Tim Thuần Vương thình thịch nhảy loạn, nhưng hắn đã nhanh chóng che giấu loại cảm xúc này. Hắn cho rằng Yến Kỳ Hiên ở Thiên Phương Dạ đàm biết được, đã nhớ lại lời Ôn Uyển nói trước đây.
Bây giờ Yến Kỳ Hiên đã hiểu chuyện hơn rồi. Dù tâm tư không đặt vào trong việc nhà, chỉ đặt toàn bộ trong thư pháp. Nên kết giao được một ít đệ tử danh môn có tài học. Cảm tình cùng thế tử phi tuy không nói ân ái vô cùng nhưng ít nhất ở chung cũng rất hòa hợp. Đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có cháu trai ẵm rồi.
Yến Kỳ Hiên nghe Thuần Vương cam đoan tuyệt đối không có việc này, nên mới buông lỏng tâm tư xuống. Hoặc là nói, hắn càng muốn tin tưởng lời Thuần Vương nói mới là chân thật nhất.
Yến Kỳ Huyên đối với chuyện này cũng rất nghi hoặc: “Trọng Nhiên, ngươi nói xem, thiên hạ thực sự có người tài giỏi bực này sao?” Dường như làm chuyện gì cũng có thể làm đến tốt nhất. Hắn ngày đêm khổ đọc, cũng không thể làm được một nửa Ôn Uyển. Quá đả kich người ta rồi.
Từ Trọng Nhiên oán giận trong lòng. Ôn Uyển Quận chúa càng ưu tú, hắn càng chỉ có thể nhìn lên. Khụ, so với ai khác thì Từ Trọng Nhiên còn phiền muộn hơn. Nhưng hiện tại loại phiền muộn này không thể biểu lộ ra. Ai biết Yến Kỳ Huyên có động tâm tư với Quận chúa hay không?
Ôn Uyển Quận chúa là người duy nhất hắn muốn kết hôn, không biết hắn có cái phúc phận này không?
Yến Kỳ Huyên cũng biết đề tài này không tiện để bàn luận. Hiện nay đều có sẵn thi tập rồi, ngươi còn dám nói nàng lừa gạt. Nếu dám nói ở đây thì khi đi tới đường lớn khẳng định nước miếng phun ra cũng đủ chết ngươi. Cho nên Yến Kỳ Huyên dời đi đề tài: “Nghe nói cha ngươi và mẹ kế kia của ngươi đang tìm hiểu cô nương Tống gia (con gái Lễ bộ Thượng thư) cho ngươi. Ta nghe nói, nàng này cũng không tệ lắm.”
Từ Trọng Nhiên lắc đầu: “Ta mới không thèm lấy người bọn họ nhìn trúng đấy. Không phải hiền thục tài học, cũng là đoan trang phóng khoáng. Cho dù cô nương nào tiến vào Hầu phủ cũng không đủ thủ đoạn, chỉ biết trở thành vật hi sinh. Thủ đoạn của hai nữ nhân kia không phải người bình thường có thể đối phó được. Ta tình nguyện chậm chút mới lấy vợ cũng đã có toan tính cả, tránh khỏi đến lúc đó lại thành người góa vợ tái giá.” Như vậy thì mất giá trị con người rồi.
Yến Kỳ Huyên im lặng. Từ Trọng Nhiên vẫn luôn rất để tâm tới Ôn Uyển, nhưng về sau biết rõ chính mình có hứng thú với Ôn Uyển mới không biểu lộ ra. Yến Kỳ Huyên cũng không phản cảm nhiều. Có điều trong nhà Từ Trọng Nhiên quả thực là loạn thành một đoàn. Cả chính thê cùng bình thê, tất cả đều có thủ đoạn, lục thập tứ ban võ nghệ, trình diễn ngay ngắn, so với hậu viện vương phủ bọn hắn cũng không thua kém bao nhiêu.
Ôn Uyển không để những thứ nổi danh này trong lòng. Về phần những thứ thiếρ mời kia, nàng đều rất khách khí cự tuyệt. Lý do cũng rất đơn giản, nàng bề bộn nhiều việc. Gần đây nàng luôn suy nghĩ làm thế nào đánh trả mấy vị hoàng tử mà không tổn thương đến mặt mũi, còn phải để cho bọn hắn thu liễm lại, đây chính là kỹ thuật sống. Ôn Uyển còn chưa suy nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ, đã nghe thấy hoàng đế tuyên nàng vào cung. Trong lòng thầm nghĩ, không phải là biết rõ chính mình sẽ ngầm đối phó với mấy con trai của cậu đấy chứ? Tin tức như vậy thì quá linh thông rồi.
Hạ Dao nghe xong cười không ngừng, Quận chúa thật là điển hình của có tật giật mình mà. Cho dù làm chuyện xấu, cũng chỉ là ra một chút sức lực, không phải muốn mạng của mấy vị hoàng tử, có cần sợ hãi như vậy không?
Hoàng đế được Bạch Thế Niên mật báo, sắc mặt nặng nề. Lúc này mới hạ thánh chỉ tuyên Ôn Uyển tiến cung. Ôn Uyển biết rõ Bạch Thế Niên hi vọng hoàng đế điều Hổ Uy quân đi biên quan.
Ôn Uyển nhíu mày nói: “Cậu Hoàng đế, đánh người Mãn Thanh không phải dựa vào ba ngàn người là có thể thắng. Nếu bất đắc dĩ thì điều thêm mấy tướng lãnh đi qua cho hắn dùng. Nếu như trực tiếp điều quân đội đi qua sẽ dễ dàng khiến cho Thích Tuyền phản cảm. Hiện tại mấy người Phiên Vương đang có dị động. Biên quan càng yêu cầu ổn định. Muốn động, cũng không phải là bây giờ.” Trong lòng Ôn Uyển nổi lên nghi ngờ, mấy đạo lý đơn giản như vậy sao cậu hoàng đế không biết được chứ, như thế nào lại hỏi mình.
Sắc mặt Hoàng đế sầu lo. Ôn Uyển cảm nhận được hoàng đế sầu lo cực điểm, liền nảy sinh cảm giác bất an: “Cậu hoàng đế, cậu đang lo lắng cái gì? Cho dù Triệu Vương mưu phản thật, chúng ta cũng không cần sợ hắn? Cậu Hoàng đế, có phải người có chuyện gì gạt con không?”
Hoàng đế cười lắc đầu: “Không có, cậu có thể có chuyện gì gạt con chứ. Cậu có nói cho con biết, con cũng không có hứng thú nghe.”
Ôn Uyển thấy thần sắc hoàng đế quả thực không bình thường, tạm thời vẫn chôn giấu lòng nghi kị kia dưới đáy lòng. Đợi sau khi trở về, lại sai Hạ Dao đi thăm dò một chút. Xem xem cậu hoàng đế có cái gì không thỏa đáng, có xảy ra đại sự gì hay không, việc gì làm cho người mất đi tỉnh táo thường ngày như vậy.
Hạ Dao trả lời hết thảy đều bình thường.
“Quận chúa, mấy ngày nữa là đại thọ năm mươi của Tống tiên sinh rồi. Lão nô muốn hỏi ý định của Quận chúa là vẫn dựa theo thường lệ đưa lễ sao?” Cố ma ma tới hỏi.
“Ừ, dựa theo thường lệ tặng quà lễ, thêm gấp đôi, lại lấy hai bình rượu nho dưới gốc cây đào đưa cho lão sư đi. Thuận tiện hỏi Hạ Phàm xem có thiếu thứ gì không, bảo nàng đừng cái gì cũng không nói.” Ôn Uyển đối với Tống Lạc Dương vô cùng tôn kính, chỉ là lần này nàng đang lo lắng cho hoàng đế.
“Vâng.” Cố ma ma cảm thấy đã hiểu rõ liền lui xuống. Một hồi, có người báo Du chưởng quầy đến.
Du chưởng quầy cầm sổ kế toán tới nói: “Quận chúa, doanh thu tháng này của ngân hàng Quảng Nguyên là năm mươi lượng bạc ạ.” Mỗi lần Ôn Uyển hỏi đều rất kĩ càng, cũng không phải là chủ tử dễ dàng lừa gạt. Nên ông phải nâng cao mười hai lần tinh thần tới ứng đối, nếu không, sẽ rất mất mặt.
Ôn Uyển tiếp nhận sổ sách tỉ mỉ xem một phen. Sắc mặt không vui mà hỏi thăm: “Doanh thu là bốn mươi tám lượng bảy bạc, tại sao lại báo nhiều hơn một lượng ba bạc?”
Mấy tháng này làm việc chung với Du chưởng quầy, Ôn Uyển biết rõ người này quả thực là một nhân tài. Cơ trí, khéo đưa đẩy, quan hệ nhân mạch cũng rất rộng, đối với kinh thành rất quen thuộc, nắm giữ rất nhiều tin tức. Đối với ngân hàng Quảng Nguyên mới khai trương rất là hữu ích.
Du chưởng quầy nghe xong lời Ôn Uyển nói, trong nội tâm lộp bộp rơi xuống. Quận chúa này vừa mới nhìn chưa tới mười phút đã tính toán ra ngọn nguồn ghi chép tất cả đều rõ ràng. Tất nhiên hắn biết rõ doanh thu là bao nhiêu, nhưng vì gần tròn đến số may mắn nên lúc này mới nói năm mươi lượng.
“Ta biết rõ ý của ngươi, là vì để cho vui mừng êm tai. Nhưng làm kinh doanh một đồng tiền cũng không thể báo nhiều cũng không thể báo thiếu, càng không thể sai. Đây là quy củ ta định ra tại đây, biết không? Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, tạm tha ngươi lần này, nếu như lại có lần sau, ngươi quay trở về với ông chú đi.” Ôn Uyển rất bình tĩnh nói.
Du chưởng quầy vội vã quỳ xuống nói: “Tạ Quận chúa ân điển.”
Du chưởng quầy xoa xoa cái trán đầy mồ hôi. Nếu bị đuổi trở về vương phủ, chưa biết vương phủ sẽ trừng phạt mình như thế nào, nhưng thể diện cả đời của ông sẽ xong, về sau làm sao còn có thể ở trong vương phủ được. Đều nói Quận chúa làm việc vô cùng có quy củ, không nghĩ tới nghiêm khắc như vậy. Trước kia còn tưởng là khuếch đại, không ngờ chỉ có hơn mà không kém.
“Nói trở lại ta không phải muốn làm khó dễ ngươi. Vì hiện tại ngân hàng Quảng Nguyên mới khai trương không lâu. Người ngoài không quen thuộc, cho nên không tín nhiệm là chuyện đương nhiên. Đợi đến khi tiếng tăm lan xa, buôn bán tất nhiên càng ngày càng tốt. Tháng này có thể thu được năm mươi lượng cũng đã rất tốt, vất vả cho ngươi rồi.” Ôn Uyển ôn hòa nói.
“Nô tài hổ thẹn.” Lời này của Du chưởng quầy là chân tâm thật ý. Ở Túy Tương lâu dưới danh nghĩa của Ôn Uyển, một cái bàn tiệc nhất đẳng đều thu được tám trăm lượng bạc. Minh Nguyệt sơn trang cũng tiền vào như nước. Chớ đừng nói chi là ba chiếc thuyền lớn kia. Nên mình kinh doanh ngân hàng Quảng Nguyên một tháng mới lợi nhuận được năm mươi lượng, đều không đáng nói tới.
“Ngươi không nên coi thường ngân hàng Quảng Nguyên, đây là chuyện làm ăn mà ta tốn hao hết tâm tư, cũng là buôn bán mà ta ký thác kỳ vọng lớn nhất. Tuy lúc này kinh tế đình trệ, nhưng mà, chậm rãi rồi cũng sẽ tốt thôi. Đợi đến lúc nó lớn mạnh thì ngươi sẽ giật mình cho xem.” Ôn Uyển thấy bộ dạng Du chưởng quầy ảo não thì cười cười.
“Nô tài nhất định không cô phụ sự phó thác của Vương gia và Quận chúa.” Du chưởng quầy liền nói. Ôn Uyển nhẹ gật đầu, rồi để cho hắn đi xuống.
“Quận chúa, lão gia phái người đưa thư tới.” Ôn Uyển Kỳ quái một phen rồi nhận thư, không biết là nên cảm thán hay nên thương tâm nữa. Lần thứ nhất nhận được thư của cha ruột, không ngờ lại là thư xin tiền. Sau khi Ôn Uyển xem xong liền ném đi.
“Lão gia, Quận chúa nói, Phúc Huy công chúa chỉ sinh một đứa con gái là quận chúa. Cho nên yêu cầu của lão gia, Quận chúa không thể tuân theo.” Hạ Ngữ tự mình tới đáp lời.
Tuy trong lòng Bình Hướng Hi đã có chuẩn bị, nhưng vẫn thất vọng không thôi: “Chỉ bảo nàng đưa ba ngàn lượng bạc đặt mua đồ cưới cho muội muội nàng, về sau làm hỉ sự được nở mày nở mặt một chút, nàng cũng không chịu sao?” Hắn muốn xin Ôn Uyển chút ít bạc, trước thay Thanh San mua một ít đồ vật cần thiết. Đợi sau khi tìm được nhà chồng cũng sẽ không gấp gáp.
Phạm di nương bất mãn nói: “Quận chúa cũng quá khó khăn rồi. Người nào không biết Túy Tương lâu và Minh Nguyệt sơn trang, còn có Giang Nam Xuân mỗi ngày tiền thu vào hàng đấu. Lúc này lão gia cầu nàng ba ngàn lượng bạc cho Thượng Lân cũng không chịu, cô muội muội như nàng, có phải quá đáng hay không?”
Hạ Ngữ chán ghét nhìn thoáng qua Phạm Nhị phu nhân, căn bản không trả lời bà ta. Trong ánh mắt trần trụi khinh bỉ, lại làm cho Phạm Nhị phu nhân khí huyết ứa ra.
“Quận chúa hôm nay lại đưa vật gì tốt cho lão gia chúng ta thế? Cho chúng ta cùng mở mang tầm mắt nào.” Miêu thị nhìn thấy tình thế không đúng, lập tức chuyển dời chủ đề.
“Lão gia, đây là Phục linh cao do Quận chúa đưa tới, hòa với sữa người, mỗi ngày sáng sớm uống một chung, vô cùng bổ cho thân thể. Còn đây là cúc mật, là Quận chúa tự mình điều chế đấy ạ, mỗi ngày sau khi ăn xong nửa canh giờ dùng nước ấm ngâm một ly, đối với thân thể vô cùng tốt. Mỗi ngày Hoàng thượng đều dùng thứ này. Nếu cảm thấy dùng tốt thì cho người tới nói một tiếng.” Hạ Ngữ lại để cho gã sai vặt đưa tới hai cái hộp nhỏ.
Miêu thị tranh thủ thời gian ở bên cạnh lấy lòng nói: “Quận chúa thật sự là hiếu tâm! Lần trước nghe thân thể lão gia không tốt, liền đưa tới quy linh sương vô cùng bổ thân rồi. Đại phu nói đó là thuốc bổ rất tốt, lão gia ăn hết mới mấy phút, thân thể đã khỏe rồi. Nhờ có Quận chúa bỏ một chút tâm tư rồi.”
“Lão gia là cha ruột Quận chúa, hiếu kính cũng là chuyện nên làm. Lão gia, nếu không còn chuyện gì, nô tỳ xin cáo lui.” Hạ Ngữ thấy Bình Hướng Hi có chút chần chờ, biết là có việc, nên vẫn đứng ở trong đó.
Bình Hướng Hi nghĩ đến, tiền bạc không cầm được, rượu cũng không bán được mấy đồng tiền: “Rượu nho Ôn Uyển tự mình ủ, mùi vị rất ngon, rất nhiều sĩ tử đều ào ào tới cửa, cầu mà không được. Qua hai ngày nữa, ta có mấy vị bạn thâm giao tới, đem cho ta hai bình, ta muốn dùng nó để mở tiệc chiêu đãi bạn thâm giao.” Mấy vị hảo hữu nói với hắn vài lần rồi, lần này hắn muốn mời người tới nhà làm khách, cũng nên thỏa mãn nhu cầu.
Những lúc rảnh rỗi hay vui vẻ Ôn Uyển cũng uống một chén, nhưng mà ngự tửu và rượu trong kinh thành đều quá mạnh. Cũng may bên người có một Cửu Nương. Những năm này, Cửu Nương ủ rất nhiều rượu. Lúc trước Ôn Uyển cũng không uống nhiều, dù sao đợi ủ đủ thời gian rồi mới uống cũng không muộn, thời gian càng lâu hương vị càng thuần hậu.
Bây giờ nàng tích trữ không ít rượu. Dù sao vườn nhà nàng rất lớn, không sợ không có chỗ để. Rượu hoa đào, rượu hoa cúc, rượu hoa quế, còn có rượu nho và các loại rượu khác.
Lần đầu được bốn vị đại nho uống, lớn tiếng kêu rượu ngon, nhưng không tuyên truyền ra ngoài. Lần trước đại thọ Tống Lạc Dương, Ôn Uyển sai người đào từ trong đất ra hai bình rượu nho làm hạ lễ. Tống Lạc Dương uống rất là tán thưởng, cầm ra một vò mời tiệc một đám tri giao hảo hữu, làm cho những bằng hữu kia uống hai chén rồi yêu thích không thôi, còn làm thơ nữa. Vì vậy mà việc Ôn Uyển ủ rượu thoáng chốc tạo ra tiếng vang lớn. Bất đắc dĩ thân phận địa vị Ôn Uyển rất cao, không có mấy người dám đến cửa cầu.
Hạ Ngữ nghe là muốn rượu nho thì thay Ôn Uyển đáp ứng: “Cũng vừa lúc, chỗ Quận chúa còn hai bình rượu nho. Một vò nói là dành cho tướng gia, còn một vò Quận chúa vốn tạm để lại tự mình uống. Nhưng mà nếu lão gia muốn uống, đương nhiên Quận chúa phải tặng cho lão gia trước rồi.”
“Được, ngươi đi xuống đi.” Hạ Ngữ lập tức đi xuống.
Thấy người đi rồi, nhị phu nhân lập tức mở cái hộp ra, một làn hương thơm ngát liền truyền tới. Miêu thị vội vàng sai người đi Ngẫu Hương Tạ lấy chút ít sữa người, trước hết cho Bình Hướng Hi uống vào.
Từ khi lão gia trở về, Ôn Uyển liền cắt đứt tiếp tế bên này. Hiện tại Thanh Nhã cư cùng Hành Tùng viên trên dưới chừng ba mươi miệng ăn, cũng đều dựa vào hai trăm lượng bạc của lão gia mà sống! Nếu không, bằng bổng lộc một tháng của Thượng Kỳ không đến hai mươi lượng, làm sao nuôi sống được già trẻ nhiều người như vậy. Còn kể đến việc mỗi tháng Ôn Uyển đều cho người đưa đến nhiều thứ tốt.
Đương nhiên Miêu thị biết rõ, nếu như Bình Hướng Hi có chuyện không hay xảy ra, Quận chúa cũng sẽ ngừng cung cấp nuôi dưỡng. Về sau cuộc sống của bọn họ đích thị là rất khó khăn. Cho nên, kể từ khi biết Bình Hướng Hi đem dược liệu bổ cầm lấy đi bán đổi lấy bạc, Ôn Uyển đưa thuốc bổ tới đều bị nàng thu vào. Mỗi ngày dựa theo lời đại phu nói, bồi bổ cho lão gia tử. Nửa năm qua, Bình Hướng Hi được uống thuốc bổ nên mặt mũi hồng hào, so với Thượng Đường, Thượng Kỳ thoạt nhìn còn có tinh thần hơn.
Ôn Uyển được tin tức, lập tức sai người đem đến một vò rượu nho, một vò rượu hoa quế, một vò rượu hoa đào, một vò rượu hoa cúc, tổng cộng bốn bình.
Diễn trò phải diễn cho trọn vẹn. Đều đã đưa cho nhiều rồi, vài hũ rượu như vậy cũng không quan trọng lắm. Dù sao không còn bao nhiêu thời gian nữa những người này sẽ biến mất trước mắt nàng.
Bình Hướng Hi mở rượu, lập tức mở rượu nho uống một ly, tán thưởng không thôi: “Tinh khiết ngon miệng, dư vị vô cùng, quả nhiên là rượu ngon.” Uống xong còn muốn uống nữa, bị người hầu hạ bên cạnh hắn ngăn cản, tạm gác lại ngày mai uống tiếp cũng không muộn.
Tướng gia bên kia cũng được một vò rượu nho, vừa uống một ly liền khen hai tiếng: “Khụ, ngươi nói cái nha đầu này, vì sao làm cái gì cũng đứng hàng đầu vậy. Ông trời đối với nha đầu này quá ưu ái rồi.”
Phụ tá cũng chỉ có thể khen ngợi: “Ông trời đối với Quận chúa xác thực ưu ái. Nghe nói, Quận chúa từng được Kỷ đại học sĩ dạy bảo (Bành lão nói, nhưng chưa nói Ôn Uyển là Phất Khê). Đáng tiếc, nếu Quận chúa có nguyện vọng phát triển ở phương diện này, tương lai tất nhiên sẽ có thêm một vị Thái Đẩu văn học.”
Tô tướng vui tươi hớn hở: “Nếu Ôn Uyển nguyện ý nghiên cứu thơ từ, trở thành tài nữ, hoàng đế khẳng định sẽ tức giận rồi, hoàng đế muốn chính là tài (tiền tài) nữ, không phải tài (tài năng) nữ.”
Phụ tá cũng biết như vậy.
Tô tướng vui vẻ nói: “Vấn đề này, nếu nàng có lòng, đương nhiên sẽ không bị mai một. Còn nữa, Ôn Uyển vui vẻ nhất là kiếm tiền. Nhưng dù có kiếm tiền, thì cũng không làm hạ xuống phẩm cách của nàng. Cái nha đầu này, nếu như đã bắt đầu tính toán, thì sẽ từng chút từng chút một. Nhìn xem bề ngoài như nàng bị thiệt thòi lớn, nhưng cuối cùng được lợi nhất vẫn là nàng.” Vốn chuyện Ôn Uyển làm thương nhân có người nghị luận. Nhưng bây giờ có danh hào thiên hạ đệ nhất tài nữ, ai cũng không dám nói Ôn Uyển làm kinh doanh thì người dính đầy hơi tiền. Trừ phi ngươi có thể so với Ôn Uyển càng có ưu thế xuất sắc hơn. Đáng tiếc, muốn tìm người như vậy, không khác gì lên trời.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không