Đề phòng đến lúc đó cậu hoàng đế bảo nàng xuất lực, nàng lại càng hoang mang rối loạn. Lúc làm việc mà vội vàng, tuyệt đối sẽ không tốt. Muốn bắt tay vào làm, trước hết phải có một kế hoạch, Ôn Uyển chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có chuẩn bị. Cho nên, nên làm cái gì, trong lòng nàng đều có tính toán.
Hạ Dao gõ cửa, nghe thấy bên trong kêu vào, liền đi vào. Thấy Ôn Uyển còn đang vẽ một tòa nhà kì quái trên giấy. Đối với chuyện của Ôn Uyển, Ôn Uyển không nói, nàng sẽ không hỏi, cũng không nói lung tung ra ngoài, miệng vô cùng kín: “Quận chúa, Hiền phi nương nương mang Tư Hàm công chúa tới đây.”
Bây giờ Ôn Uyển ở hậu cung, phiền chán nhất chính là nghe thấy hai chữ “Hiền phi”. Nàng mấy lần đều thiếu chút nữa chết ở trong tay lão bà kia.
Cũng không biết Hoàng đế nghĩ như thế nào, lên ngôi không bao lâu, liền sắc phong Thái Tử Phi là hoàng hậu. Vương trắc phi thành Hiền phi, Phùng trắc phi thành Thục phi, Trầm trắc phi thành Đức Phi, nữ nhi Văn gia mặc dù không có con nối dòng, nhưng nhờ có gia tộc cường đại mà được phong làm Huệ phi. Những người khác đều ở phẩm cấp phi trở xuống.
Ôn Uyển không chào đón nhất chính là Hiền phi này. Không nói người này như thế nào, nàng chỉ cần vừa nghe đến phong hào này, trong lòng liền sợ hãi. Cuối cùng Hiền phi kia cũng bị ông ngoại hoàng đế ban cho cái chết. Mặc dù nàng biết Hiền phi này khác Hiền phi kia, nhưng nàng cũng rất chán phải nghe tiếng Hiền phi này lần thứ hai. Vì đã tạo thành phản xạ có điều kiện.
Ôn Uyển để bút trong tay xuống, bộ dạng không cam lòng mà đi nhanh ra ngoài. Mỗi lần làm gì cũng bị cắt đứt. Thì cả ngày sẽ bực bội không chịu nỗi.
Ôn Uyển đi ra ngoài.
Hiền phi thấy Ôn Uyển mặc một bộ cung trang thêu những cành thanh trúc (trúc xanh) quấn quít nhau, trên đầu làm một búi tóc đơn giản tùy ý, cài một đôi trâm bạc song hỉ như ý, dao động nhịp nhàng theo nhịp bước chân, chỉ mang một sợi Trân Châu Lưu Tô (Ở thời kỳ chịu tang, không được mặc đồ xanh đỏ, ăn mặc diễm lệ) lắc lư không ngừng theo bước đi, trang điểm rất nhẹ nhàng, nhưng không tổn hao gì đến khí chất đoan trang cao quý của Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua hai người. Hiền phi mặc một thân cung trang màu trắng nguyệt nha, trên đầu không có Châu hoàn thúy nhiễu (ý chỉ đồ trang sức quý giá nhiều). Nhưng so với Ôn Uyển lại mang nhiều trang sức đeo tay hơn. Mặc dù như thế, vẫn không che được dấu vết thời gian, đầu lông mày đã có nếp nhăn.
Tư Hàm mặc một bộ cung trang màu thủy lam. Cài trên búi tóc cây trâm Lưu Vân, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon thon, hai đầu lông mày đen như hạt trân châu. Thật là một mỹ nhân! Toàn thân cao thấp, tràn đầy phong độ của người trí thức. Nghe nói, đã có thể xuất khẩu thành thơ, chính là đệ nhất tài nữ hoàng thất (Ôn Uyển cũng xem Tư Hàm viết thơ, nàng không phát biểu ý kiến. Chỉ cảm thấy, thật là kì quái, thơ của một cô gái sao sẽ lưu truyền ra ngoài được đây).
Đáng tiếc, Ôn Uyển nhìn thấy trong mắt Tư Hàm chợt lóe lên tia tức giận. Tư Hàm sớm đã không phải là thiếu nữ năm đó, gặp chút chuyện cũng hoảng sợ.
Mặt mày Ôn Uyển không một chút phản ứng, kêu người dâng trà lên rồi cười nói: “Mời ngồi.” Dựa theo phẩm cấp, Ôn Uyển được ngồi trên thượng vị. Bây giờ trong hoàng cung, trừ hoàng hậu ra, không ai có phẩm cấp cao như nàng. Nhưng mà Ôn Uyển không có vô lễ, nên ngồi ở vị trí bên dưới phía tay trái, không ngồi ở thượng vị.
Hiền phi cùng Ôn Uyển nói mấy lời khách sáo: “Ôn Uyển, Hoàng thượng nói, cháu một người ở trong phòng cũng buồn bực. Nên để cho Tư Hàm đến làm bạn cùng, như vậy cũng có người để tâm sự.” Nói lại thì Hiền phi còn thấy ủy khuất. Con gái nàng đường đường cũng là công chúa, lại phải cho Ôn Uyển làm bạn, không duyên cớ bị hạ một cấp. Nhưng nghĩ tới lời của con trai nói, chỉ đành phải nhịn khẩu khí này.
Tư Hàm nhìn Ôn Uyển, cười vô cùng uyển chuyển: “Ôn Uyển tỷ tỷ, cũng biết Ôn Uyển tỷ tỷ là một trong bát đại tài nữ kinh thành. Tư Hàm tương đối đần, không lợi hại bằng Ôn Uyển tỷ tỷ. Nhưng muội vẫn một mực cố gắng. Hi vọng Ôn Uyển tỷ tỷ không chê muội đần.” Nụ cười rất cứng ngắc, rõ ràng biểu hiện rằng không muốn. Nhưng lời vừa nói ra khóe miệng lại có chút khoe khoang. Hiển nhiên là cảm thấy kiêu ngạo vì tài học của mình.
Ôn Uyển lộ vẻ mặt nghi ngờ, rồi lắc đầu cười nói: “Tư Hàm muội muội, sao muội lại nói như vậy. Hiền cữu mẫu, Ôn Uyển rất cảm kich tấm lòng yêu thương của người. Nhưng mà con cũng không còn ở hoàng cung mấy ngày nữa. Hôm nay bệnh của con cũng khá lên rồi nên muốn chuyển ra ngoài.”
Hiền phi mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Chuyện này quyết định lúc nào vậy?” Nàng làm sao một chút tiếng gió cũng không nghe được đây!
Ôn Uyển cười đến rất nhẹ nhàng: “Đã sớm nói với cậu hoàng đế rồi. Chẳng qua cậu hoàng đế vì bệnh tình của con nên vẫn không cho. Chờ hết bệnh rồi, con liền chuyển ra ngoài. Con đã có phủ đệ của mình ở bên ngoài, mặc dù cậu hoàng đế yêu thương con, nhưng đâu thể quanh năm suốt tháng ở trong cung. Phía ngoài còn rất nhiều chuyện đang chờ con làm mà.”
Mặt Tư Hàm lộ vẻ kinh ngạc nhưng lại không có nói gì. Có điều Ôn Uyển có thể cảm giác được, trong lòng nàng ta đang vui mừng. Lại nói, không nói đến chuyện lúc trước đã không thích, thì bất kể người nào ở chung một chỗ cùng Ôn Uyển, đều rất có áp lực. Ôn Uyển nổi danh quá mức, bất kể nam nữ, người nào ở bên người nàng cũng chỉ làm nền mà thôi.
Hiền phi trở lại bên trong cung điện của mình, liền gọi Kì Huyên tới, nói ý của Ôn Uyển. Kì Huyên nhíu chân mày. Ôn Uyển nói muốn xuất cung trở về phủ đệ là có ý gì? Nếu như Ôn Uyển chuyển ra khỏi cung trở về ở phủ Quận chúa, thì sau này hắn muốn gặp Ôn Uyển sẽ rất khó khăn. Yến Kì Huyên rất buồn bực, hoàng tử sau khi đám cưới rồi mới có phủ đệ của mình, công chúa cũng như vậy. Chỉ có Ôn Uyển là đặc thù, Hoàng gia gia đối với Ôn Uyển cưng chiều quá mức, còn chưa trưởng thành, đã đem tòa nhà tốt nhất Đại Tề cho Ôn Uyển làm phủ đệ, khiến người ta đỏ mắt ghen tị.
Trong lòng Hiền phi, quả thực không muốn Ôn uyển làm vợ của con trai mình. Nhưng nhi tử của mình có tâm tư này, hơn nữa cưới Ôn Uyển, sẽ giúp ích cho nhi tử rất nhiều, nàng đành miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng nàng nghĩ đến thái độ Ôn Uyển đối với nàng, trong lòng liền chán ghét: “Kì Huyên, cô nương tốt còn nhiều mà. Tại sao nhất định phải là Ôn Uyển. Tính tình nàng thế kia, con cưới nàng về, có thể kiềm chế nàng sao?”
Yến Kì Huyên cười nói: “Ôn Uyển càng lợi hại, phụ hoàng càng thương nàng, cũng càng không thể bỏ mặc con.” Ôn Uyển dù lợi hại, cũng chỉ là một nữ nhân, vẫn phải dựa vào trượng phu. Hắn cưới Ôn Uyển, Ôn Uyển tất nhiên sẽ coi hắn làm trời, hết thảy đều nghe theo hắn. Cho dù hiện tại không thể sinh hạ con nối dòng, tất nhiên cũng sẽ vì hài tử mà tính toán, giúp hắn lên ngôi (bàn tính này đánh thật là tốt).
Hiền phi biết nhi tử mình có dã tâm lớn, muốn khuyên can nhưng cũng khuyên không được. Nàng thử nghĩ lại, đến lúc đó lại dùng chút ít tâm tư, tìm hai cô nương ôn nhu cho nhi tử làm trắc phi là được.
Ôn Uyển thì hoàn toàn không biết những mưu tính trong bụng Hiền phi cùng Yến Kì Huyên. Nàng hiện tại chỉ muốn xuất cung, càng không nguyện ý ứng phó tất cả lão bà lớn nhỏ của hoàng đế.
Nếu nàng tiếp tục ở trong hoàng cung, nhất định sẽ bị cuốn vào trong tranh đấu của những nữ nhân này. Nàng ngu xuẩn lắm mới tiếp tục ở lại. Cùng Hiền phi đấu hơn hai năm, nàng đã sớm chán ngấy rồi.
Ôn Uyển ngồi ở trên xích đu, trong lòng lẳng lặng nghĩ, phải dùng biện pháp gì để hoàng đế đồng ý cho nàng xuất cung đây.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển ngày nào cũng mặt ủ mày chau, vừa hỏi mới biết được rằng Ôn Uyển muốn đi ra ngoài. Hạ Dao không khỏi bật cười: “Quận chúa cũng có thời điểm hồ đồ. Chỉ cần Quận chúa bắt đầu giúp hoàng thượng kiếm bạc trắng, nơi nào còn có thể ở tại trong hoàng cung.”
Ôn Uyển cười một tiếng, vỗ vỗ đầu mình. Mình thật đúng là gấp quá nên hồ đồ. Nếu như nàng muốn bắt đầu làm ăn, chẳng lẽ còn có thể sống ở trong hoàng cung.
Ôn Uyển sai ngự thiện phòng đưa nguyên liệu nấu ăn tới, nàng sẽ tự làm một bàn thức ăn. Ôn Uyển ở trong phòng bếp bận rộn một hồi lâu, vừa làm xong, đã nghe thấy hoàng đế tới.
Ôn Uyển đổi một thân trang phục, đi gặp hoàng đế.
Hoàng đế nhìn món ăn trên bàn, sắc hương vị đều đủ, có than thở, có tiếc hận. Uyển Nhi của hắn, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, vào được cả triều đình. Người như thế nào mới có thể xứng đôi với Ôn Uyển đây. Bởi vì hoàng đế cứ xoắn xuýt tới lui. Lão Nhị hèn yếu, lão Tam tính tình hấp tấp, lão Tứ thân thể không được, lão Ngũ mới không tệ, lão Lục là tốt nhất, nhưng dường như nó vẫn không thích Ôn Uyển. Nhìn đến xem đi, thì lão Ngũ và Ôn Uyển tương đối thích hợp. Nhưng lại không biết ý Ôn Uyển như thế nào?
Hai người ăn trưa xong, Ôn Uyển ở trong sân phụng bồi hoàng đế, không có đi ra ngoài. Sau khi nói mấy câu, Ôn Uyển mặt ủ mày chau nói: “Cậu, người bận rộn chính vụ như vậy, cũng không thể theo con mãi được. Bệnh của con hiện tại đã khỏi rồi, nhưng thái y nói vẫn còn cần tĩnh dưỡng. Chẳng qua hậu cung này ồn ào muốn chết. Trước kia con sống ở trong hoàng cung, ngày ngày hầu hạ ông ngoại hoàng đế là cam tình nguyện. Nhưng bây giờ, cậu hoàng đế, nếu cậu nhớ đến con có thể phái người tới phủ nói một tiếng, con lập tức tiến cung. Hiện tại, cậu để cho con trở về đi thôi! Con thật không muốn ở chỗ có nhiều nữ nhân phiền toái này. Cậu, cậu đồng ý với con đi, con ở chỗ này phiền muốn chết rồi.”
Hoàng đế nghe lời này, vui vẻ cười không ngừng: “Chính con không phải nữ nhân sao? Ha ha, không phải, Uyển Nhi nhà ta là cô nương, hay là hài tử, không phải nữ nhân.” Nhưng sẽ có một ngày sẽ trở thành nữ nhân.
Ôn Uyển cong miệng lên không nói lời nào. Có một ngày nàng sẽ trở thành nữ nhân, nhưng tuyệt đối không sống kiểu ngày ngày tính toán. Có người có thể thích lục đục với nhau, không có tranh đấu ngược lại cả người không được tự nhiên, nhưng nàng không thích, nàng không có khuynh hướng chịu hành hạ.
Hoàng đế sớm biết Ôn Uyển không chịu nổi, nên trong khoảng thời gian này vẫn ầm ĩ muốn đi ra ngoài. Năm đó nếu không phải phụ hoàng lớn tuổi, Ôn Uyển sẽ không vào cung. Hắn cũng muốn chờ Ôn Uyển thật khỏe hơn nữa mới cho ra ngoài. Muốn dùng đến Ôn Uyển, nhất định phải cho nàng ở bên ngoài . Hắn không phải là phụ hoàng, còn không đến mức cần Ôn Uyển ở bên cạnh làm bạn: “Cậu không có nhiều thời gian ở cùng con như vậy. Con muốn về phủ Quận chúa cậu cũng không ngăn cản, có điều con về phủ Quận chúa làm cái gì, cũng buồn chán như nhau thôi. Hôm nay không chỉ có quốc khố trống không, kho riêng của cậu cũng không còn tiền, có hứng thú kiếm tiền hay không?”
Mặc dù Ôn Uyển biết sớm muộn gì cũng tới, nàng cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị. Nhưng dù sao cũng phải một đẩy ba nhường (giả bộ thoái thác). Nếu không bây giờ dễ dàng nhận nhiều việc thì đoán chừng sau này phải mệt chết.
Cho nên, Ôn Uyển nghe hoàng đế nói những lời này, lập tức lắc đầu: “Không có hứng thú, trước kia con vì dời đi chú ý của bọn họ, mới cố ý mamg bộ dáng yêu tiền tài, mang danh tiếng của nặng hơn người, đây là vì bảo vệ tánh mạng. Nhưng hiện tại, con không phải lo ăn không lo mặc, sao con phải làm ăn. Không cần tự tìm việc cho mình.”
Hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nghĩ tới tiên hoàng đã nói. Trong lòng suy tính: “Ôn Uyển, bây giờ vấn đề không phải là con có hứng thú hay không. Mà là cậu hi vọng con có thể làm ăn, kiếm tiền giúp đỡ cậu. Con đi theo bên cạnh ông ngoại con lâu như vậy, hẳn đã biết quốc khố hiện tại trống không. Rất nhiều chỗ đều cần dùng tiền. Cậu hi vọng Uyển Nhi có thể giúp một chút.”
Ôn Uyển cố ý lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Cậu hoàng đế, coi như con chịu làm ăn, kiếm tiền thì cũng là ba dưa hai tảo (kiểu như ba cọc ba đồng, chỉ số tiền ít), có bao nhiêu chỗ để dùng. Đối với quốc khố trống không hiện nay, nhét kẽ răng cũng không đủ. Cậu mà nghĩ như vậy, con sẽ không gánh vác nổi.”
Ôn Uyển cảm giác mình xuất thủ làm ăn, dù sao cũng có hoàng đế làm núi dựa, lũng đoạn một hai ngành nghề, giúp triều đình giải quyết một nửa quân phí biên quan cũng có thể làm được. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nói ra. Năm đó cũng là bởi vì một chút kiêu ngạo, mà hại nàng có thể phải làm công cả đời cho hoàng đế.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không