Thần Tiễn Hầu không nói không cho chôn cất vào phần mộ tổ tiên, nói vậy sẽ làm Bạch Thế Niên bị kich động, chẳng qua là lắc đầu: “Thế Niên, người được đã chôn cất rồi. Nhưng chôn cất ở nơi đâu, cha không biết. Thế Niên, chúng ta không thể quá chú ý chuyện này. Càng không thể lấy thi thể của nàng về. Thế Niên, Ôn Uyển Quận chúa đã hạ lệnh truy sát Liễu Thác, hơn nữa lệnh này có hiệu lực vĩnh viễn.”
Thần Tiễn Hầu dừng một chút mới nói: “Lần kiếp nạn sinh tử này, cha nghe nói tính tình Ôn Uyển Quận chúa đã thay đổi lớn rồi. Nếu để cho nàng biết là nàng thay con ngăn chặn tai họa, Thế Niên, một khi bị Ôn Uyển Quận chúa nhớ đến chuyện này, con không chỉ không đi được biên quan, hơn nữa Bạch gia còn bị kéo vào. Thái tử vị hôm nay, đã không còn phải nghi ngờ gì nữa. Trịnh vương thương yêu Ôn Uyển Quận chúa, so sánh với hoàng thượng chỉ có nhiều hơn chứ không kém. Chỉ cần có Trịnh vương một ngày thì địa vị của Ôn Uyển Quận chúa sẽ vượt qua tất cả mọi người. Nếu như là những người khác, con có thể không cần cố kỵ. Nhưng với tâm cơ của nàng, nếu nàng thật ghen ghét con, thì cả đời này của con sẽ bị phá hủy.”
Bạch Thế Niên giữ vững trầm mặc, một lát sau mới nói: “Không đến nỗi như vậy, mặc dù Ôn Uyển Quận chúa tâm tư nhiều và xảo quyệt, nhưng tính tình vẫn tương đối ôn hòa.”
Thần Tiễn Hầu lo lắng như lửa đốt: “Cái gì ôn hòa với không ôn hòa. Tính tình Ôn Uyển Quận chúa đã thay đổi lớn rồi. Thế Niên, trong cung truyền ra tin tức, nói Ôn Uyển Quận chúa bị hủy dung. Một cô gái bị hủy dung, con nghĩ đối với Ôn Uyển Quận chúa mà nói đả kich đến thế nào? Thế Niên, con không thể mang Bạch gia đi đánh cuộc được. Bạch gia trên trăm đầu nhân mạng, đánh cuộc không nổi a.” Nếu quả thật như trong lời đồn nói, Ôn Uyển Quận chúa bị hủy dung, hiện tại nàng không vừa mắt người nào thì người đó không được chết tử tế.
Bạch Thế Niên ngạc nhiên: “Bị hủy dung?”
Thần Tiễn Hầu gật đầu: “Ừ, trong hoàng cung truyền tới tin tức. Nói là thời điểm rơi xuống vách đá, Ôn Uyển Quận chúa bị trầy xước mặt, chảy rất nhiều máu, cũng không biết có thể tốt hay không. Thái y đều nói không nắm chắc sẽ không để lại sẹo. Nếu quả thật mặt bị hủy, còn không biết sẽ trở thành hình dáng ra sao.” Một cô gái bị hủy dung, tính tình rất dễ dàng đi về phía cực đoan.
Bạch Thế Niên cũng biết việc này có ý nghĩa gì.
Thần Tiễn Hầu nóng nảy, nhưng biết đứa con trai này bướng bỉnh, nếu hiện tại không trấn an được, thì nhất định sẽ gây ra đại họa: “Thế Niên, nếu như con có thể đáp ứng. Ta cũng sẽ đáp ứng con, chờ trận phong ba này qua đi, cha sẽ cho cô gái này vào gia phả Bạch gia. Chờ con sau này kiến công lập nghiệp rồi, hướng Hoàng thượng cầu xin nhận thi thể của nàng về , để chôn cất vào phần mộ tổ tiên Bạch gia. Cha cũng đi hòa giải cho con.”
Bạch Thế Niên trầm mặc thật lâu, lo lắng cái được cái mất. Nếu Ôn Uyển Quận chúa bị hủy dung thật, tính tình thay đổi lớn, bây giờ hắn đi chọc vào, chính hắn gặp chuyện không may cũng không sao, nhưng nếu như dính líu đến Bạch gia, hắn chết muôn lần cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Tạm thời quả thật không thể đi đề cập chuyện này. Mà hắn đã hứa hẹn với Thanh nhi, đời này sẽ không lấy vợ khác, chẳng qua hắn cũng biết chuyện này tạm thời không thể nói cho ai biết.
Nhưng mà, Bạch Thế Niên lần đầu tiên cảm thấy xoắn xuýt.
Thần Tiễn Hầu khuyên nhi tử: “Cha không phải là người cổ hủ. Nhưng hiện tại thật sự không phải cơ hội tốt. Thế Niên, nếu Ôn Uyển Quận chúa thật sự bị hủy dung rồi, đối với chuyện lần này, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Con ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc nàng. Nếu như con không tin, vậy con chờ xem không đến mấy ngày, một tháng, không, nửa tháng, nhiều nhất nửa tháng, Ôn Uyển Quận chúa nhất định sẽ có hành động. Nếu như nàng không có hành động gì, con lại đi cầu xin nàng, có được hay không?” Hắn thật sợ nhi tử xúc động một cái, liền hại chính mình, hại cả Bạch gia.
Bạch Thế Niên thấy vậy, chỉ đành phải trầm mặc. Suy nghĩ một chút, không bằng đáp ứng cha trước, chờ tìm cơ hội thích hợp, mới đem thi thể Thanh nhi trở về: “Tốt, con tạm thời chờ hai ngày. Cha, người vừa mới nói, ghi tên Thanh nhi trên gia phả. Cha, thời điểm ghi lên gia phả, nhất định phải ghi rõ Thanh Nhi là thê tử kết tóc của con, đừng có viết vợ nhỏ hay tiểu thiếρ.”
Theo ý Thần Tiễn Hầu đúng là định ghi thành tiểu thiếρ. Lại không nghĩ, con ông lại muốn để chính thê. Nhưng thấy ánh mắt nhi tử kiên định, vội vàng ngậm miệng. Tính tình đứa con này của ông, ông biết, một khi quyết định chuyện gì thì ai cũng không thay đổi được. Bây giờ có thể khuyên ngăn hắn, là bởi vì liên quan đến mạng của nhiều người ở Bạch gia. Nếu ngay cả chuyện gia phả này cũng không đáp ứng, hắn làm náo loạn lên đến ông cũng sẽ nhức đầu. Hơn nữa, sau này cũng có rất nhiều biện pháp khiến ông phải đáp ứng, giống như năm ấy đi đầu quân, ông không đáp ứng, không sao, hoàng đế đáp ứng, hắn liền quang minh chính đại đi.
Thần Tiễn Hầu nhẹ giọng hỏi: “Nàng kia họ gì?” Ở cổ đại, khi một cô gái vào gia phả, chỉ có họ, không có tên, trừ phi là người có thân phận đặc biệt.
“Khê, Khê Thanh nhi.” Ôn Uyển cỡ nào cũng không nghĩ ra, nàng lại có một tên nữa rồi, lại còn vào gia phả Bạch gia. Hơn nữa, còn có một nấm mộ chôn quần áo và di vật, chính là bộ đồ cưới bị Bạch Thế Niên cho chôn trong phần mộ tổ tiên nhà họ, Bạch Thế Niên còn đi Ngọc Tuyền tự chong đèn cho nàng. Cộng thêm Yến Kì Hiên và La Thủ Huân đều chong đèn ở Hoàng Giác tự, nàng đã có hai ngọn đèn chong rồi. Những điều này đều nói sau.
Bạch Thế Niên nhìn bùa bình an trong tay, áy náy, thống khổ, đủ loại biểu cảm phức tạp, tất cả đều hiển lộ ở trên mặt: “Nàng yên tâm, cho dù nàng chết, nàng cũng là thê tử của ta. Chuyện ta đã hứa với nàng, ta nhất định sẽ làm được.”
Ôn Uyển tắm xong, ăn một bữa trưa đầy mỹ vị. Sau khi ăn xong liền đi lại ở bên trong viện. Hiện tại ở Vĩnh Ninh Cung rất an toàn, đặc biệt là trong nội viện, tất cả mọi người đều là tâm phúc, không lo lắng tin tức bị lộ ra ngoài.
Ôn Uyển đi lại ở trong sân một phen rồi hỏi: “Những thích khách truy sát ta kia, hôm nay bắt được mấy tên?”
Hạ Dao nhẹ nhàng nói: “Bước đầu đoán chừng tổng cộng có bốn mươi sáu tên. Chết hơn phân nửa, về phần trên Ngọc Tuyền Sơn, rốt cuộc chạy trốn bao nhiêu cũng không rõ ràng lắm. Hoàng thượng đã phát lệnh truy nã, nhưng những người này vẫn còn đang chạy trốn, Quận chúa.”
Ôn Uyển không nói thêm gì nữa.
Hạ Dao trầm mặc một hồi, mới nói: “Quận chúa, những việc người sai thuộc hạ đi làm, thuộc hạ đều đã làm xong. Lấy danh nghĩa của Quận chúa phát lệnh truy nã, còn truyền tin tức ra ngoài là người bị hủy dung. Quận chúa, tại sao muốn tung một cái tin như vậy ra ngoài?”
Ôn Uyển không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở giữa sân. Trên tay, trên cổ nàng bây giờ chỗ nào cũng bị thương, nói là bị hủy dung cũng không sai.
Qua một hồi lâu Ôn Uyển lại hỏi: “Triệu vương bị trừng phạt cái gì?”
Hạ Dao nhúc nhích khóe miệng nhưng không nói chuyện, cuối cùng vẫn thành thật lắc đầu.
Ôn Uyển nặng nề than thở một tiếng, nàng đã đoán được kết quả như vậy. Ông ngoại hoàng đế ngoài mặt thì yêu thương nàng, nhưng những cái đó đều là vô ích. Vừa đến thời khắc mấu chốt, nhi tử mới là quan trọng. Không, nói đúng ra, ngồi vững vàng trên bảo tọa mới là quan trọng.
Hạ Dao đoán được Ôn Uyển than thở là có ý gì nên ở một bên giải thích: “Quận chúa, lần này hoàng thượng nhất định sẽ động tới Triệu vương. Quận chúa, hoàng thượng nhất định sẽ vì Quận chúa mà đòi lại công đạo.”
Ôn Uyển cúi đầu, đòi lại công đạo, đòi lại công đạo cái gì? Đơn giản chính là tước quyền của Triệu vương. Đến cuối cùng, hắn vẫn bình yên vô sự về đất phong. Nỗi khổ mà nàng phải chịu thì tính toán như thế nào? Triệu vương cứ dễ dàng bị bỏ qua như vậy hay sao?
Hai ngày thấp thỏm lo âu kia, nàng chỉ sợ thích khách sẽ tùy thời lấy đi mạng nàng. Sau lại bị cho uống thuốc, rồi bị bắt buộc gả thay; còn có ngày đó bị nam nhân nằm ở trên người không thể động đậy. Cái mùi vị bi phẫn và bất lực khi bị người khác tùy ý an bài này, nàng không chỉ không thể phát tiết ra ngoài, còn phải giả ngây giả dại. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến những thứ này, trong lòng liền tràn đầy phẫn hận. Kẻ đầu sỏ tạo thành tất cả chuyện này, chính là Triệu vương. Nếu như cứ để cho hắn tiêu dao tự tại như vậy, thì nổi khổ mà nàng phải chịu tất cả đều vô nghĩa.
Ôn Uyển không trách hoàng đế, bởi vì đối với hoàng đế mà nói, hoàng quyền mới là quan trọng nhất. Giống như đối với nàng, nàng cho là thân tình mới quan trọng nhất. Nàng không có lập trường cũng không còn tư cách đi trách hoàng đế, nhưng nàng có quyền đi trả thù người đã thương tổn đến nàng.
Hạ Dao thấy trong mắt Ôn Uyển tràn ngập lửa giận, trong lòng run lên, muốn mở miệng giải thích. Ôn Uyển vung tay lên: “Lúc nãy ngươi hỏi ta tại sao lại tung tin tức ta bị hủy dung? Đây chính là nguyên nhân.”
Ôn Uyển không quản Hạ Dao nghe có hiểu hay không, trực tiếp đi tới thư phòng.
Hồi lâu sau Hạ Dao vẫn không có phục hồi lại tinh thần. Nàng vẫn là không hiểu được Ôn Uyển đang làm trò bí hiểm gì. Nàng vẫn không tiếp thu được sự biến hóa lớn như vậy của Ôn Uyển: “Võ Tinh, ngươi biết ý của Quận chúa là như thế nào sao?”
Sắc mặt Võ Tinh càng thêm âm trầm so với dĩ vãng: “Hạ Dao, ngươi nên phát hiện, Quận chúa sẽ không nhẫn nhịn như trước kia nữa. Quận chúa đã thay đổi, hủy dung chẳng qua chỉ là một cái cớ danh ngôn chính thuận mà thôi.”
Hạ Dao chấn động, nói cách khác, chuyện lần này, Quận chúa sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ôn Uyển ở thư phòng, đem tất cả tâm tư toàn bộ buông xuống, bắt đầu đánh cờ. Lâu rồi không được ổn định tâm thần mà đánh cờ. Nàng phải tính toán cẩn thận, xem làm thế nào mới có thể phế Triệu vương.
Muốn phế đi Triệu vương, nàng và cậu Trịnh vương đều không thể động thủ. Chỉ có thể bức cho Triệu vương rối loạn trận cước một lần nữa hạ sát thủ. Như vậy, nàng mới có thể phản kich tuyệt đối, khiến Triệu vương không thể trở mình. Dĩ nhiên, nếu như Triệu vương có thể nhẫn nhịn, vậy nàng cũng chỉ đành tiến hành từ từ mà thôi.
Hạ xong một ván cờ, trong lòng Ôn Uyển cũng đã có một số tính toán. Phải hoàn thiện cái kế hoạch này một chút, nàng liền đi tới trước bàn đọc sách, viết kế hoạch của mình xuống, cứ viết rồi xóa, xóa lại viết. Dùng thời gian gần nửa ngày, mới để cho Hạ Dao đi vào trong thư phòng.
Ôn Uyển ngồi ở trên ghế bên cạnh bàn đọc sách, tay phải vuốt cái chặn giấy hình thú Kỳ Lân bằng thanh ngọc: “Ngươi nói xem đến cuối cùng, ông ngoại hoàng đế sẽ trách phạt Triệu vương như thế nào? Chỉ là giam lỏng sao?”
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái, thấy trên mặt Ôn Uyển hiện lên nụ cười trào phúng liền cúi đầu nói: “Quận chúa, hoàng thượng sẽ bẻ gãy tất cả vây cánh của Triệu vương. Đến lúc đó Triệu vương cũng không có bất kì khả năng nào để có thể làm thương tổn Quận chúa được nữa.”
Ôn Uyển đem thú Kỳ Lân ở trong tay di chuyển vòng vòng, chậm rãi nói: “Sau đó thì sao?”
Giọng nói của Hạ Dao càng nhẹ hơn: “Triệu vương bị bệnh, bây giờ đang ở trong vương phủ dưỡng bệnh.” Đây chỉ là cách nói với bên ngoài mà thôi.
Ý tứ giễu cợt trên mặt Ôn uyển ngày càng đậm, dưỡng bệnh, hết lần này tới lần khác vào lúc này, lấy cớ thật quê mùa: “Ngươi có biết tại sao Triệu vương lại bỏ ra một cái giá lớn như vậy để giết ta không? Có năng lực khổng lồ như vậy, đi giết cậu Trịnh vương không phải là tốt hơn sao? Dù sao không có cậu Trịnh vương ta cũng không thể đứng lên nổi. Hoặc là, trực tiếp bức vua thoái vị, chính hắn làm hoàng đế, chẳng phải là thống khoái hơn sao? Khi đó, muốn giết ai thì giết, ta và cậu Trịnh vương, chết như thế nào cũng chỉ là một câu nói của hắn.”
Hạ Dao mặc dù biết Ôn Uyển chỉ là nói nhảm, nhưng vẫn đổ một thân mồ hôi lạnh, Quận chúa đối với hoàng thượng đã tích tụ oán khí: “Quận chúa, hoàng thượng cũng là không còn cách nào khác.” Dù sao cũng là cốt nhục của ông, còn là nhi tử mà ông yêu thương nhiều năm như vậy.
Trên mặt Ôn Uyển mang một tia cười lạnh: “Ngươi không cần nói nhiều, ta không oán hận ông ngoại hoàng đế. Ta chỉ là nuốt không trôi cơn giận này. Không thể nào cứ bỏ qua như vậy, nếu không, chuyện thế này sẽ xảy ra một lần nữa, lúc đó ta cũng nên đi gặp Diêm vương báo cáo rồi.”
Hạ Dao ngẩng đầu hỏi: “Quận chúa, người muốn làm cái gì?”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không trả lời lời của Hạ Dao mà lững thững đi ra ngoài, lúc này đã là giữa trưa, mặt trời nóng đổ lửa. Ôn Uyển luôn luôn tránh lui ba thước với cái nóng bức của mặt trời, lần này nàng lại đứng trên hành lang ngắm nhìn mặt trời nóng bức. Tránh lui, không phải là biện pháp, chỉ có đối mặt với đả kich, làm cho nó không có khả năng đánh trả mới thật sự an toàn. Quay đầu nhìn về Hạ Dao hỏi: “Đông Chính Vi ở chỗ nào?”
Hạ Dao sững sờ kêu một tiếng: “Quận chúa?”
Ánh mắt Ôn Uyển bỗng chốc trở nên rất lạnh lùng, giọng nói rét căm căm: “Đông Chính Vi đang ở đâu?”
Hạ Dao cúi đầu, lệ khí trong mắt Quận chúa, nàng đã rất quen thuộc nhưng đây là tức giận, cừu hận, còn có không cam lòng. Qua chuyện lần này, Quận chúa đã thay đổi thật rồi, từ trong ra ngoài, toàn bộ đều đã thay đổi. Trong lòng Hạ Dao rất khổ sở: “Thuộc hạ cũng không biết, chỉ biết là đã gia nhập vào Thần Cơ Doanh. Nếu như Quận chúa muốn dùng đến hắn. Phải xin được hoàng thượng đáp ứng.”
Ôn Uyển gật đầu một cái, nàng sẽ hướng hoàng đế đòi người này. Nhưng mà cái này không phải ý chính của nàng: “Tư Nguyệt rốt cuộc là chết như thế nào? Ngươi biết không?”
Hạ Dao nhìn về phía Ôn Uyển, sững sờ nói: “Quận chúa, người muốn làm gì?” Đông Chính Vi am hiểu truy tìm hung phạm, Quận chúa tìm hắn, nhất định là để tìm thích khách chạy trốn. Nhưng Quận chúa lại tìm nguyên nhân Tư Nguyệt Quận chúa chết, là trực tiếp chống lại Triệu vương. Quận chúa đã động sát tâm với Triệu vương. Nếu như Quận chúa muốn giết Triệu vương, hoàng thượng tuyệt đối không cho phép.
Ôn Uyển cười, nụ cười kia tràn đầy giễu cợt: “Tại sao Triệu vương phi ngay cả con trai của mình cũng giết? Ngươi biết tại sao không?” Cái vấn đề này, ở thời điểm nhận được tin tức, nàng đã hoài nghi. Có điều không để ở trong lòng, dù sao cũng là người của hai phe khác nhau.
Hạ Dao trầm mặc.
Ôn Uyển cũng mặc kệ thái độ của Hạ Dao, nàng chỉ cười lạnh một tiếng: “Chỉ có một nguyên nhân là đứa con trai này không phải con ruột thịt của nàng. Mà trong cùng một ngày, ba nhi tử do Mai trắc phi sinh cũng toàn bộ bị chết. Ta nhớ được trong tư liệu ngươi đưa cho ta, Mai trắc phi sinh ba nhi tử hai nữ nhi, chết non một trai một gái.”
Hạ Dao không biết Ôn Uyển muốn làm gì, kiên trì nói: “Vâng, Mai trắc phi sinh bốn trai hai gái, một trai một gái chết non, hai đứa con trai cũng qua đời ngoài ý muốn.”
Ôn Uyển lộ ra nụ cười thị huyết: “Sợ là không phải chỉ có hai người qua đời, mà là ba.” Ôn Uyển đã tiếp xúc qua với Triệu vương phi, mặc dù hai người đứng ở hai phái đối lập. Nhưng Ôn Uyển có thể cảm nhận được, Triệu vương phi là một nữ tử rất kiêu ngạo, nếu như không phải bởi vì có nguyên nhân đặc thù, tuyệt đối sẽ không tồn tại cơn thịnh nộ lớn như vậy, muốn giết ba hài tử vô tội cho hả giận.
Tinh thần Hạ Dao chấn động mạnh: “Quận chúa, người muốn làm cái gì?”
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không