Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, nàng biết lần này Quận chúa đã hạ quết tâm. Nhưng hành động lần này của Ôn Uyển, nàng không thể nhận: “Quận chúa, muốn giết Mai trắc phi thì không có vấn đề gì. Nhưng tại sao, người nhất định phải làm cho Triệu vương biết là người giết nàng ? Quận chúa, như vậy người có bị nguy hiểm hay không?”
Ôn Uyển mặt mày hớn hở: “Nguy hiểm? Ta còn thiếu nguy hiểm hay sao? Triệu vương cùng Hiền phi năm lần bảy lượt tới giết ta, ta mấy lần đã ngấp nghé bên bờ sinh tử, cho dù biết là chúng ta hạ thủ, cũng không làm gì được. Chẳng lẽ ta không giết được Triệu vương cũng không thể cho hắn nếm chút khổ sở hay sao ? Biết rõ cừu nhân đang ở trước mắt, nhưng không làm gì được đối phương thì có cái cảm giác gì. Ta tin tưởng, sau khi Triệu vương nếm trải cảm giác này, miễn là còn sống thì sẽ không thể quên được.” Ôn Uyển tự đánh giá lực nhẫn nại của mình vô cùng tốt. Đáng tiếc, Triệu vương công kich quá mạnh mẽ đã phá vỡ lực nhẫn nại của nàng. Lần này nàng đã hạ quyết tâm diệt trừ Triệu vương. Cho dù Triệu vương không nổi điên muốn trả thù nàng như dự tính, nàng cũng phải cho hắn sống trong hối hận thống khổ. Báo đáp lại cho hắn khoảng thời gian nàng phải sống trong lo lắng kia.
Giọng nói của Hạ Dao nhẹ nhàng: “Quận chúa…” Nàng cố ý nói ra hai biện pháp, chính là muốn nhìn một chút, Quận chúa sẽ chọn loại nào. Không nghĩ tới, Quận chúa thật sự chọn loại thứ hai. Liên tiếp bị ám sát, đã để cho Quận chúa hoàn toàn mất đi sự bình thản của nàng rồi.
Ôn Uyển lộ ra nụ cười khinh thường: “Nữ nhân kia cũng không phải là vật gì tốt. Vì tranh thủ tình cảm, trên tay không biết lây dính bao nhiêu nhân mạng. Người như vậy, chết cũng chưa hết tội. Làm cho nàng chết thảm thiết một chút. Tin tưởng sẽ khiến Triệu vương khó hơn quên.” Nếu như là một người thanh thuần vô tội, có lẽ Ôn Uyển còn có chỗ cố kỵ. Nhưng đối với nữ nhân độc ác như vậy, nếu tự trách bản thân thì thật là lãng phí. Căn cứ vào tài liệu có được, người này và tên biến thái kia, cũng rất tương xứng.
Nhưng Ôn Uyển nói xong câu này lại tự mình giễu cợt liễu hồi lâu. Người trong hoàng thất, có ai mà chưa từng lây dính máu tanh. Nếu không có lây dính máu tanh, thì đã sớm thành một đống xương trắng rồi. Nàng cũng dần dần bị hoàn cảnh ở đây đồng hóa rồi.
Ôn Uyển nghĩ tới những thứ thích khách kia đến bây giờ vẫn còn đang chạy tìm đường sống: “Đông Chính Vi còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể trở về đến kinh thành?”
Hạ Dao nói: “Đã đang trên đường đi rồi. Đoán chừng khuya hôm nay có thể trở về đến kinh thành. Chờ hắn trở về kinh thành, sẽ bảo hắn tới bái kiến Quận chúa.”
Ôn Uyển cảm thấy hiệu suất làm việc này là vô cùng không tệ: “Ừ, bảo hắn ngày mai tiến cung gặp ta.”
Hạ Dao cúi đầu nói: “Vâng”.
Thời điểm hạ Dao đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại lần nữa, thấy sắc mặt Ôn Uyển rất bình tĩnh. Tối ngày hôm qua, lúc nàng quét dọn thư phòng thì nhìn thấy trong chậu có một đống tro bụi lớn. Nàng xác định, Quận chúa đã viết một cái kế hoạch, nhằm vào Triệu vương, không phải là Mai trắc phi. Nhưng kế hoạch của Quận chúa rốt cuộc là cái gì, tại sao bước đầu tiên lại giết Mai trắc phi?
Hạ Dao nghĩ không ra, nàng cũng buông xuống. Chỉ cần không phải bảo nàng đi giết Triệu vương, nàng cũng sẽ không đi hỏi, cứ làm theo là được.
Ôn Uyển chờ sau khi Hạ Dao đi ra ngoài, nhìn đôi tay trắng noãn như ngọc của mình lộ ra nụ cười tối tăm khó tả. Ba năm, ba năm ngắn ngủn, trên tay nàng đã lây dính máu của không biết bao nhiêu người. Thậm chí bao gồm tính mạng của nhiều người vô tội. Nàng đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn. Giết người đối với nàng mà nói, đã không còn là cái gì chuyện đáng sợ, mà như là nói chuyện vô cùng đơn giản vậy. Ôn Uyển biết, nàng thay đổi, lòng của nàng trở nên càng ngày càng cứng rắn hơn.
Hoàng đế hỏi thái y bên cạnh mấy câu, thái y nói tình trạng hai ngày nay của Ôn Uyển rất tốt, không xuất hiện tình huống kì quái nào. Không có di chứng gì thì cũng yên lòng.
Ngày hôm sau, có một người mang theo một nam tử đeo mặt nạ tới bên ngoài Vĩnh Ninh Cung. Hạ Dao tự mình đi đến xác nhận là Đông Chính Vi, mới để hắn đi vào.
Ôn Uyển nhìn Đông Chính Vi sau ba năm không gặp, hắn mặc một thân trường bào màu đen, đeo mặt nạ, quỷ dị nói không lên lời: “Bỏ mặt nạ xuống đi.”
Đông Chính Vi lắc đầu: “Quận chúa, ta còn chưa khôi phục thân phận, sao có thể dùng mặt mũi bộ dáng này đi gặp người. Quận chúa tìm ty chức, có chuyện gì quan trọng?” Ba năm không thấy, Ôn Uyển Quận chúa dường như đã thay đổi. Nếu như nói ba năm trước đây Ôn Uyển Quận chúa là một thanh kiếm chưa mở. Vậy bây giờ Ôn Uyển Quận chúa, chính là một cái hồ sâu không thấy đáy. Thời gian ba năm, Ôn Uyển Quận chúa thay đổi thật lớn.
Ôn Uyển từ trên ghế đứng lên: “Đông Chính Vi, ngươi còn thiếu ta một mạng.”
Đông Chính Vi cung kính khom người nói: “Dạ, thuộc hạ còn thiếu Quận chúa một mạng. Quận chúa có chuyện gì, xin cứ phân phó.”
Ôn Uyển cười cười, lại ngồi xuống lần nữa: “Ta nhận được tin tức, ngày đó kẻ truy sát ta, tổng cộng bốn mươi sáu tên, cộng thêm một Liễu Thác, tổng cộng bốn mươi bảy tên. Đã chết ba mươi ba tên, bắt được sáu tên, ta đã nhận được tin tức, hai tên trốn ở kinh thành, còn có năm tên lẻn ra ngoài thành. Về phần Liễu Thác thì không có đầu mối, nhưng mà hắn bị thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không khôi phục được. Chỉ cần ngươi có thể giúp ta diệt tám người còn dư lại này, Đông Chính Vi, chỉ cần ngươi tìm được toàn bộ những thích khác còn lại, giết bọn chúng. Tương lai ta sẽ sửa lại án xử sai cho ngươi, khôi phục thân phận vốn có của ngươi. Nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ không ngăn trở. Đối với việc này, ngươi cần cái gì cứ nói với ta.” Đông Chính Vi năm đó chỉ dựa vào dấu vết mà có thể đoán được thân phận của nàng. Hiện tại nhiều đầu mối như vậy, những người đuổi giết nàng, nhất định có thể tìm ra. Không tiêu diệt những thích khách này, để cho bọn họ còn ôm tâm lý may mắn, thì lần sau có phải còn dám tới ám sát nàng hay không? Muốn kiếm tiền, cũng phải xem ngươi có mệnh tốt hay không.
Đông Chính Vi gật đầu: “Quận chúa, ta muốn một trợ thủ. Nếu là Tinh thị vệ bên cạnh Quận chúa là tốt nhất. Quận chúa yên tâm, chỉ ở trong kinh thành thôi.” Hắn suy đoán, Ôn Uyển Quận chúa tạm thời sẽ không ra khỏi cung. Đã như vậy, Võ Tinh ở bên cạnh quả thật có thể ra ngoài đi lại. Thật ra hắn cho là một người thì không đủ.
Ôn Uyển gật đầu: “Có thể.” Lát nữa Võ Tinh tới đây, Ôn Uyển phân phó hắn, Võ Tinh tự nhiên là đáp ứng.
Ngày đó, ảnh vệ cũng bị thương, hiện tại đang dưỡng thương. Hạ Dao cũng bị thương nhẹ, chỉ có Võ Tinh là không bị tổn hao gì.
Hạ Dao ở một bên, từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài: “Đây là lệnh bài phủ Quận chúa. Nếu như ngươi cần gì , tự mình không giải quyết được thì đi tìm Đại quản gia Hạ Thiêm. Hắn nhìn lệnh bài, biết ngươi là người của mình, sẽ phối hợp với ngươi.
Đông Chính Vi nhận lệnh bài, đi ra ngoài.
Trong phủ Uy Vũ tướng quân, Bạch Thế Niên đang nằm ở trên giường. Trong vòng vài ngày, đại hỉ cùng đại thống (đau khổ tột cùng), tâm tình lên xuống quá lớn đã ngã bệnh. Không nghĩ tới, bởi vì như thế lại làm vết thương cũ tái phát. Cho nên hoa hoa lệ lệ bị bệnh.
Có một câu nói xưa rất hay. Người mà ngày thường không ngã bệnh, một khi ngã bệnh, chính là bệnh nặng. Bạch Thế Niên mặc dù không phải là bệnh nặng, nhưng cũng đủ hành hạ thể xác.
Trương Nghĩa thở dài một tiếng nói: “Thái y nói tất cả là tại huynh vừa đại hỉ liền đại bi, thương tâm tổn thương phổi, vết thương còn chưa trị tận gốc, nên dẫn tới bệnh cũ tái phát.”
Bạch Thế Niên ấn huyệt Thái Dương, cái gì cũng không nói. Cuối cùng chỉ đành phải cười khổ nói: “Có lẽ a!” Nằm ở trên giường suy nghĩ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên. Đang ở thời khắc mấu chốt, hắn lại ngã bệnh. Lúc đầu Bạch Thế Niên cho rằng chẳng qua là bệnh một hai ngày, lại không nghĩ rằng, đúng như câu nói kia, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ (bệnh tới thì nhanh mà trị thì lâu).
Động tác của Hạ Dao rất nhanh: “Quận chúa, hiện tại có hai biện pháp. Một là cho hạ độc Mai trắc phi, làm cho nàng chết vô thanh vô tức. Một loại là cho Mai trắc phi bí mật trúng một loại thuốc đặc chế, sẽ không lập tức chết, phải chịu hành hạ ba ngày ba đêm mới có thể chết.”
Ôn Uyển nghe xong không chút nghĩ ngợi nói: “Dùng loại biện pháp thứ hai.” Hạ Dao gật đầu.
Sau khi Ôn Uyển phân phó xong, thì cảm nhận được nội tâm rất nặng rất nặng. Đây không phải là cuộc sống nàng muốn, nhưng vì để sống sót, nhất định phải dùng loại biện pháp này. Chỉ có trừ đi cái đầu sỏ gây ra, mới có thể chết ít người hơn. Dù đây chỉ là một phần mười hi vọng, nàng cũng muốn làm. Chỉ có Triệu vương chết đi, trên tay của nàng mới có thể không lây dính nhân mạng nữa. Ôn Uyển biết rõ mình làm như vậy không sai, nhưng đáy lòng lại nặng nề khiến nàng không thở nổi, Ôn Uyển không nhịn được nói: “Hạ Dao, ta không muốn giết người. Ta không muốn trải qua cuộc sống như thế.”
Hạ Dao cúi đầu, qua một hồi lâu mới nói: “Quận chúa, rất nhanh sẽ qua đi. Thời gian sẽ không quá dài, người cố nhẫn nại một chút nữa!” Chỉ cần Trịnh vương được lập làm Thái tử, Triệu vương bị trục xuất trở về đất phong, sẽ không có người nào dám động đến Quận chúa nữa. Cũng không cần phải tiếp tục đi giết người.
Ôn Uyển lộ ra một nụ cười khổ sở.
Hạ Dao biết trong lòng Ôn Uyển rất khổ sở, Quận chúa cũng không hi vọng thương tổn người vô tội, đáng tiếc, cho tới bây giờ, trên đời này không có người vô tội: “Quận chúa, người không cần khổ sở. Là nàng ấy tự nguyện. Thuộc hạ đã hứa với nàng ấy, cho nhà nàng ấy thoát khỏi nô tịch, một khi toàn bộ người nhà nàng thoát khỏi nô tịch, sẽ không phải đi làm nô tỳ, nô tài mặc người ta nô dịch. Nàng không phải chết vì Quận chúa, nàng chết vì người nhà của nàng. Quận chúa, người không cần thương tâm. Muốn nhận được nhất định phải mất đi.”
Ôn Uyển tự cười nhạo mình: “Nói nhiều hơn nữa, cũng không có thể thay đổi chuyện ta thực sự muốn giết người. Ngươi không cần lo lắng, ta không có việc gì. Giết chính là giết, cũng không cần tìm cái cớ gì để biện hộ cho chính mình, như vậy lại càng buồn nôn hơn, không chỉ trở nên tàn nhẫn, còn trở nên dối trá. Chẳng qua là trôi qua cuộc sống như vậy thật mệt muốn chết.” Nói thêm nữa, cũng không thay đổi được chuyện nàng thực sự càng ngày càng giết nhiều người. Nàng không muốn giải thích bất kì cái gì cho chính mình, nhưng nàng không muốn sau này lại tiếp tục giết người. Mặc dù là bất đắc dĩ đi nữa.
Nửa đêm hôm nay, ở Triệu vương phủ, Mai trắc phi đột nhiên nổi điên. Một nha hoàn thiếρ thân hầu hạ bên người mai trắc phi uống thuốc độc tự vẫn.
Triệu vương xuất động tất cả lực lượng đi tra xem cái nha đầu này đã tiếp xúc qua với ai. Mà Mai trắc phi được thái y ghim châm, cho uống thuốc, lại yên tĩnh mà ngủ rồi.
Một đứa nha hoàn tới đây kêu lên: “Vương gia, nương nương đã tỉnh. Vương gia, nương nương ở trong phòng kêu. Vương gia, nương nương muốn gặp ngươi…”
Triệu vương vọt tới trong phòng, thấy Mai trắc phi ôm đầu, lúc này nàng còn có một chút thần trí, quỳ gối trước mặt Triệu vương kêu lên: “Vương gia, ta van cầu ngài. Vương gia, ta van cầu ngài giết ta đi. Vương gia, ta van ngài. Ta chịu không được rồi, Vương gia, ta van cầu ngài. Ta cầu xin ngài cho ta chết, đừng để ta bị hành hạ nữa.”
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không