phần của mẹ ta đi.” Ôn Uyển cũng chỉ là nói chứ không làm theo cái ý nghĩ này, vì suy cho cùng, Công chúa mặc dù là Quân, nhưng đã gả cho nhà chồng thì vẫn phải kính trọng chồng. Cộng thêm Công chúa Phúc Huy lại nặng tình với Bình Hướng Hi, chắc chắn bà cũng hy vọng được chôn cùng một chỗ với Bình Hướng Hi.
Tay Bình Hướng Hi run rẩy: “Ôn Uyển, con không thể……”
Ôn Uyển cười lạnh: “Sao ta không thể? Nếu năm đó ngươi thật sự có lòng với mẹ ta, thì sao lại đến nỗi để bà mất sớm, còn ở đó giả vờ thâm tình gì chứ, đúng là khiến cho người ta buồn nôn.”
Bình Hướng Hi thì thào nói: “Không thể, Ôn Uyển, con không thể……”
Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Đây là lần cuối cùng ngươi đến đây mà ta khách khí với ngươi, nếu như có lần sau, Bổn cung cũng không nhẫn nại nhiều như vậy đâu.”
Thượng Kỳ thấy Ôn Uyển đằng đằng sát khí, trong lòng sợ hãi, lại thấy thị vệ thực sự đến kéo bọn họ ra ngoài. Hắn còn đang định trấn an Bình Hướng Hi thì đã thấy Bình Hướng Hi ngất đi rồi.
Hạ Dao hừ lạnh: “Kéo ra ngoài đi, đồ xui xẻo.”
Thượng Kỳ ngẩng đầu: “Quận chúa, những năm này cha sống……” Thượng Kỳ muốn nói với Ôn Uyển, bao nhiêu năm nay cha vẫn sống trong hối hận, ông không ngừng ân hận về chuyện năm đó. Hắn muốn bảo Ôn Uyển cho Bình Hướng Hi một cơ hội, cho dù không thể bù đắp lại tình cha con, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn là cha ruột của nàng.
Ánh mắt lạnh lùng của Ôn Uyển khiến lời nói của Thượng Kỳ bị cắt ngang: “Sống chết của hắn có liên quan gì đến Bổn cung? Bình Thượng Kỳ, Bổn cung thấy ngươi là người thông minh, Bổn cung lặp lại lần nữa, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của Bổn cung nữa. Nếu lại có lần sau, Bổn cung sẽ làm cho các ngươi biến mất khỏi kinh thành. Đừng tưởng Bổn cung uy hiếρ ngươi, nếu ngươi có can đảm đó thì cứ việc thử một lần xem.”
Thượng Kỳ lạnh run cả người, không biết vì sao mà hắn có thể cảm nhận được Ôn Uyển đang nói thật. Nếu lại khiêu chiến điểm mấu chốt của Ôn Uyển, thì trở về nàng thực sự có thể khiến cho cả nhà bọn họ biến mất ở trong kinh thành này.
Chờ sau khi người đáng ghét đi rồi, Duệ ca nhi đong đưa cánh tay Ôn Uyển nhẹ giọng gọi: “Mẹ ơi.” Minh Cẩn dè dặt nhìn nét mặt Ôn Uyển.
Ôn Uyển chỉnh đốn lại tâm tình rồi cười nắm tay hai đứa bé: “Có phải đói bụng không? Đi nào, mẹ dẫn các con đi ăn cơm.”
Lúc ăn cơm trưa, Minh Duệ và Minh Cẩn đều cẩn thận nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn thấy thần sắc của hai đứa con thì nói: “Ăn cơm đi, ăn cơm tối xong mẹ sẽ dẫn các con đến sau núi, cha các con thích nhất là cánh rừng ở phía sau núi đấy. Ăn no đi rồi mẹ dẫn các con đi xem.”
Minh Duệ thấy Ôn Uyển thật sự không để chuyện vừa rồi trong lòng thì mới cúi đầu và cơm. Minh Cẩn cảm thấy hứng thú với chuyện liên quan đến cha, nên chuyện của cha hắn thì hắn đều muốn biết.
Ăn cơm tối xong, hai ma ma ôm bọn trẻ, cả đoàn người đến bên cạnh suối nước. Ôn Uyển nghe tiếng nước chảy róc rách, nghĩ đến năm nàng kết duyên với Bạch Thế Niên ở ngay chỗ này, nụ cười trên mặt lập tức không thể che giấu. Ôn Uyển ngồi xổm xuống nói chuyện cùng hai đứa con: “Năm đó, lúc cha các con gặp mẹ lần đầu tiên, chính là ở chỗ này. Đến đây, các con uống một ngụm đi, nước suối ở đây rất ngọt đấy.”
Minh Cẩn không uống: “Mẹ ơi, con cũng muốn rửa chân ở đây.”
Ôn Uyển vui vẻ, xem ra sau này con trai cũng sẽ là fan hâm mộ của Bạch Thế Niên rồi: “Nước lạnh lắm, con mà rửa chân ở đây sẽ bị ốm đấy, mà ốm thì phải uống thuốc rất đắng. Nếu con không sợ uống đắng thì mẹ cho con rửa.” Minh Cẩn giống Ôn Uyển nhất ở điểm này, là sợ uống thuốc ( thật ra thì trẻ con đều không muốn uống thuốc đông y, vì thực sự là quá đắng).
Ba mẹ con đi dạo trong rừng gần nửa ngày, Ôn Uyển dẫn con ngồi nghỉ một chút rồi ngồi xe ngựa trở về. Có điều là lúc về, trên xe ngựa có thêm hai thùng nước suối trong veo.
Bình Hướng Hi ngất đi nhưng cũng may trong chùa có người biết y thuật, sau đó cho người khiêng về. Lời nói lần này của Ôn Uyển đã phá tan một tia ảo tưởng cuối cùng dưới đáy lòng Bình Hướng Hi. Sau khi trở về thì ông ta ốm nặng.
Kỳ thật Miêu thị đã sớm biết rõ kết quả này, vì nếu Ôn Uyển thật sự còn nhớ huyết mạch thân tình, thì nàng sẽ không đoạn tuyệt quan hệ. Ôn Uyển cho tiền cũng chỉ vì không muốn mang tiếng ác sau lưng mà thôi. Miêu thị và Thượng Kỳ mời đại phu đến chữa trị, hai người lại bận rộn xoay vòng.
Ôn Uyển dự định mở cửa hãng buôn, và sẽ là hãng buôn đầu tiên mở cửa cả ngày, như vậy lợi nhuận hằng năm sẽ cao. Còn quán rượu, Ôn Uyển cũng có dự định biến quán rượu thành chuỗi cửa hàng. Nhưng mà những điều này đều phải cần người a, nếu chỉ có ý tưởng này mà không có người giúp thì nàng có bắt đầu cũng vô dụng. Nhân tài a, hiện tại nàng thiếu nhất chính là nhân tài, có tìm được nhân tài thì mới có thể hoàn thành ý tưởng của nàng.
Ngày hôm đó cùng nhau ăn cơm tối xong, ba mẹ con đi dạo trong sân. Minh Cẩn đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, sao Linh Đông ca ca lâu rồi không đến chơi? con hơi nhớ huynh ấy rồi.” Linh Đông ca ca thú vị hơn cái người ca ca buồn bực chết người kia của bé nhiều.
Ôn Uyển cười giải thích, bây giờ Linh Đông phải vào thượng thư phòng, không còn tự tại như trước nữa. Có điều Hạ Dao nói hai vị Lão sư lên lớp đều bị ốm nên được nghỉ ba ngày. Ôn Uyển cảm thấy rất đúng lúc: “Đã như vậy thì đến Đông cung hỏi một chút xem. Nếu tiện thì bảo Linh Đông tới đây.”
Minh Cẩn rất vui mừng: “Mẹ tốt nhất.”
Linh Đông đến phủ Quận chúa, sau đó vui vui vẻ vẻ mà trở về.
Vừa lúc Thái Tử ở trong cung Thúy Linh. Quách thị nghe được tin tức kia, nhìn thấy Thái Tử vẫn mang bộ dáng lo lắng bất an, nghĩ đến việc Ôn Uyển thích Linh Đông như vậy, lại có duyên phận như thế. Nếu Ôn Uyển có thể tự mình nuôi dạy Linh Đông, dựa vào sự sủng ái của Hoàng Đế đối với Ôn Uyển, chỉ cần Ôn Uyển giúp Thái Tử nói vài ba câu hữu ích, thì tình cảnh của Thái Tử điện hạ cũng không khó khăn như vậy. Dĩ nhiên, đây đều là lời nói bề ngoài, còn dụng ý thực sự thì chỉ có mình Quách thị biết.
Thái Tử lắc đầu: “Mặc dù thái độ của Ôn Uyển với Linh Đông khác với những đứa trẻ khác, nhưng Ôn Uyển sẽ không đồng ý nuôi dạy Linh Đông.” Bản thân Ôn Uyển có hai đứa con, sao còn có thể dạy dỗ Linh Đông được? Chủ ý này rất tốt, nhưng không khả thi.
Quách thị đứng lên, đi tới sau lưng Thái Tử, hai tay đặt trên đầu Thái Tử nhẹ nhàng xoa bóp, giọng nói cũng dịu dàng đáng yêu: “Điện hạ, chuyện do người làm. Chưa thử thì làm sao biết không được chứ? Thái Tử Phi và Ôn Uyển Quận chúa tình như tỷ muội, hơn nữa Thái Tử Phi luôn luôn thông tuệ, thiếρ tin rằng Thái Tử Phi sẽ có cách. Điện hạ à, Ôn Uyển Quận chúa không đồng ý thì chúng ta cũng không tổn thất gì, còn nếu đồng ý, như vậy sẽ có thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn hiện tại của Điện hạ người.”
Thái Tử chìm vào suy nghĩ không lên tiếng.
Quách thị cũng biết dừng lại đúng lúc, chờ Thái Tử rời khỏi cung Thúy Linh, ma ma bên người nghi hoặc hỏi Quách thị: “Nương nương, sao người lại muốn giúp Thái Tử Phi?” Nếu Linh Đông thật sự được Ôn Uyển Quận chúa ưu ái mà tự mình nuôi dạy, thì đến lúc đó sẽ không có gì tốt cho Quách thị.
Quách thị cười khẽ: “Giúp đỡ? Đúng vậy a, là giúp đỡ.” Ôn Uyển không đáp ứng, Thái Tử sẽ tức giận vì Thái Tử Phi không suy nghĩ cho hắn, Thái Tử Phi sẽ không chiếm được chỗ tốt. Nếu như Ôn Uyển đồng ý, thực sự chịu dạy dỗ Linh Đông, thì lấy tâm tư độc phụ kia của Ôn Uyển, chắc chắn sẽ lôi kéo Linh Đông. Như thế, Thái Tử Phi chẳng khác gì mất đi một đứa con trai. Còn nếu Linh Đông thật sự đứng về phía Ôn Uyển trợ giúp Thái Tử, thì đáng tiếc rằng hắn sống không được lâu nữa. Nàng còn có tính toán của mình, tạm thời không thể nói ra.
Như Vũ không biết làm sao đáp lại suy nghĩ kỳ lạ đột ngột nảy sinh này của Thái Tử. Để cho Ôn Uyển nuôi dạy Linh Đông? Nếu Ôn Uyển chủ động nhắc đến thì không sao, nhưng nếu do nàng nói thì chắc chắn Ôn Uyển sẽ cự tuyệt, bởi vì hai đứa con của nàng ấy, nàng ấy còn chăm sóc không nổi.
Ý của Thái Tử cũng rất rõ ràng. Chỉ cần bây giờ có thể được sự giúp đỡ Ôn Uyển thôi, hắn không phải muốn Ôn Uyển đứng về phía mình, mà chỉ là biểu lộ chút ý tứ với những người khác là đủ rồi.
Thái Tử Phi mặc kệ Thái Tử có ý kiến gì, chỉ một câu mà thôi, không thể nào. Ôn Uyển không thể nào dạy dỗ Linh Đông được. Đón Linh Đông đến phủ Quận chúa chơi hai ngày thì rất bình thường. Còn nếu là dạy dỗ Linh Đông, bản thân Ôn Uyển bằng lòng thì không có vấn đề gì, nhưng mà họ cũng không thể cưỡng chế mà nhét vào cho nàng được. Đến lúc đó sợ rằng sẽ hoàn toàn ngược lại. Thái Tử Phi tận tình khuyên bảo nói: “Thái Tử, chuyện này thực sự không thể được.”
Thái Tử thấy Thái Tử Phi liều chết không muốn thì nổi trận lôi đình, thế là hắn lập tức xô ngã tấm bình phong năm cánh bằng thủy tinh viền gỗ tử đàn trong tẩm cung rồi phất tay áo đi.
Như Vũ nhìn bóng lưng Thái Tử, trong mắt nàng chứa sự lạnh lùng. Xem ra, lại là Quách thị giở trò quỷ ở sau lưng rồi. Đã đến nước này rồi mà vẫn không quên bới ra chuyện, chẳng lẽ thật sự chờ Đông cung đổ rồi nàng ta mới đồng ý từ bỏ ý đồ sao?.
Kỳ Mộ có tai mắt ở Đông Cung, nghe thấy Thái Tử lại có ý nghĩ hão huyền để Ôn Uyển dạy bảo Linh Đông, thì cho rằng đại ca này của hắn bây giờ càng ngày càng thiếu kiên nhẫn. Lấy địa vị của Ôn Uyển, làm sao nàng có thể dạy dỗ Hoàng Tôn? Vì dạy dỗ Hoàng Tôn, chẳng khác nào bị cuốn vào cuộc tranh giành hoàng vị.
Chỉ cần Ôn Uyển không bị cuốn vào cuộc tranh giành người kế vị, khiến Phụ Hoàng nghi kỵ, thì địa vị của nàng sẽ vững như bàn đá. Tương lai, lấy cống hiến Ôn Uyển đã làm vì Đại Tề, Tân Hoàng cũng không dám thờ ơ với nàng. Hiện tại, Thái Tử đã hoàn toàn rối loạn rồi.
So với Thái Tử, Kỳ Mộ càng chú ý Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên hơn. Kể từ sau khi Yến Kỳ Huyên làm hòa với Từ trọng Nhiên, Yến Kỳ Huyên lại bắt đầu đi con đường khiêm tốn, ẩn nhẫn. Nhưng Từ trọng Nhiên lại có ý nghĩ phản bội, nên cho dù hai người làm hòa, thì cũng là trong ngoài không đồng nhất.
Kỳ Mộ có chút lo âu, Hoàng Tử bên dưới đang lớn dần. Hoàng Quý Phi cũng có thai, nếu Hoàng Quý Phi có nhi tử, đó sẽ là uy hiếρ lớn với hắn.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không