Ôn Uyển nhìn Như Vũ lên kiệu, thần sắc tối lại sau đó liền khôi phục như lúc ban đầu. Lập trường bất đồng, tự nhiên có rất nhiều lời nói không thể nói. Sauk hi nghỉ ngơi một hồi, thì thấy Hạ Ảnh lấy tới cái hộp trầm hương Như Vũ đưa cho. Vừa mở ra nhìn, cũng là một chút đồ trang sức đồ trang sức đeo tay Trân Châu Ngọc Thạch trân quý. Ôn Uyển đối với mấy cái này, đã không có nhiều hứng thú nữa rồi. Sai người để ở khố phòng rồi trở về thư phòng.
“Ôn Uyển thật sự là nói như vậy? Tra ra chân tướng không vậy?” Hoàng hậu được rồi Như Vũ báo lại tin tức, sắc mặt đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn có chút tái nhợt. Khó trách hoàng thượng trách phạt nặng như vậy, đây không phải là phạm vào kiêng kỵ sao, đến đồ của hoàng thượng cũng nhớ thương . Một tửu lâu là chuyện nhỏ, chỉ sợ hoàng thượng nhạy cảm hoài nghi các nàng nghĩ về thứ không nên nghĩ.
“Sau này con nên đi đi lại lại với Ôn Uyển nhiều hơn, cũng có thể có nhiều tin tức một chút.” Hoàng hậu rất nhanh cũng khôi phục thần sắc bình thường.
Như Vũ cẩn thận khuyên từng tí một “Mẫu hậu, con dâu cảm thấy, vừa vặn ngược lại. Sau này con phải ít đi đến Phủ Quận chúa. Bây giờ Quận chúa đang làm việc cho hoàng thượng, có rất nhiều thứ cũng không muốn cho người khác biết. Như hôm nay vậy, nàng vốn đang ở thư phòng. Trước đây thời điểm còn là tiểu thư khuê các, nàng nhất định sẽ dẫn con đến thư phòng. Nhưng mà bây giờ, không nói dẫn, nói cũng không nói chuyện ở trong thư phòng. Thậm chí đến nàng đang làm cái gì cũng không nói một câu. Ôn Uyển làm như vậy. Hiển nhiên là có kiêng kỵ. Nếu con thường đi qua, đến lúc đó phụ hoàng sẽ hoài nghi con thông qua Ôn Uyển, muốn biết cái gì đó, có phải sẽ càng không tốt hay không?”
“Cũng phải, hay là cứ giống lúc trước. Thỉnh thoảng ở chung cũng được. Con nên trở về trước đi.” Hoàng hậu thử nghĩ xem, cũng cảm thấy đúng.
Như Vũ nghe được lời này. Nhanh chóng hành Lễ rồi lui ra ngoài.
“Nương nương, không nên tức giận, ai có thể nghĩ đến là một sự việc như vậy. Nương nương, có phải là Quận chúa nói dối hay không?” Ma ma thiếρ thân ngập ngừng.
“Không đâu, nàng còn không đến mức nói dối cho chút chuyện này. Hơn nữa cách làm lần này quả thật không giống phong cách của nàng. Lúc trước tất cả buôn bán của nàng đều gọi người hùn vốn, nhưng mà lần này lại ăn hết một mình. Mới đầu bổn cung cho rằng vì nàng có chỗ dựa là hoàng thượng nên gan cũng lớn. Lại không nghĩ tới còn chuyện như vậy. Cũng là Quách thông đầu óc ngu ngốc. Cho dù tửu lâu này không phải của hoàng thượng nhưng lấy sự sủng ái của hoàng đế với Ôn Uyển, biết có người đánh chú ý sản nghiệp của Ôn Uyển, vẫn phải chịu lột da. Ôn Uyển a Ôn Uyển. Thật là một người dầu muối không vào, làm thế nào mới có thể thu nàng về cho mình dùng đây?” Hoàng hậu cảm thán.
Trung tuần tháng năm, trên thị trường có dưa hấu. Dưa hấu này có thể so với ngày thường sớm hơn nửa tháng. Hoàng đế nhìn dưa hấu liền ngạc nhiên hỏi một câu, mới biết được đây là Ôn Uyển cho người chuyển đi ra. Hoàng đế vừa ăn vừa cười, nha đầu này, cái gì cũng muốn chiếm trước.
Sớm nửa tháng, dưa hấu tự nhiên là bán đắt rồi. Ôn Uyển buôn bán lời ba vạn lượng bạc. Cũng là nhờ công lao của ba mươi dốc đất cát.
Ngày mười sáu tháng năm, ngày đại hỉ của Tam thiếu gia Ngũ phòng.
Ngày hôm đó tân khách tới không ít, cũng là thân thích bằng hữu. Còn có một ít đồng liêu của Thượng Đường, Thượng kỳ,. Mọi người kiển chân trông mong nhìn xem Ôn Uyển không có xuất hiện.
Cùng Thượng Đường thành thân và Thượng Kỳ thành thân, tự nhiên là không thể so được rồi, hiện tại Bình Hướng Hi là bạch thân ( người không có gì hết ). Nhưng nói tóm lại, coi như là thể diện cũng náo nhiệt. Quá trình rước dâu cũng thuận buồm xuôi gió, không có xảy ra đường rẽ gì.
Nương tử mới cưới vào cửa, lại gây ra không ít chuyện.
Không nói đến hoạt động kiếm tiền khiến Ôn Uyển lúc này đau cả đầu. Sau khi Hoàng đế nhìn bản kế hoạch sơ bộ Ôn Uyển viết, lập tức cảm thấy hứng thú, còn muốn nàng đem chương trình viết cặn kẽ hơn một chút. Phải quản lý buôn bán của Tửu lâu, phải chú ý tất cả công việc của Minh Nguyệt sơn trang, Thuần Vương thỉnh thoảng cũng tới than thở phiền não một chút, lại phải ra chủ ý cho Giang Nam Xuân ( Ôn Uyển chưa thấy qua Vương gia nào có da mặt dày như vậy ).
Ôn Uyển còn chuẩn bị khi mở ngân hàng. Tận lực hoàn thiện một chút. Ít đi đường quanh co. Làm cho Ôn Uyển mệt mỏi đến hôn thiên ám địa, không biết nhật nguyệt.
Chính vào thời điểm tất cả mọi người cho là Ôn Uyển sẽ làm ra cái gì, thì Ôn Uyển vẫn là ngày ngày làm ổ ở trong phủ Quận chúa. Loay hoay hôn thiên ám địa. Làm một tháng, cuối cùng tận lực làm cho bản kế hoạch tương đối đầy đủ. Còn các thứ không hoàn chỉnh chờ đến lúc đó bổ sung đầy đủ sau. Chuyện gì, cũng khó có khả năng một bước đúng chỗ.
Hạ Ngữ đi vào bẩm báo nói: “Quận chúa, Đông Chính Vi trở lại. Đến cầu kiến Quận chúa.”
Sắc mặt Ôn Uyển vui mừng: “À, mời người tiến vào.”
Hạ Ngữ cũng không lập tức xoay người, mà là chần chờ nói: “Quận chúa, trong tay của hắn cầm một cái hộp, bên trong có mùi vị rất quái lạ. Đại quản gia hỏi, hắn nói là đầu Liễu Thác. Quận chúa, vật này vẫn không nên nhìn, nô tì sợ làm sợ Quận chúa.”
Ôn Uyển quả thật không sợ, nhưng nàng vừa ăn xong thật không muốn phun ra, một hồi còn phải ăn lại nữa: “Vậy truyền lời nói của ta…, đầu không cần mang theo. Đem treo trước cửa thành đi. Bảo người trước dẫn hắn đi tắm rửa thay quần áo rồi lại đến gặp ta. Cứ nói ta không ngửi được cái mùi vị kia.”
Lần đi hai năm, cuối cùng đã đem Liễu Thác đuổi bắt được. Cũng coi như công đức viên mãn. Ôn Uyển nhìn Đông Chính Vi còn mang mặt nạ, mặc một thân áo choàng màu xám tro, nói: “Đem mặt nạ gỡ xuống. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể khôi phục thân phận. Chuyện còn dư lại, ta sẽ bảo Hạ Thiêm đi chuẩn bị cho ngươi.”
Đông Chính Vi nghe được lời Ôn Uyển nói…, đem mặt nạ kia gỡ xuống. Không có kể gian khổ và khó khăn bên trong chuyện đuổi bắt với Ôn Uyển: “Quận chúa, sát thủ ngăn cản toàn bộ cũng bị tiêu diệt. Quận chúa có thể yên tâm.”
Ôn Uyển ừ một tiếng: “Tương lai có tính toán gì không? Là chuẩn bị tiếp tục làm bộ khoái hay là muốn làm thứ khác? Nếu ngươi còn muốn làm bộ khoái mà nói…, ta cho người an bài.”
Đông Chính Vi khẽ gật đầu: “Làm phiền Quận chúa rồi.”
Ôn Uyển thấy hắn vóc người khôi ngô, nhìn lại Hạ Dao và Hạ Ảnh bên cạnh. Đột nhiên hỏi: “Ngươi có gia đình và hài tử chưa?”
Đông Chính Vi hơi lắc đầu: “Thần đã không có thân nhân. Những năm này phải phiêu bạc bốn phía, sau này khi đã làm việc rồi, cũng thường xuyên không có ở nhà nên không có ai nguyện ý đem cô nương gả cho thần. Hơn nữa, cừu gia quá nhiều, cưới vợ về nhà thần cũng lo lắng.”
Ôn Uyển nhìn về Hạ Dao và Hạ Ảnh, mí mắt hai người cũng không nâng. Có thể thấy được họ không nguyện ý. Cho nên cười nói: “Ngươi trước tiên đợi lát nữa, đem Hạ Sơ, Hạ Thu, Hạ Diễm, Hạ Nhàn, Hạ Hương bọn họ cũng gọi tới đây.”
Đông Chính Vi đối với tính suy nghĩ nhanh nhẹn của Ôn Uyển, rất im lặng. Nhưng hắn quả thật cũng muốn có một gia đình, có một địa phương có thể an tâm dừng lại nghỉ chân. Nếu như cưới Đại nha hoàn bên cạnh Quận chúa. Thứ nhất, không sợ cừu gia tới cửa trả thù. Thứ hai mình cũng là người trong phủ Quận chúa. Sau này cũng không còn người nào dám chèn ép hắn, coi hắn như chó mà đối đãi: “Nghe theo Quận chúa an bài.”
Ôn Uyển hướng về phía năm người nói: “Ta tôn trọng lựa chọn của các ngươi. Các ngươi còn trẻ, không thể cứ như vậy phí thời gian cả đời. Ta cũng không đành lòng nhìn.” Đừng đến lúc đó, đem phủ Quận chúa của nàng, biến thành am ni cô. Khụ, làm chủ tử cũng không phải dễ đâu. Không chỉ có chiếu cố bọn họ ăn mặc ngủ nghỉ xong, còn phải suy nghĩ chung thân đại sự của họ nữa.
Căn cứ vào biện pháp Ôn Uyển, trước hết để cho mấy người họ viết xuống là mình nguyện ý hay không. Cuối cùng lại hỏi ý của Đông Chính Vi . Nếu là thành thì thành, không được cũng coi như xong. Nơi này không có tự do nói yêu thương, Ôn Uyển lại không muốn trường hợp đặc biệt độc hành. Hơn nữa, mấy người này số tuổi đã lớn như vậy rồi, nếu cảm thấy nhân phẩm tốt, không sai biệt lắm cũng có thể sống với nhau. Dĩ nhiên, chủ yếu là Đông Chính Vi người này cô độc. Ôn Uyển vẫn rất tin tưởng ánh mắt người này.
Cho nên năm người, đều đi vào sương phòng bên cạnh. Hạ Dao theo đuôi sau đó. Một hồi, sau khi toàn bộ năm người đều đi xuống, Hạ Dao đi ra ngoài, nói thầm ở bên tai Ôn Uyển. Như vậy cũng miễn trừ các cô nương chọn giống nhau, mà Đông Chính Vi không có chọn trúng người ta sẽ làm nàng ấy lúng túng
Thời điểm trong phòng chỉ còn lại Ôn Uyển và Hạ Dao, còn có Đông Chính Vi. Hạ Dao đem hai cô nương được tuyển, đem tính tình các loại…, nói tất cả từng cái.
Đông Chính Vi là bộ khoái, vừa nói cũng biết là nói hai vị nào. Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng đã chọn Hạ Sơ mà ngày thường đều tự mình ẩn thành người đi đường giáp. Ôn Uyển cười: “Ngươi thật là có ánh mắt, chọn một người hiền lành nhất. Hạ Sơ cũng một thân một mình, nhưng các bước lấy vợ một bước ngươi cũng không thể thiếu”
Khi đầu lâu của Liễu Thác được treo trên tường thành, tiếp theo thả ra tin tức tổ chức sát thủ ám sát Ôn Uyển toàn quân bị diệt. Mọi người lại một lần nữa chứng kiến được, Ôn Uyển Quận chúa bình thường như đang ẩn cư đã phát ra tuyên bố ngầm, người dám hại nàng thì sẽ không chết không thôi.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không