Hiện tại tinh thần Bạch Thế Niên vô cùng tốt, chuyện hắn lo lắng nhất đời này cuối cùng cũng kết thúc rồi. Chuyện treo mãi trong lòng cuối cùng cũng chấm dứt. Nên muốn lôi kéo Ôn Uyển nói chuyện cùng với hắn”Đừng ngủ, cùng ta tâm sự. Biên quan rất khổ, nhưng mà nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho nàng chịu khổ, sẽ chiếu cố cho nàng thật tốt, đem nơi đó xử lí thật thỏa đáng.”
Ôn Uyển tuy khinh thường trong lòng nhưng trên mặt không biểu lộ ra”Ta mới không cần ngươi chiếu cố đâu! Những năm này,một mình ta vẫn có thể chiếu cố mình rất tốt. Nếu ngươi thật đi biên quan, hay là dụng tâm đối phó với những người Mãn Thanh kia. Dù cho ta có theo ngươi đi biên quan rồi thì cũng sẽ không kéo chân sau của ngươi, ngươi yên tâm đi!”
Bạch Thế Niên cười ha hả nói “Ta tự nhiên là yên tâm , chẳng qua biên quan không có phồn hoa như trong kinh thành. Ta sợ nàng nhất thời chịu không nổi.” Đi theo bên cạnh Ôn Uyển Quận chúa, ăn mặc chi phí, đây tuyệt đối là đứng đầu. Hắn sợ Thanh nhi không có thói quen.
Ôn Uyển cũng không phải già mồm cãi láo “Không phải bị ăn uống đói là được, không có phồn hoa như ở đây cũng không sao. Ta lại không phải chưa từng bị khổ qua, có những lần tới mấy tháng cũng không có thấy được một miếng thịt, cơm ăn cũng đều là sỏi, lúc ăn cơm còn đầy tiếng vang giống như là gà con mổ thóc. Thời điểm gian nan nhất chính là hai ba ngày còn không có cơm để ăn. Có đôi khi đói bụng tới mức phát điên, đành phải uống nước để lót dạ. Cuộc sống như vậy ta cũng có thể trôi qua được thì cuộc sống biên quan còn có thể khó khăn hơn sao, lại nói, không phải còn có ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi lại để cho ta phải đói bụng?” Ôn Uyển rất thức thời mà tâng bốc Bạch Thế Niên lên tận đỉnh đầu.
Bạch Thế Niên nghe vậy trái tim đau đớn co rút, nhẹ nhàng mà vuốt mặt Ôn Uyển “Ta cũng không có thấy qua, nhưng mà nghe nói rất khổ. Có điều nếu như nàng không thích ứng được với nơi đó, đến lúc đó trở về là được. Chẳng qua ta lo lắng, nếu nàng mạo hiểm ở lại kinh thành mà bị người có tâm bắt được thì sẽ không tốt .”
Ôn Uyển cười cho là không hiểu được ý tứ hắn nói: “Cuộc sống là tự mình trải qua, nếu hoàn cảnh bên ngoài không quá tốt , toàn bộ cũng đều do trong lòng mình. Nếu tâm tình bình thản, không đi yêu cầu xa vời những thứ vốn không thuộc về mình, cho rằng chỉ cần bình an mạnh khỏe là tốt thì dù mỗi ngày cơm rau dưa cũng sẽ cảm giác được ngon miệng. Nếu mỗi ngày chỉ nghĩ tới những thứ phú quý không có thực thì dù mỗi ngày đeo kim ngân, mặc lăng la tơ lụa, cẩm y ngọc thực thì cũng sẽ không vui vẻ. Dục vọng của con người là vô cùng vô tận, tốt hay không tốt, tất cả cũng là thái độ sống của mỗi người thôi.”
Bạch Thế Niên chấn động toàn thân, nhìn về phía Ôn Uyển nhẹ giọng hỏi”Thật cảm thấy cơm rau dưa cũng ngon miệng. Nếu mỗi ngày cho nàng ăn cơm rau dưa, nàng còn oán giận chết ta.”
Ôn Uyển nghe ha hả cười nói”Ngươi yên tâm đi, ta mới sẽ không oán giận ngươi. Bản thân ta từ trước tới giờ đều không có yêu cầu cao, chỉ cần cuộc sống ăn no mặc ấm thoải mái trôi qua là tốt rồi. Thật ra thì vui vẻ cũng rất đơn giản. Chỉ cần quý trọng bản thân mình, không cần nghĩ đễn những thứ mình không có kia . Ta cảm thấy được cuộc sống đã là rất tốt. Ta cũng không yêu cầu xa vời những thứ đồ đạc không thuộc về ta.”
Bạch Thế Niên nghe, rất là vui mừng. Bạch Thế Niên rất chân thành thẳng thắn khen ngợi “Không nghĩ tới nương tử của ta lại có lòng dạ rộng rãi như vậy.”
Ôn Uyển làm ra vẻ rất đắc chí nói: “Đó là tự nhiên, ngày ngày đi theo……” Dừng lại trong nháy mắt, Ôn Uyển chắc lưỡi hít hà đầu, thiếu chút nữa nói thành Lão sư đi ra ngoài, lập tức đầu bút lông vừa chuyển “Đi theo Quận chúa cùng Hạ Dao tỷ tỷ học tập, ta có đần hơn nữa cũng phải học được một hai phần. Nếu nói gần đỏ thì đỏ, gần mực thì đen, không ngoài những điều này đấy .”
Bạch Thế Niên ha hả cười không ngừng: “Nàng nói phải Ôn Uyển Quận chúa quả thật lợi hại. Ta còn trông cậy vào nàng ấy sau này thu thật tiền hơn tài hơn, tốt hơn để chi viện cho binh lính tiền tuyến chúng ta đây! Cho nên nàng ấy sẽ không có chuyện, nhất định là không có chuyện gì .”
Ôn Uyển trên đầu một đám quạ bay qua.
Tuy nhiên, Ôn Uyển rất nhanh nhạy mà cảm nhận thấy được một chuyện: “Ngươi nói cái gì? Ôn Uyển Quận chúa kiếm tiền cung cấp quân đội? Sao lại có chuyện này?”
Bạch Thế Niên cười nói: “Những thứ này. Nàng không cần biết.”
Ôn Uyển thẳng tắp mà nhìn Bạch Thế Niên: “Ngươi nói đi, ta muốn biết. Quận chúa có thủ đoạn vơ vét của cải, nhưng mà, làm sao lại có liên quan đến quân phí chứ? Ta rất muốn biết.”
Bạch Thế Niên cũng không nguyện ý nói: “Nàng nhất định phải biết chuyện này để làm gì ? Đây là chuyện mà nam nhân chúng ta cần làm, không có quan hệ cùng các nữ tử như nàng.”
Ôn Uyển lấy hơi: “Nói nhảm, ta nghe ra ý trong lời ngươi nói rồi. Ôn Uyển Quận chúa còn cung cấp quân phí cho các ngươi sao? Ngươi nói, ta nghĩ muốn biết. Ngươi yên tâm, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không nói cho người khác biết .”
Bạch Thế Niên lắc đầu, thật là một cục cưng tò mò. Xoa đầu Ôn Uyển : “Nàng thật sẽ không nói cho người khác nghe.” Ôn Uyển nặng nề gật đầu, tỏ vẻ miệng nàng luôn dán chặt ba tấc. Bạch Thế Niên lúc này mới nói: ” Cả một vùng Duyên hải, chúng ta có thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà quét sạch giặc Oa. Ôn Uyển Quận chúa, cũng xuất lực rất lớn.”
Ôn Uyển nghe xong lời nói của Bạch Thế Niên…, hồi lâu không có phục hồi tinh thần lại. Đây là ý gì, đây là nói, duyên hải đại thắng, nàng cũng có một nửa công lao. Mà nàng, cái gì cũng không biết.
Bạch Thế Niên tán thán nói: “Lại nói, bản lĩnh vơ vét của cải của Ôn Uyển Quận chúa, ngay cả ta đều không thể không khen ngợi ba phần. Quả là kỳ nữ tử.”
Ôn Uyển lầm bầm hỏi: “Bạch Thế Niên, vậy ngươi nói xem hoàng thượng và Trịnh vương, là bởi vì Ôn Uyển Quận chúa có một thân bản lĩnh vơ vét của cải như vậy, mới cường điệu thương yêu. Không phải vì nàng hiếu thuận cùng thật lòng mà thương yêu, là như vậy sao?”
Bạch Thế Niên nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, cho là nàng đang khổ sở vì Ôn Uyển Quận chúa, nên thấp giọng nói: “Còn phải nói sao? Bằng không, nàng cho rằng Ôn Uyển Quận chúa là một người có ác thanh ( ý chỉ bệnh câm ) lớn như vậy, tại sao vẫn có thể được hoàng thượng sắc phong làm Tôn Quý Quận chúa? Bởi vì chiến công của nàng. Chẳng qua là ngoại nhân không biết, cho rằng nàng chẳng qua là được Hoàng thượng cưng chìu.”
Ôn Uyển cười đến rất miễn cưỡng: “Thì ra là, phong hào Tôn Quý Quận chúa, còn có nhiều nguyên do như vậy. Ta còn thật không biết.”
Bạch Thế Niên không cho là như vậy: “Không nói nàng không biết, triều đình lại có mấy người biết đâu.”
Ôn Uyển trầm mặc. Hai năm qua, nàng mơ hồ biết được hoàng đế và Trịnh vương sở dĩ sủng ái nàng, có kèm lợi ích ở bên trong. Nhưng nàng vẫn cho là, bọn họ đối với nàng đầy thương yêu, trọng điểm chính là vì sự hiếu thuận cùng thật lòng của nàng, thủ đoạn kiếm tiền của nàng chẳng qua là hồ đồ mà hỗ trợ thôi. Mà hôm nay , lời nói của Bạch Thế Niên đã khiến cho nàng thanh tỉnh lại để biết được nàng sai lầm rồi, hơn nữa còn là vô cùng sai lầm.
Bàn tay Ôn Uyển run lên. Nhưng trên mặt, lại giả dạng làm một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ : “Cũng phải, ban đầu Quận chúa bị sắc phong làm Hoàng quý Quận chúa, cũng là vì giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ cho triều đình. Vì triều đình dựng lên một công lao.”
Ôn Uyển nhìn lên Bạch Thế Niên , mang theo một chút ngạc nhiên, một chút lỗ mãng, một chút thông minh, cũng diễn rất sống động vai của một tiểu cô nương trung thành. Ôn Uyển diễn kịch tới mức quá cao siêu, không có chút nào sơ hở, khiến trong tiềm thức Bạch Thế Niên không hướng vào phương diện này để suy nghĩ cho nên không có chút hoài nghi nào: “Đúng rồi, ban đầu hoàng đế nhận được hơn sáu trăm vạn lượng làm ngòi nổ. Ít nhất đã cầm một nửa đi cải thiện phòng hộ vùng duyên hải. Còn có, Hổ Uy quân thành lập, cũng có bóng dáng của Ôn Uyển Quận chúa đằng sau. Trận đại chiến này ở Duyên hải, đều là dựa vào là dựa cái bút tiền kia của Khương gia, phía sau cũng có bóng dáng của Ôn Uyển Quận chúa. Đây chính là Ôn Uyển Quận chúa làm ra cống hiến để duyên hải đại thắng dễ dàng. Chẳng qua chiến công của nàng. Chưa có công bố với người ngoài mà thôi.”
Ôn Uyển cười, cười đến rất khổ sở. Thông qua Bạch Thế Niên vừa nói, làm cho nàng hoàn toàn hiểu một chuyện. Đó chính là, ban đầu nàng thuận miệng nói một câu nói kia với Trịnh vương, đối với hoàng đế và Trịnh vương mà nói, sẽ có biết bao nhiêu trọng lượng. Quân phí, dân sinh ( khoai lang khoai tây ) những thứ này xâu chuỗi , Ôn Uyển lại tiếp tục cười.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cười đến rất cổ quái: “Sao vậy? Thanh nhi. Nàng làm sao vậy?”
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Ta thật cao hứng, cao hứng vì Quận chúa. Trong ngày thường Quận chúa yên lặng, có đôi khi thậm chí một ngày cũng sẽ không cùng người khác nói nhiều. Lại không nghĩ rằng, Quận chúa âm thầm làm nhiều chuyện vĩ đại như vậy.”
Thật ra thì trong lòng Ôn Uyển cũng đang run rẩy. Đây chính là hoàng tộc, đây chính là hoàng quyền. Thân tình ở trước mặt ích lợi, yếu đuối đến đáng thương.
Ôn Uyển còn chưa bắt đầu nói chuyện, lại nghe đến Bạch Thế Niên than nhẹ ra một tiếng: “Chẳng qua là, đáng tiếc.” Ôn Uyển ngạc nhiên: “Đáng tiếc cái gì?”
Bạch Thế Niên cười nói: “Tuệ Cực tất đả thương ( quá thông minh sẽ bị tổn thương ).”
Ôn Uyển trông mong mà hỏi “Tuệ Cực tất đả thương? Có ý gì?”
Bạch Thế Niên giải thích: “Ta đã thấy Ôn Uyển Quận chúa ba lần. Quyến rũ thiên thành, xinh đẹp khả ái, thuần khiết được tới mức dường như là người không biết thế sự, một người mà có ba loại tính tình không đồng nhất, thế nhưng đối với nàng lại là hạ bút thành văn, cộng thêm đầu óc quá mức khôn khéo, thủ đoạn thâm tàng bất lộ còn có năng lực vơ vét của cải cao siêu . Thanh nhi. Nữ tử như vậy nhật định phải nắm vứng người khác chặt chẽ ở trong lòng bàn tay, nhưng cô gái như vậy thì làm sao lại cam nguyện cho bản thân vận mệnh của mình bị người khác thao túng.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Có ý gì, ta không rõ?”
Bạch Thế Niên trên mặt lại mang vẻ khoan khoái: “Ôn Uyển Quận chúa chính là một khối thịt béo lớn, chờ Trịnh vương đăng cơ làm Đế, ai lại không muốn ăn khối thịt béo này. Có thể Ôn Uyển Quận chúa khôn khéo, những kẻ như phàm phu tục tử cũng không thể nào để ý, nếu không phải là phàm phu tục tử thì nàng cũng sẽ không gả được.”
Ôn Uyển vô ý thức hỏi: “Có ý gì, ta vẫn không rõ.”
Bạch Thế Niên thấy nương tử hắn có bộ dạng ngây ngốc, cũng may Thanh nhi chẳng qua là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa thôi, sẽ không rơi vào những thứ kia âm mưu quỷ kế trong đó. Nếu không, đã sớm bị gặm tới nỗi xương cũng không còn dư lại rồi “Ôn Uyển Quận chúa bởi vì có tật câm, cho nên hoàng tử sẽ không nguyện ý cưới nàng. Nhưng nếu như tương lai nàng không lấy hoàng tử làm chồng, hoàng đế cũng sẽ không gả nàng cho tôn thất. Vậy thì chỉ có thể gả cho một chút thư sinh có tài danh bên ngoài. Nhưng những thư sinh này, mọi người tuy tay trói gà không chặc, nhưng rất thanh cao, tự cho mình siêu phàm, nam tử như vậy, Ôn Uyển Quận chúa nhìn không thuận mắt.” bình thường võ tướng đều xem thường văn thần. Bạch Thế Niên cũng không thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này.
Ôn Uyển ấp úng hỏi : “Tại sao?”
Bạch Thế Niên nhìn thấy đáy mắt đau thương của Ôn Uyển, thì cho là nàng đang khổ sở vì Ôn Uyển Quận chúa, nên thương tiếc nói: “Tự nhiên là vì đoạn tuyệt hậu hoạn rồi. Chỉ trách Ôn Uyển Quận chúa quá khôn khéo, quá Thông Tuệ. Nữ nhân quá mức Thông Tuệ, đặc biệt là người hoàng tộc, đều bị kiêng kỵ .”
Đáy lòng của Ôn Uyển tràn đầy thê lương: “Sẽ không , hoàng thượng thương yêu quận chúa như vậy. Nhất định sẽ dựa theo tâm ý của nàng, làm cho nàng tìm người mình thích để gả .”
Bạch Thế Niên cho là nương tử của hắn đang thương tiếc Ôn Uyển Quận chúa, nên đau lòng nói: “Nha đầu ngốc, có thương yêu hơn nữa cũng không thể vượt qua được giang sơn xã tắc .”
Ôn Uyển lắc đầu: “Không đâu, Ôn Uyển Quận chúa là người rất thuần lương. Sẽ không có nhân duyên không thuận . Quận chúa nhất định sẽ trôi qua rất tốt, tìm được lang quân như ý.” Ôn Uyển đem vai diễn của một nha hoàn trung tâm biểu hiện vô cùng đúng đắn.
Bạch Thế Niên bật cười: “Cũng chỉ có người ngốc như nàng mới có thể cho là Ôn Uyển Quận chúa là người thuần lương . Thật thuần lương, có thể có địa vị cao như hôm nay sao, nàng khiến cho lục lão gia La gia chết như thế nào, nàng diệt Khương gia như thế nào, nàng làm như thế nào để cho Triệu vương rơi vào tình huống hiện tại này? Thanh nhi, những thứ này nàng hẳn cũng biết đi, đây đều là thủ đoạn của Ôn Uyển quận chúa.”
Con ngươi của Ôn Uyển cũng muốn trừng cả ra ngoài rồi, tên khốn kiếp này làm sao mà biết được. Ngược lại nàng phát hiện mình phản ứng quá mức rồi, lập tức run rẩy hỏi. Trước sau tương phản chỉ có vài giây đồng hồ, nếu như là hoàng đế tất nhiên có thể phát giác ra biến hóa của Ôn Uyển. Đáng tiếc, Bạch Thế Niên lại không có nhạy cảm như vậy: “Cái này không thể nào, ta không tin. Quận chúa, Quận chúa liền cả con kiến đều không nỡ giết chết. Làm sao sẽ giết người. Ngươi nói nhảm, ngươi phỉ báng vu hãm.”
Biểu hiện của Ôn Uyển càng khiến cho Bạch Thế Niên cho là nàng thiện lương ( cho nên nói, ánh mắt nhìn qua lỗ tai nghe được cũng không nhất định có thể tin tưởng được , Bạch Thế Niên Đại tướng quân anh minh thần võ cũng lâm vào chỗ nhầm lẫn ): “Nàng đừng khổ sở nữa, những thứ này cũng không phải là sai lầm của Ôn Uyển Quận chúa. Đây là một cục diện tranh đấu ngươi chết ta sống. Không phải là bọn họ chết, chính là Ôn Uyển Quận chúa chết. Cho nên. Nàng nói Ôn Uyển Quận chúa ngay cả con kiến đều không nỡ giết chết, cũng có thể có thể là thật. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết phải là con kiến kia không có tổn hại lợi ích của nàng. Không có tạo thành uy hiếρ cho nàng.”
Ôn Uyển không có lên tiếng nữa.
Bạch Thế Niên thấy Thanh nhi hiểu được, khẽ than thở một tiếng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Ôn Uyển Quận chúa có con đường muốn đi của chính nàng, thân ở địa vị cao. Nhận được quyền thế cùng địa vị đồng thời tất nhiên phải mất đi một số thứ, chỉ cần hiểu được thì phải chịu mất. Đây chính là thực tế.”
Ôn Uyển suy nghĩ kỹ một hồi, mới buồn buồn hỏi: “Bạch Thế Niên, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Cái vấn đề này, ta nghĩ cũng thật lâu, cũng đã hỏi Hạ Dao tỷ tỷ. Nhưng không người nào cho ta câu trả lời chắc chắn chính xác, ngươi có thể nói cho ta biết không?”
Bạch Thế Niên chỉnh chu ngay ngắn lại bản thân: “Nàng nói đi, chỉ cần ta biết thì nhất định sẽ nói cho nàng biết ?”
Ôn Uyển mím môi hỏi: “Ta không rõ, Trịnh vương điện hạ bất kể từ nơi nào mà nói, đều có thể làm thái tử, ngươi cũng nói Trịnh Vương điện hạ sẽ là một vị Minh Quân. Nhưng hoàng thượng tại sao vẫn chưa lập hắn làm thái tử? Tại sao muốn để cho hai phái vẫn tranh đấu xuống như vậy. Sớm đi lập thái tử, không phải có thể bớt chút ít tranh đấu sao, bớt ít người chết đi sao?” Chuyện này Ôn Uyển quả thật hiểu không được. Sớm đi xác định người nối nghiệp, cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy.
Bạch Thế Niên khẽ than thở một tiếng nói: “Hoàng thượng làm vậy là vì ngăn chặn trước. Đứng ở ngôi cửu ngũ chí tôn, sợ nhất là bị đoạt quyền. Lập thái tử quá sớm , quyền lợi cũng sẽ bị tước đi, thậm chí sẽ bị thái tử giành lấy địa vị. Hoàng thượng già rồi, nhưng càng già rồi. Càng sợ quyền trong tay bị đoạt. Hoàng thượng sở dĩ không lập Trịnh vương làm thái tử, để cho Triệu vương ở lại trong kinh thành. Chính là vì dùng Triệu vương tới ngăn cản Trịnh vương. Nếu như theo ta đoán không sai, không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng thượng sẽ còn giữ lại Triệu vương cho đến cuối cùng.”
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói lời nào. Tiếp tục nói: “Từ xưa hoàng gia đều là cha nghi kỵ con, con tính toán cha, huynh đệ cốt nhục tương tàn. Người nào làm hoàng đế mà không phải là giẫm lên thi thể đầy đất để đi lên thượng vị. Chẳng qua Trịnh vương cũng là người khôn khéo , hoàng thượng càng uỷ quyền, hắn càng cẩn thận, không vượt qua Lôi Trì nửa bước. Cẩn trọng, không phải không được triều thần tán thưởng, cũng không gặp chuyện không may lọt vào mắt hoàng. Chỉ cần Trịnh vương tiếp tục không làm ra sai sót gì, lại có thêm Quận chúa làm bạn ở bên cạnh hoàng thượng, ngôi vị thái tử chính là vật trong túi của Trịnh vương.”
Môi của Ôn Uyển rung rung vài cái, cuối cùng cũng không nói gì. Ôn Uyển nhắm hai mắt lại, sợ bị đoạt quyền, trở thành người trụ cột ra lệnh duy nhất, đây mới là nguyên nhân căn bản ông ngoại goàng đế để lại Triệu vương , cái gì yêu con tha thiết, cái gì thương nàng cùng với cưng chiều nàng cũng không thể vượt qua được quyền thế trong tay, những thứ này tùy thời cũng chỉ là bia đỡ đạn.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển hồi lâu không nói lời nào: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Ngủ đi, ngủ một lúc rồi trời sẽ sáng. Chờ ra mắt tổ mẫu và phụ thân, ta dẫn nàng đi tìm Ôn Uyển Quận chúa.”
Ôn Uyển áp chế cảm xúc phức tạp trong đáy lòng, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt: “Bạch Thế Niên, ngươi yêu thích ta sao? Tại sao phải yêu thích ta?”
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển vô cùng thật tình, một vẻ mặt kiểu ngươi nhất định phải trả lời: “Ta cũng không biết làm sau lại vậy nữa, điều này có thể nói chính là duyên phận. Trời cao nhất định ban duyên phận cho chúng ta.” Thấy Ôn Uyển khinh bỉ, hắn cũng nở nụ cười: “Nói ra, thật sự là duyên phận. Ta đối với nữ sắc luôn luôn không có lòng quan tâm, nhưng đối với tiểu hồ ly nàng lại nhớ mãi không quên. Nếu để cho người khác biết được ta cùng nữ hài tử sáu tuổi thân mật qua còn không biết có thể cho là ta có khuynh hướng yêu thích trẻ con hay không?”
Ôn Uyển lầm bầm : “Vốn chính là như vậy, có thể hạ thủ đối với một hài tử sáu tuổi , ngươi cho rằng ngươi là thứ tốt đẹp gì. Chính là một kẻ yêu thích trẻ con .”
Vẻ mặt của Bạch Thế Niên giống như gặp quỷ: “Nàng nói sai rồi sao? Ta là bị nàng cưỡng hôn mà, cái này nếu nói ra, có thể không phải là yêu thích trẻ con nữa, mà là bị người ta cười chết, ta nhiều năm hao tốn sức lực như vậy cũng chỉ có một mình nàng. Cũng chỉ có nàng mới khiến cho ta thương nhớ tới nhiều năm như vậy.”
Ôn Uyển bỉu môi lại, kiên quyết không tin: ” Chỉ có kẻ ngu mới tin tưởng lời nói của ngươi.”
Bạch Thế Niên rất chân thành nói”Thật, chỉ nhớ có một mình nàng, chẳng qua là nữ nhân của ta thì cũng có rất nhiều.”
Ôn Uyển nghe xong rất giận dữ, cảm giác mình thiệt thòi lớn rồi. Nàng bây giờ còn là một thân đồng nữ đó. Người này lại có rất nhiều , còn nói được như vậy hiên ngang như vậy. Ôn Uyển rất tức giận, cảm giác mình thua thiệt lớn, liền bò dậy nghĩ đánh cái người vô sỉ này một trận.
Bạch Thế Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển tức giận tới đỏ bừng, một bộ dáng hận không thể giết được hắn, thì tâm tình rất tốt: “Xem ra sau này nhất định sẽ là một người đàn bà đanh đá rồi. Đừng nóng giận, không có, mặc dù ta ở trước mặt các huynh đệ khoe khoang khoác lác rất nhiều , nhưng thật sự là không có chạm qua một người nào cả. Từ nhỏ ta đã ngốc ở trong chùa miếu, đối với nữ tử không có quá để ý. Đến bây giờ cũng chỉ có duy nhất một mình nàng, là một người duy nhất để cho ta để ý, hơn nữa còn là người mà ta đặt ở trong lòng.”
Ôn Uyển mang một bộ dáng không tin tưởng: “Ta xem ngươi mới vừa rồi, động tác là rất thành thạo.” cái kỹ thuật hôn kia, có thể nói là số một.
Bạch Thế Niên ha ha cười không ngừng: “Không ăn qua thịt heo, chẳng lẽ lại chưa từng thấy heo chạy. Những huynh đệ trong quân doanh kia, trong ngày thường không có chuyện gì làm thì ngồi đó nói chuyện nữ nhân, cái gì cũng nói. Ta thường xuyên tiếp xúc qua nên biết được.”
Ôn Uyển hừ một tiếng.
Bạch Thế Niên đối với những lời nói vừa rồi của Ôn Uyển đều để ở trong lòng : “Những năm này nàng làm sao mà qua được? Có phải người nhà vẫn thường khi dễ nàng, để cho nàng phải chịu nhiều ủy khuất hay không?”
Ôn Uyển sinh lòng cảnh giác. Không muốn tán gẫu thêm nữa, người nam nhân này quá nguy hiểm. Cơ trí. Thận trọng, lại có cam đảm. Là người nam nhân mà nàng cảm thấy nguy hiểm nhất, vạn nhất nói sai cái gì, bị hắn bắt được chỗ sơ hở, bại lộ ra nàng có thể bị hãm hại cả đời: “Đều đã qua, ta không muốn nhắc lại nữa. Mệt rồi, ngủ đi!”
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển quả thật mệt nhọc. Hắn nhịn cả ngày rồi, cũng có chút bối rối.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên lại muốn ôm nàng, thì tức giận nói ” nóng.”
Bạch Thế Niên nhìn trên trán Ôn Uyển đầy mồ hôi, nên không cưỡng cầu. Thả người ra, nhưng bàn tay to của mình vẫn nắm thật chặt đôi bàn tay nhỏ bé của Ôn Uyển. Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng lại muốn tức giận của Ôn Uyển thì chỉ cười ha hả : “Sau này tạo thành thói quen là tốt rồi.”
Ôn Uyển chỉ đành phải giống như là đã nhận mệnh mà buông xuống. Chưa có thấy qua nam nhân nào, bá đạo, cường thế, không nói đạo lý như vậy.
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn nam nhân ngủ ở bên cạnh mình , Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên như vậy, trên mặt nồng đậm vui sướng cùng thấu hiểu. Ngay cả ngủ cũng cười . Ôn Uyển không nhịn được vươn tay, nhìn khuôn mặt cương nghị như sắt này, làn da thô ráp này. Hẳn là phơi nắng dưới ánh mặt trời quá nhiều. Một đôi tay ngọc trơn trượt vươn tới, cuối cùng dừng lại ở đôi lông mày như kiếm kia.
Ôn Uyển thả tay xuống, cười khổ không dứt, mặc dù thời gian chung đụng của hai người rất ngắn. Nhưng nàng cảm giác được, Bạch Thế Niên chính là người đàn ông giống như bá phụ nói: có can đảm, có trách nhiệm, là nam nhân có thể vì nàng che gió che mưa. Đáng tiếc, hai người gặp nhau lại không đúng thời thế, nếu như ở kiếp trước nàng gặp nam nhân như vậy, hẳn là tốt. Nàng có thể được sủng ái yêu thương thỏa thích, nàng cũng nguyện ý làm một tiểu nữ nhân hạnh phúc được dựa vào sự che chở của trượng phu. Đáng tiếc, lại gặp ở kiếp này. Nàng đã không cần dựa vào bất luận kẻ nào, nàng cũng không thể nào dựa được vào bất luận kẻ nào nữa rồi.
Thật ra thì Bạch Thế Niên đang giả bộ ngủ,hắn cảm giác được bộ ngực lạnh như băng , mở mắt liền thấy trong hốc mắt của Ôn Uyển có nước mắt. Bạch Thế Niên luống cuống tay chân định lau nước mắt cho nàng “Sao vậy? Nương tử, nàng làm sao? Có chuyện gì thì nàng cứ nói đi, đừng để một người tự chịu đựng?”
Ôn Uyển không nói đến nguyên nhân, không nói thật ra nàng đang sợ. Sợ hoàng cung lãnh khốc vô tình kia, sợ mình mang mặt nạ quá lâu thì sẽ không còn là mình nữa, sợ mình biến thành người giống như Hiền phi khiến cho chính bản thân nàng sợ hãi. Sợ giống như lời nói của Như Bạch Thế Niên, bản thân mình cả đời này sẽ phải chịu cảnh cô độc giống như đời trước. Ôn Uyển nghĩ tới kiếp trước của mình, hôm nay còn phải muốn thay đổi hoàn toàn chính bản thân mình, bảy năm rồi, bảy năm qua nàng đã bị hoàng đế hoàn toàn thay đổi. thay đổi tới mức đã không còn là Ôn Uyển lúc trước kia nữa rồi. Nàng đã thay đổi, nàng thật sợ liệu tới lúc nào đó có phải chính nàng cũng không thể nhận ra được bản thân mình nữa hay không?
Bạch Thế Niên cúi đầu kêu một tiếng: “Thanh nhi, Thanh nhi. Đừng khóc, có chuyện gì, đừng buồn bực giữ ở trong lòng.” Ôn Uyển nghe giọng nói kia, làm cho nàng sợ, cúi đầu không dám nhìn về phía Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển nhìn trên người của Bạch Thế Niên đầy những vết sẹo lớn nhỏ . Lau nước mắt, hỏi: “Ngươi bị thương bao nhiêu lần rồi? Nhiều sẹo như vậy? Sẽ không lưu lại di chứng về sau chứ?”
Bạch Thế Niên thấy những vết sẹo trên người đan xen thành một mảnh cũng không làm cho Ôn Uyển sợ hãi, liền lộ ra một nụ cười khoan khoái: “Hai mươi sáu vết kia đều là thời điểm giết giặc Oa bị thương, sẽ không có di chứng gì, nàng yên tâm, chúng ta còn muốn bên nhau tới bạc đầu giai lão, ta không để lại một mình nàng đâu.”
“Thật là lợi hại.” Ôn Uyển nói xong, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Bạch Thế Niên cũng không nói với nàng nữa, chỉ nắm lấy tay của Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười khổ, hẳn là sợ mình chạy đi! Sắc trời không còn sớm, sắp sáng rồi. Nên hành động. Hai tay ôm lấy cổ của Bạch Thế Niên, chịu đựng cái ôm nóng bỏng tới, thêm một lần nữa ôm lấy cổ Bạch Thế Niên, trong bụng đang suy nghĩ rốt cuộc là nên hạ thủ từ chỗ nào để có thể một kich tất trúng khiến hắn ngất đi.
Bạch Thế Niên cảm nhận được sự chủ động của Ôn Uyển, đây là lần đầu tiên Thanh nhi chủ động. Toàn thân hắn phảng phất giống như là bị điện giật , cả người tê tê , trái tim đập thình thịch, trong lòng tràn đầy vui sướng khiến cho động tác cũng mềm nhẹ hơn rất nhiều. Bạch Thế Niên đẩy hai cánh tay của Ôn Uyển đang quấn quanh cổ của hắn ra, đem Ôn Uyển dán chặt lại trên người mình giống như là em bé làm bằng sứ vậy : “Nương tử, thật tốt .”
Ôn Uyển im lặng. Nàng chỉ muốn tìm một vị trí thích hợp đem người này đánh ngất xỉu thôi, không phải hắn lại cho rằng nàng yêu thương nhung nhớ gì đấy chứ? Nhưng người đàn ông này thật sự quá nhạy cảm rồi.
Phải tìm cơ hội a, nhất định phải tìm cơ hội .
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không