Ôn Uyển bất đắc dĩ thanh toán bạc, để cho bọn Hạ Ngữ đem sách bao lại. Chưởng quỹ nhìn Ôn Uyển, cảm thấy nàng là người yêu sách. Ngược lại mình cũng bật cười, một hài tử còn nhỏ tuổi như thế chỉ biết hồ nháo, làm sao biết cái gì là yêu sách?
Ra cửa, Ôn Uyển cũng không nguyện ý lên xe ngựa, nàng đứng một chỗ quan sát xung quanh, Cổ ma ma cùng những người đi theo cũng chìu ý nàng, bây giờ Quận chúa chẳng qua chỉ là một hài tử, còn chưa tới tuổi chi phòng, để cho nàng vui vẻ một chút cũng tốt. Lúc trước bởi vì việc làm của phò mã gia khiến cho Quận chúa vô cùng thương tâm, mấy ngày nay tâm trạng cũng rất buồn rầu.
Để ấy nha hoàn bà tử kinh ngạc chính là, Ôn Uyển không thích đi đến các cửa hàng phấn son, cũng không đi đến các cửa hàng bán đồ trang sức. Nàng chỉ đi dạo trên đường cái, mua một số tượng đất nhỏ, đồ chơi làm bằng đường, mức quả ghim thành xâu, chong chóng xoay gió,…đều là đồ chơi của hài tử, mua với số lượng lớn.
“Này, đây là cái gì?” Ôn Uyển nhìn một đám người tụm lại một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ, tò mò hỏi. Sau đó để cho Hạ Ảnh đi cùng mình. Nàng đã bị bán một lần, không muốn lại phải chịu thêm cảnh đó một lần nữa, tốt nhất là nên đề phòng cẩn thận. Nha hoàn bà tử nhìn bộ dạng cẩn thận của Ôn Uyển, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, mình cũng không cần quá lo lắng. Hiện tại có rất nhiều tên lừa đảo a.
Ôn Uyển cố gắng chen vào đám đông, nhìn thử chuyện gì xảy ra, nguyên lai là một đại cô nương khả ái, xinh đẹp ở đây bán mình lấy tiền chôn cất phụ thân, Ôn Uyển vô cùng hứng thú. Nàng đã từng xem cảnh này trên TV hay đọc trong tiểu thuyết, không nghĩ tới, hôm nay mình lại may mắn nhìn thấy cảnh này ở ngoài đời thật, xung quanh còn có một đám người vây xem, cảm giác rất thú vị, nàng quyết định ở lại xem thử có người nào mua cô nương này hay không?
Đại cô nương kia nhìn quanh một vòng, hướng về phái Ôn Uyển quỳ xuống, cầu xin Ôn Uyển có thể mua nàng, để nàng có tiền chôn cất phụ thân.
Ngất, không phải là đều nói anh hùng cứu mỹ nhân, không có nghe nói con nít còn có thể cứu mỹ nhân a. Nàng chẳng qua là cảm thấy có hứng thú, nên muốn nhìn một chút, cũng không có ý muốn mua. Miệng ăn trong nhà đã đủ nhiều rồi, không cần rảnh rỗi đi mua thêm người để nuôi.
“Cô nương, van cầu người, hãy giúp ta đi.” cô nương kia đau khổ cầu khẩn.
Ôn Uyển lắc đầu, khoát khoát tay. Hạ Ngữ cúi đầu, buồn cười lại không dám cười. Quận chúa thường xuyên lẩm bẩm, mình chỉ là một đứa bé, vốn phải dựa vào ông ngoại cùng cậu nuôi, nay lại còn phải nuôi thêm một đám người, nàng đang muốn giảm người, nhưng lại giảm không được, buồn rầu muốn chết, làm sao còn có thể mua thêm người.
Mọi người trong Hành Phương các đều bị nàng khiến cho hoang mang rối loạn, làm việc phi thường cẩn thận chu toàn, chỉ sợ bị nàng bắt được sai lầm, đuổi đi. Không nói đến sáu thô sử bà tử phía dưới, chính là mười hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị Ôn Uyển mắng qua một câu, cũng chưa từng thấy nàng tức giận. Không giống như những Quận chúa được nuông chìu khác, bất kể bọn họ làm chuyện gì, động một chút là đánh là phạt, cho nên các nha hoàn bà tử ở Hành Phương các rất hạnh phúc.
“Năm mươi lượng, ta mua” một nam tử lớn tiếng kêu. Cô gái kia nghe, nhìn người vừa lên tiếng, sắc mặt trắng bệch một chút. Người nọ lớn lên rất hèn mọn, đôi mắt cứ đảo tới đảo lui trên người cô gái ngắm. Nếu đại cô nương này rơi vào trong tay hắn, đoán chừng sẽ không có được một ngày tốt lành.
“Ta cũng trả năm mươi lượng, cô nương, đi theo ta đi.” một nam tử trắng nõn, trên dưới hai mươi, ở một bên kêu giá. Bất quá, cặp mắt kia híp lại, ánh mắt ôm trọn bộ ngực của cô nương nhà người ta.
Dưới tình huống bình thường nam nhân nào sẽ tùy tiện mua người ở trên đường cái. Ôn Uyển vô cùng hứng thú nhìn hai nam nhân đang cạnh tranh bên cạnh.
“Cô nương, người giúp ta đi, cho dù ta phải làm trâu làm ngựa cho cô nương, ta cũng cam lòng.” nàng kia lại tiếp tục cầu khẩn Ôn Uyển, Ôn Uyển kỳ quái nhìn nàng, tại sao nàng ta lại không tha ình, Ôn Uyển bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là tại y phục hoa lệ trên người mình.
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không mua. Cô gái kia vô cùng khổ sở, vừa nói vừa van xin Ôn Uyển cho nàng một con đường sống.
“Ngươi xú bà nương này, ngươi có ý gì a, đại gia ta chịu mua ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi lại còn khóc lóc, không chịu, đúng là không biết điều.” Cổ ma ma nghe những lời thô tục của hắn, nhíu chân mày.
Ôn Uyển nhìn tình huống này, biết chiến hỏa sắp đốt đến trên người mình, nên chuẩn bị xoay người rời đi. Đại cô nương kia lập tức nắm lấy y phục của Ôn Uyển, đau khổ cầu khẩn. Ôn Uyển nhìn cũng biết hai nam nhân này nhất định không có hảo ý, nếu mình rời đi, không phải là quá tàn nhẫn sao?
“Xú nha đầu, ngươi dám cùng ta cướp người, chán sống!” Nam tử hèn mọn kia kêu lên, nam tử trắng nõn bên cạnh thì không nói lời nào, hắn nhìn ra được thân phận của cái tiểu nha đầu này không thấp.
Nhìn người đàn bà kia quả thật đáng thương, đoán chừng cũng chạy không thoát độc thủ của người nọ. Ôn Uyển kêu Hạ Ngữ cầm hai mươi lượng bạc cho cô nương kia để nàng an táng cha của mình.
“Cô nương, kính xin nói cho ta biết tôn tính đại danh, chờ nô tì an táng tốt cho phụ thân, sẽ làm trâu làm ngựa, đền đáp cho người.” Ôn Uyển khoát tay áo, ý là không cần ngươi làm trâu làm ngựa. Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta không thiếu tỳ nữ.
“Cô nương, người xem nô tì là loại người gì?” Đại cô nương nóng nảy.
Ôn Uyển tỏ vẻ, nếu ngươi không muốn thì đem bạc trả lại cho ta, ngươi muốn làm sao thì làm. Không chỉ đại cô nương kia u mê, những người bên cạnh cũng u mê. Còn có người như vậy sao? Thật là chuyện kì lạ hàng năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều a.
“Không, cô nương, người không thể làm như vậy.” Cô nương kia lập tức kêu lớn, xông lên muốn ôm chân Ôn Uyển. Đáng tiếc Ôn Uyển lui về phía sau một bước, trốn sau lưng Hạ Ngữ, thành ra nàng kia ôm trúng chân Hạ Ngữ.
“Đừng quấn lấy chúng ta, chẳng lẽ chủ tử nhà chúng ta giúp sai người rồi?” Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển rất không bình tĩnh. Thấy nàng kia chết sống ôm chân của mình không buông, liền dùng một chút lực đem nữ tử kia đá văng. Nàng kia nhìn tình thế, an vị trên mặt đất, khóc, khóc đến đáng thương.
Ôn Uyển lên xe ngựa, trở về phủ. Lúc lên xe ngựa, nàng vô tình nhìn thấy một bé trai ôn hòa đang dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình. Trong lòng Ôn Uyển suy nghĩ, chẳng lẽ đầu óc đứa nhỏ này có bệnh, cái ánh mắt kia, thật khiến người khác khó chịu, hôm nay đúng là xui xẻo, ra cửa không xem hoàng lịch a.
Trên đường trở về, rèm cũng không khép lại. Ôn Uyển nhìn phong cảnh xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đang kéo xe ngựa, bộ dạng lấm la lấm lét. Nàng cau mày, để cho Hạ Ảnh đi theo, xem một chút.
“Quận chúa, hắn là ai?” Hạ Ảnh muốn biết nguyên do.
Ôn Uyển làm mấy động tác, Hạ Ảnh lập tức đi ra ngoài. Cái tên xú gia hỏa này chính là nam nhân hèn mọn ban đầu lừa bán mình. Hai lượng bạc, bị ép giá hai lượng bạc. Đổi thành nhân dân tệ, là 1000 đồng tiền, mình còn không bằng một quyển sách đáng giá, Ôn Uyển thật sự rất bi phẫn a. Lúc này nhìn hắn lấm la lấm lét như vậy, đoán chừng tên vương bát đản này lại muốn làm chuyện xấu nữa đây.
Không bao lâu sau, Hạ Ảnh ôm một đứa trẻ trở lại, nói người kia đã trốn thoát rồi. Ôn Uyển nhìn oa nhi trong tay Hạ Ảnh, chỉ thấy trên đầu nó tím một mảng lớn, mặc một bộ cẩm phục màu đỏ thẫm, trên người đeo miếng ngọc lam điền, khuôn mặt tròn như trăng tháng giêng, mi thanh tú như tranh vẻ, hai má mũm mĩm đỏ rực như múi đào, trên cổ còn có miếng bùa hộ mệnh cùng chuỗi ngọc kim li.
Thật là một oa nhi xinh đẹp a, khó trách lại bị bọn người xấu nhìn trúng. Cổ ma ma tỏ vẻ, đứa trẻ này có thể là người của một gia tộc giàu có nào đó bị lạc đường. Ôn Uyển không để ý tới, trở về phủ.
Đến cửa, Ôn Uyển phái người đi đến phủ Doãn Thuận Thiên bên kia nói một tiếng, nói mình từ trong tay bọn buôn người cứu được một công tử gia đình quyền quý, xem thử có nhà quyền quý nào bị mất hài tử hay không. Ôn Uyển để cho Hạ Nhật cầm cái khóa có viết chữ thiên văn nhưng không biết là chữ gì trên người thằng bé đi đến phủ Thuận Thiên, còn mình mang theo đứa trẻ kia vào phủ.
Hai thị vệ, bao gồm người đánh xe, lần lượt gọi là Hạ Thiên, Hạ Nhật, Hạ Luân. Hạ Thiên là thị vệ của vương phủ, còn Hạ Nhật lại là nam tử mày rậm mắt to kia. Hạ Nhật nghe, lập tức cầm lấy cái khóa ký danh đi đến phủ doãn Thuận Thiên.
Trở lại Bình gia, Ôn Uyển để cho Hạ Thiên ôm hài tử vào Hành Phương các, dù sao cũng là con nít, không có cái gì kiêng kỵ, nhưng Cổ mẹ nói không được, nam nữ khác biệt. Ôn Uyển không có biện pháp, vậy đưa đến chi thứ hai đi. Chủ yếu là chi thứ hai quan hệ tốt với mình hơn một chút.
Thượng Dũng nhìn thấy, vội vàng đem giường của mình nhường lại cho đứa bé, mời đại phu đến. Sau khi xem xong, đại phu nói, đứa bé này bị người ta dùng mê hương, một lát nữa sẽ tỉnh lại.
Sau khi nó tỉnh lại liền lớn tiếng kêu, không được đụng vào ta. Nếu ngươi dám bất kính với ta, phụ vương ta nhất định sẽ giết ngươi. Nhìn dáng dấp, nhất định là bị dọa sợ.
“Thiếu gia không phải sợ, đây là Quận chúa Ôn Uyển, biểu muội của cậu. Là Quận chúa cứu cậu, người bây giờ rất tốt, không có việc gì. Cậu hãy nói cho chúng ta biết, cậu là người của Vương Phủ nào? Nô tì phái người đi thông báo, để phụ vương cùng Vương Phi tới đón người.” Cổ ma ma nghe khẩu khí này, nhìn lại trang phục, đại khái suy đoán hẳn là tiểu chủ tử trong vương phủ nào đó.
“Thật, người nhìn bộ dạng của chúng ta xem, đâu giống người xấu. Nơi này tốt như vậy, làm sao có thể là chỗ ở của bọn người xấu.” Cổ ma ma dụ dỗ nói.
“Ta nghe nói, quận chúa Ôn Uyển là một người câm. Vậy ngươi tới đây nói chuyện cho ta nghe một chút.” Tiểu Chính Thái lập tức hăng hái. Ôn Uyển liếc mắt, xoay người đi ra ngoài.
“Thật đúng là người câm nha, ta ở thuần Vương Phủ.” Lời này vừa ra, không khí trong phòng nhất thời trầm xuống. Thuần Vương Phủ cùng quốc công phủ có thù oán lâu đời a, chuyện này liên quan đến mạng người đó.
Cổ ma ma vội vàng ôm lấy Tiểu Chính Thái đi đến hành phương các. Nếu để hắn ở chỗ này, sẽ bị người khác hoài nghi Quận chúa có ý định bắt cóc tiểu thế tử.
“Ngươi gạt ta, ngươi căn bản không phải là ma ma trong cung. Ngươi gạt ta, các ngươi là đồ bại hoại!” Tiểu Chính Thái vừa khóc vừa náo, Ôn Uyển vẻ mặt hắc tuyến, quả nhiên người tốt không dễ làm.
Nam hài này làm sao lại giống như trẻ con chưa dứt sữa mẹ thế. Ôn Uyển cảm thấy người cổ đại có thói quen trưởng thành sớm, đột nhiên gặp phải một hài tử giống bình thường, có chút chịu không nổi.
Chờ đến Hành Phương các, Tiểu Chính Thái nhìn những người hầu xung quanh, vào chính sảnh, thấy trên hương án đốt nhang đèn, phía trên cung phụng thánh chỉ sáng ngời.
“Ngươi thật sự là Quận chúa Ôn Uyển do hoàng thượng sắc phong? Ngươi bị câm sao? Ngươi thật sự bị câm không phải giả sao?” Ôn Uyển nghe, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi ra ngoài.
“Sai người đem thức ăn lên đây, Gia ta đói bụng” Tiểu Chính Thái lớn tiếng kêu, bọn Hạ Ngữ bận rộn đem điểm tâm lên, phòng bếp thì khẩn cấp nấu cơm, làm thêm giờ.
Ôn Uyển rất buồn bực, cứu người còn cứu lầm. Lấy năng lực của Thuần Vương Phủ, cho dù tên này bị lừa gạt bắt đi, cũng sẽ không có chuyện gì, nhất định có thể tìm lại được, nàng lại tự tiện xen vào chuyện của người khác.
“Câm, nghe nói hoàng thượng ban thưởng Kim tiên cho ngươi, chỉ cần có người khi dễ ngươi, ngươi có thể cầm roi quất hắn. Ngươi đi lấy Kim tiên ra cho ta nhìn một chút.” Tiểu Chính Thái hướng về phía Ôn Uyển kêu.
Nếu không phải những νú già này không dám, nàng cũng không muốn rước lấy phiền toái, Ôn Uyển thật muốn che miệng hắn lại. Nàng xoay người ra khỏi sân, ở bên ngoài nhìn trời xanh. Thật là, trước kia không cảm thấy, hiện tại mới phát hiện, làm một người câm thật không tốt chút nào, bị người ta mắng cũng không thể trả lời lại.
May là rất nhanh đã nghe thanh âm ngựa dừng lại bên ngoài. Một đoàn người vội vàng đi tới, người dẫn đầu, trong mắt còn có lệ quang.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không