Lúc Ôn Uyển tới thì Tống Lạc Dương vừa lúc rửa mặt xong. Hai năm không gặp, dường như Tống Lạc Dương không thay đổi chút nào. Lúc nhìn thấy Tống Lạc Dương, Ôn Uyển tràn đầy áy náy.
Tống Lạc Dương nhìn lại Ôn Uyển. Hai năm không gặp, Ôn Uyển biến hóa rất lớn. Ví dụ rõ rệt nhất là Ôn Uyển cao lớn hơn rất nhiều. Tống Lạc Dương nhìn thấy Ôn Uyển thì rất vui mừng: “Không nghĩ tới, Ôn Uyển lại cao lớn như vậy rồi, đây là sách mà ta mang tới cho con, có vài cuốn sách tây dương ta đọc không hiểu cho lắm. Con xem nhiều một chút, nói không chừng lại có phát hiện gì đấy!”
Ôn Uyển cung kính mà nhận lễ vật .
Tống Lạc Dương thấy vẻ mặt áy náy của Ôn Uyển thì cười xoa xoa đầu Ôn Uyển. phát hiện tay phải giơ lên mới có thể sờ tới .
Ôn Uyển cười đến nỗi hàm răng đều giương ra. Nếu có ma ma ở đây nhất định là sẽ nhíu mày. Cô nương ở cổ đại, khi cười là phải giấu kín hàm răng.
Tống Lạc Dương cũng không nói lời an ủi. Ngược lại lúc này nghiêm túc mà giương mặt nói: “Ôn Uyển, làm sao lão sư trở lại đã nghe một chút chuyện lộn xộn về con rồi. Chuyện gì xảy ra?” Nhớ năm đó, danh tiếng của Ôn Uyển cũng không tốt. Hôm nay lại xảy ra lời đồn rốt rít phức tạp như vậy khiến cho Tống Lạc Dương vô cùng căm tức.
Ôn Uyển nhàm chán đem mọi chuyện nói lại một lần. Tống tiên sinh nghe xong thì rất là vui mừng: “Ừ, con không nói là đúng. Nếu không, Tào gia nhất định bị diệt cả nhà. Thậm chí còn dính líu tới rất nhiều người. Ôn Uyển, nhiều năm như vậy, con không có đánh mất tấm lòng của mình, rất tốt.”
Ôn Uyển đổ mồ hôi ròng ròng. Nàng đâu có tốt như vậy, lần này hoàn toàn là xuất thủ mơ hồ. Khụ, nàng còn đang suy nghĩ làm sao đem những thứ danh tiếng xấu này xóa đi đấy. Chỉ một chút sơ sẩy đã rước lấy rất nhiều chuyện như vậy .
Ôn Uyển không muốn cùng Tống Lạc Dương nói những chuyện bực mình này. Nàng hăng hái bừng bừng mà quấn lấy Tống Lạc Dương, bảo ông kể lại những kiến thức dọc đường đi. Không thể đi ra ngoài một chút thì làm những chuyện yêu thích cũng tốt. Trong lòng Ôn Uyển có chút tiếc nuối nhỏ, cũng không biết tới ngày tháng năm nào thì nàng mới có thể tự mình đi du ngoạn.
Thầy trò hai người trò chuyện trong thời gian rất lâu. Tống Lạc Dương giả bộ nói: “Ôn Uyển. Sau này Lão sư không đi ra ngoài nữa, sẽ sống ở trong kinh thành luôn.”
Ôn Uyển nghe xong rất vui mừng: “Tốt quá, đi nhiều năm như vậy, hiện tại cũng là nên an ổn nghỉ ngơi. Bằng không. Tống quý sẽ không nhận ra ngài nữa.”
Tống Lạc Dương cười nói: “Cũng không phải vậy, vì ta chuẩn bị đem kiến thức của những năm này viết xuống, sửa sang lại thành sách. Xem như là để lại chút đồ trên đời này.”
Ôn Uyển gật đầu. Rất là tán thành.
Tống Lạc Dương nói với Ôn Uyển: “Nhiều năm như vậy. Nên nhìn cũng nhìn, nên làm cũng làm rồi. Cho tới hôm nay Lão sư cũng chỉ còn lại có một nguyện vọng thôi. Nhưng muốn hoàn thành nguyện vọng này, còn phải cần Ôn Uyển con bỏ sức hiệp trợ thật lớn.”
“Người cứ nói thật ra đi, chỉ cần con có thể làm tốt thì nhất định con sẽ đi làm.” Ôn Uyển cho là Tống Lạc Dương cũng không nói ra yêu cầu gì đáng trách. Chỉ cần có thể làm được, tự nhiên nàng sẽ nhận lời.
Tống Lạc Dương nói: “Lão sư muốn viết sách, công trình này cần làm tương đối lớn. Đến lúc đó con phải tìm tài liệu giúp a.” Ôn Uyển cười ha hả. Cái gì muốn nàng tìm tài liệu. Muốn nhờ nàng đi vào hoàng cung tìm tài liệu mới là thật. Thư viện trong hoàng cung là phong phú nhất thiên hạ. Nhưng soạn sách cũng là chuyện tốt. Ôn Uyển nghĩ là hoàng đế không cự tuyệt nên gật đầu nhận lời.
Mà lúc này. Yến Kỳ Hiên, Tào Tụng, La Thủ Huân đang tụ hội ở trong Cẩm Tú lâu.
Yến Kỳ Hiên đối với chuyện Tào Tụng không lập gia đình với Ôn Uyển, không phát biểu ý kiến gì. Hắn không tiện nói bậy về Ôn Uyển. Dù nói thế nào, Ôn Uyển cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.
La Thủ Huân cảm thán “Ta đã hỏi phu nhân ta rồi, bài Cảm Hoài Du Xuân kia là Quận chúa tự mình làm. Ban đầu chính nàng nhìn Quận chúa làm thơ. Nàng nói quận chúa vô cùng tôn kính lão sư Tống Lạc Dương của nàng. Ngày đó cho dù không viết ra được, cũng tuyệt đối không lấy thi từ của lão sư nàng.”
Yến Kỳ Hiên chê cười: “Phu nhân ngươi đương nhiên là che chở bằng hữu của mình.”
La Thủ Huân tiếc nuối “Ta thấy các ngươi một người là đi học đến ngu ngốc, một người là luyện chữ luyện đến đần độn. Người khác nói cái gì thì chính là cái đó. Cái này đều rõ ràng hết ra rồi, nếu quả thật Ôn Uyển Quận chúa giống như lời ngươi nói không có tài học, phẩm đức bại hoại, còn không có chút chủ kiến nào. Nàng có thể từ một hài tử bị gia tộc vứt bỏ, hay từ một cô gái xấu tới không gặp được người lại trở thành nhất phẩm quận chúa đươc hai vị hoàng đế sủng ái sao? Các ngươi cho rằng hoàng cung là địa phương nào? Một hầu phủ của chúng ta thôi cũng ngổn ngang bao nhiêu chuyện chứ đừng nói tới là hoàng cung. Tào Tụng, ngươi bị Ôn Uyển quận chúa lừa rồi. Ngươi lại ngu ngốc bị lừa gạt như vậy.” .
Sắc mặt Tào Tụng cứng ngắc nói “Nàng lừa gạt ta cái gì, ta đâu có gì để nàng lừa gạt?”
La Thủ Huân ngạc nhiên nói “Rất rõ ràng, nàng làm tất cả đều này chính là không muốn gả cho ngươi. Và muốn đẩy lui cửa hôn sự này. Nhưng cửa hôn sự này lại là do tiên hoàng chỉ định, ngay cả hoàng thượng cũng không thể nói lui là lui vì vậy nàng cũng chỉ hướng về phía ngươi hạ thủ. Nhưng nghĩ lại ngươi cũng không kém, danh môn thục nữ trong kinh thành đều muốn gả cho ngươi, hiện tại trưởng công chúa cũng cưới được rồi, tại sao quận chúa lại không chịu ngươi?”
Tào Tụng không muốn nói tới chủ đề này, chuyện đã qua rồi nhắc lại thì có tác dụng gì? La Thủ Huân thấy Tào Tụng không muốn nói chuyện này, nên cũng không hề tiếp tục nói nữa.
Nhưng Yến Kỳ Hiên ở bên cạnh lại nói: “Tào Tụng, ngươi phải cẩn thận. Ôn Uyển Quận chúa không phải là một người nguyện ý chịu thiệt thòi. Cũng bởi vì mẫu phi của ta không đồng ý hôn sự của nàng với ta mà cậu ta tới bây giờ còn không được thả ra đâu, cẩn thận nàng trả thù ngươi.”
Tào Tụng cảm thấy, Ôn Uyển không có phẩm tính như vậy.
Tào Tụng thật sự là nghĩ Ôn Uyển quá tốt. Vì Ôn Uyển đang suy nghĩ cách để rút lui. Không đợi Ôn Uyển nghĩ ra biện pháp tốt nhất thì đã nghe lão sư phái người tới chuẩn bị mời mấy người bạn đến trong vườn ngắm cảnh.
Kính Hoa Viên, được xưng khu vườn đệ nhất thiên hạ, cảnh trí tất nhiên là không cần phải nói rồi. Ôn Uyển không ý kiến, chỉ sai người tới nói là đã chuẩn bị xong.
Những người Tống Lạc Dương muốn mời lần này một là muốn đến xem vườn hoa, hai là vì cải chính danh tiếng cho Ôn Uyển, cũng là cải chính danh tiếng cho mình. Mấy tin đồn phía ngoài kia đều nói Ôn Uyển lừa đời lấy tiếng khác nào cũng bảo hắn lừa đời lấy tiếng, dạy ra một đệ tử lừa đời lấy tiếng. Biện pháp đánh trả lại tốt nhất chính là chứng minh danh tiếng của Ôn Uyển, chứng minh Ôn Uyển thật sự có thiên phú và tài học.
Tống Lạc Dương đã mời bốn người tới ngắm cảnh. Bốn người này, đều là đại nho đương thời. Có rất nhiều học sinh đệ tử trên danh nghĩa, trong đó có không ít người có danh tiếng rất tốt. Trong đó có một vị, lão giả họ Bành, thành tựu trên mặt thi từ rất cao. Nếu không phải Tống Lạc Dương tới mời, không tiện quét mặt mũi của Tống Lạc Dương ( Tống Lạc Dương kéo người tới nói), lại thấy nơi đến là Kính Hoa Viên thì lão cũng không nguyện ý đi.
Ôn Uyển đi tới nơi đó, cảm thấy có chút khó xử. Nàng quả thật không quá am hiểu thi từ, nhưng lão sư đã phát thiệp mời rồi. Chẳng lẽ nàng còn có thể đổi ý sao. Hôm nay trong thiên hạ ngoại trừ hoàng đế cũng chỉ có lời nói của Tống Lạc Dương là Ôn Uyển không dám phản bác .
Hôm nay, Ôn Uyển mặc một thân thường phục, chuẩn bị toàn bộ mọi thứ cùng đi, đảm nhiệm chức vụ người hướng dẫn để cùng mấy vị lão giả giảng giải điển cố trong lâm viên.
Mấy vị đại nho tới đây, Ôn Uyển tự mình châm trà cho mọi người. Mấy người vội nói không dám, nhưng một câu nói của Tống Lạc Dương đã bay tới: “Hôm nay trò ấy không phải là lấy thân phận Tôn Quý Quận chúa, mà là lấy thân phận học trò của ta ở đây. Mọi người không cần giữ lễ tiết.”
Những vị đại nho này đều là những người không câu nệ. Thấy Ôn Uyển kiên trì nên không vì những chuyện như vậy mà dây dưa nữa. Lại nói thêm, ở nơi này người lớn tuổi nhất cũng có thể làm ông nội của Ôn Uyển rồi. Dựa theo bối phận thì coi là nhận được.
Lúc mọi người đi tham quan đến Tiêu Tương Quán thì có mấy vị đều khen ngợi không dứt, trong đó có Kim lão là người quen cũ nên cười nói : “Quận chúa, sao không làm thêm một bài thơ nữa. Lần trước bài thơ Cảm Hoài Du Xuân của người quả thật vô cùng tốt. Nhiều năm qua quận chúa lại không xuất ra một tác phẩm suất sắc nào.” Nếu như Ôn Uyển có thể sáng tác ra những tác phẩm suất sắc thì lời đồn tự nhiên sẽ sụp đổ.
Ôn Uyển vừa định cự tuyệt, thì Tống Lạc Dương đã ho khan một tiếng. Ôn Uyển lầm bầm một chút trong miệng, trong lòng vừa giận vừa trách, làm cái gì cũng được, lại bắt làm thi từ, nàng không có cái tế bào não này có được hay không?
Tống Lạc Dương cười nói: “Không cần con đưa chúng ta đi. Con cứ suy nghĩ cho tốt, chúng ta ở trong viện này đi dạo.”
Mấy vị đại nho ngắm cảnh ở xung quanh, đề mục cũng không có hạn chế quá mức. Chỉ lấy cảnh vật, lấy cảnh sinh tình, không thể trệch hướng chủ đề là được.
Ôn Uyển rất muốn khóc, nàng không biết làm thơ a. Làm thơ lại không thể thành cơm ăn. Nhưng Ôn Uyển biết Lão sư muốn tạo thế cho nàng, không chỉ có quan hệ tới mình mà còn liên quan tới danh dự của Lão sư mình. Chỉ đành phải khổ sở nhớ lại, vừa muốn phù hợp với cảnh tượng lại phải gần sát với phong cảnh lúc trước. Bởi vì nếu không thoát được phong cách lúc trước, ý nghĩa không hợp cảnh cũng có thể rước lấy hoài nghi ( đừng tưởng rằng tùy tiện đọc diễn cảm trong sách là có thể vượt qua kiểm tra. Nếu phong cách biến hóa quá lớn thì những đại nho kia cũng là người tinh tường, chỉ một chút là nhìn ra được).
Ôn Uyển buồn bực. Lại không có biện pháp, bàn tay khẽ vẫy. Hạ Dao lập tức mang giấy bút tới. Ôn Uyển khổ sở nghiêm mặt, những điều này là nàng tự làm tự chịu, lần sau còn tái phạm như vậy thì chính là heo. Chính nàng sẽ tự phạt mình chép một trăm lần Nữ Giới.
Mọi người du ngoạn xong, lại bình luận xong trúc viên này, còn cười nói một lúc lâu mới quay lại chỗ Ôn Uyển bên này, Tống Lạc Dương cười hỏi: “làm xong chưa?”
Ôn Uyển vừa viết xong thơ liền đưa cho mọi người bình luận.
Mấy vị đại nho nhìn lại một chút, không nói tới thơ, chỉ nhìn chữ viết thì trong lòng cũng khẽ gật đầu. Không có công sức khổ công mười mấy năm thì cũng không viết được ra chữ tốt như vậy. Từ nơi này cũng có thể nhìn ra được là một hài tử tốt chăm chỉ khắc khổ thật thà. Kim lão cầm lấy bài thơ mới của Ôn Uyển, nhìn một cái liền cười, lớn tiếng đọc lên : 《Trúc Trung Nạp Lương, Phú Thi Nhất Thủ 》
Mãn nhãn sinh cơ chuyển hóa quân, thiên công nhân xảo nhật tranh tân.
Dự chi ngũ bách niên tân ý, đáo liễu thiên niên hựu giác trần.
Lý đỗ thi thiên vạn khẩu truyền, chí kim dĩ giác bất tân tiên.
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên.
Chích nhãn tu bằng tự chủ trương, phân phân nghệ uyển mạn thư hoàng.
Ải nhân khán hí hà tăng kiến, đô thị tùy nhân thuyết đoản trường.
Thiếu thì học ngữ khổ nan viên, chích đạo công phu bán vị toàn.
Đáo kim thủy tri phi lực thủ, tam phần nhân sự thất phần thiên.
(*) Bài thơ này là: Luận về thơ (ngũ thủ) của Triệu Dực thời nhà Thanh
Triệu Dực 趙翼 (1727-1814) tự Vân Tùng 雲崧, hiệu Âu Bắc 甌北, người Dương Hồ (nay là Võ Tiến, Giang Tô) là nhà sử học, nhà thơ thời Thanh (Trung Quốc) cùng với Viên Mai 袁枚 và Tưởng Sĩ Thuyên tề danh, tự xưng là Càn Long tam đại gia. Ông đỗ tiến sĩ đời Cao Tông Càn Long, giữ nhiều chức vụ quan trọng trong triều. Tác phẩm hiện còn hơn 4800 bài gồm cả thơ, tản văn. Về thơ đặc sắc nhất là thể ngũ ngôn cổ thi.
Bài thơ này của Ôn Uyển châm chọc có người mang chuyện nàng làm thơ ra để nói. Lấy một loại thái độ khinh thường mạn bất kinh tâm , giọng ở trong thơ châm chọc những người nghe gió chính là mưa. Càng là giọng điệu như vậy càng cho thấy thanh cao của văn nhân .
“Thơ hay, thơ hay, hay cho một cái ‘Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên’. Hay, thơ hay.” Sau khi Kim lão xem xong lập tức trầm trồ khen, rối rít bình luận những chỗ hơn người, mấy vị tiên sinh uy vọng tài đức cũng rối rít khen ngợi, thảo luận nóng bỏng.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không