Ôn Uyển bảo Hạ Dao hóa trang cho thế thân thành nàng, Hạ Dao mang vẻ mặt vô cùng quái dị nhìn nàng, Ôn Uyển không có thời gian để giải thích nhiều như vậy: “Nhanh chóng lên, giúp nàng tẩy trang, để cho nàng đi gặp Bạch Thế Niên, ta không gặp hắn, còn về nguyên nhân, đợi sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hạ Dao thấy Ôn Uyển rất kiêng kỵ Bạch Thế Niên, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn, nhưng nàng cũng biết Ôn Uyển làm việc gì đều có nguyên nhân, hơn nữa nàng luôn luôn phục tùng quyết định của Ôn Uyển trăm phần trăm. Hạ Dao giúp thế thân lấy vật che đậy dung mạo của nàng ra, một khuôn mặt trắng nõn, mềm mại hiện ra, nhìn sơ qua tuyệt đối là sanh đôi.
Hạ Dao lập tức hóa trang cho thế thân, Ôn Uyển ngồi bên cạnh ngồi nhìn tài nghệ thần kì của Hạ Dao, thế thân kia cũng không nói một câu nào, để cho Hạ Dao tùy ý loay hoay.
Chờ Hạ Dao loay hoay xong, Ôn Uyển bảo Hạ Dao chuẩn bị cho nàng hai khuôn mặt xa lạ, tiếp theo nàng mặc một bộ quần áo tầm thường, ngày thường ở trong cung nàng chỉ mặc xiêm y vải mịn.
Bây giờ Ôn Uyển như bị phân hoá ở hai cực, ở bên ngoài thì vô cùng có kiểu cách, một ngày một thân trang phục, cũng chưa bao giờ đeo đồ trang sức đã từng đeo qua rồi, rất có khí thế của nữ nhi Hoàng gia. Nhưng khi ở trong Vĩnh Ninh cung, nàng lại mặc quần áo vô cùng đơn giản, chỉ mặc vải mịn hoặc áo gấm màu trắng được cắt may, toàn thân đơn giản, thoải mái, nhìn qua còn cho rằng đó là cô nương con nhà nghèo nào đó. Hạ Dao suy nghĩ muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra, có cô nương nhà nào lại thích mặc đồ trắng như vậy?
Hạ Dao dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị những thứ mà Ôn Uyển yêu cầu, sau đó nói:” Quận chúa, xong chuyện này rồi, nếu người không nói rõ ràng cho thuộc hạ hiểu, thì thuộc hạ sẽ lập tức bẩm báo những cử chỉ quái dị mới vừa rồi của người cho Hoàng thượng biết.”
Trong lòng Ôn Uyển oán thầm, nữ nhân chết tiệt này, chỉ biết lấy ông ngoại Hoàng đế ra để áp chế nàng.
Bạch Thế Niên ở bên ngoài đợi triệu kiến, bỗng nhìn thấy một cô gái mặc cung trang màu tím từ trong đi ra dẫn hắn vào Vĩnh Ninh cung. Bạch Thế Niên nhìn lên phía trên thấy có ba chữ được viết rất đẹp lại tự nhiên, phóng khoáng, hắn nhớ tới chỗ này trước kia là điện Phương Hoa nổi tiếng khắp thiên hạ, cho nên phải nhìn cho kỹ.
Vào Vĩnh Ninh cung, nhìn bên trong cung điện xa hoa đến mức tận cùng, trong lòng rơi lệ, điện Phương Hoa này đúng là cung điện phú quý nhất, tinh xảo nhất Hoàng cung.
Nhưng chờ đến khi hắn vào chính sảnh, lại vô cùng sửng sốt. Trong phòng, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, nhưng cách bày trí lại không tôn lên được vẻ phú quý đó, bày trí quá mức đơn giản.
Trên chiếc bàn dài ở chính sảnh, không phải dùng để đặt Quan Âm Bồ Tát, cũng không phải là Như Lai, mà là phật Di Lặc màu đen được điêu khắc bằng gỗ, chạm trổ tinh xảo, nụ cười của phật Di Lặc tươi đến nỗi có thể nhìn thấy cả nếp nhăn, hai mặt trái và phải của Phật có treo một bộ câu đối, trên đó viết: tiếu thiên hạ chi khả tiếu chi nhân, hành thường nhân chi bất hành chi sự.
Trên đầu tượng Phật treo một bảng chữ mẫu, 《 di lặc bồ tát tiếu thế thiên 》:
Ha ha ha, chân khả tiếu, tiếu thế nhân, đô một khiếu.
Thế thượng nan phùng bách tuế nhân, hà tu uổng tác thiên niên điều.
Thì thì tâm địa hảo tu cảnh. Bất tất khi tâm hoành nghịch yếu.
Niệm đầu đoan chính phúc tinh lâm, tâm thuật bất chính tai tinh chiếu.
Bần mạc khi, phú mạc ngạo,
Phú quý tiền sinh tu tích hảo. Bần tiện kim sinh thụ nghiệt báo.
Nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc, hà tu khổ khổ oanh hoài bão.
Tử tôn hiền, thượng khả kế; tử tôn ngu, bất thì phế.
Phúc họa thọ yêu giai tự thủ, tu tâm cải mệnh mạc sính kế.
Nhậm nhĩ gia tư khả địch quốc, vô thường đáo lai một xử đóa.
Tiền quyền thế lực bất đắc dụng, kim ngân phồn hoa tổng phao khước.
Phòng ốc lượng nhân đấu, kiều thê độ khách thuyền;
Điền viên thân ngoại vật, nhi nữ nhãn tiền oan.
Tranh hà danh, đoạt hà lợi, cầu điền vấn xá đấu nhàn khí.
Nhược nhân tưởng khởi hoàng tuyền lộ, thiết thạch tâm tràng dã lưu lệ.
Không thủ lai, không thủ khứ, khô lâu phao tại hoang giao địa.
Diêm la điện thượng thụ thẩm phán, thiện ác thị phi phần minh ký.
Luân hồi quả báo bất soa dị, tự tác tự thụ vô nhân thế.
Cẩm tú giang sơn dã thị không, a di đà phật lao lao ký.
Chữ viết trên bảng chữ mẫu không ngay hàng thẳng lối, dường như tùy tiện vẫy mực mà thành, thể chữ tự do, không gò bó, siêu phàm thoát tục, giống như người viết đã khám phá hết hồng trần, đã hiểu rõ sự ảo diệu của cuộc đời, phiêu dạt bên ngoài trần thế.
Bạch Thế Niên thấy vậy, không khỏi than thở một tiếng, hắn bước lên phía trước, cẩn thận quan sát học hỏi, trong lòng lại đang suy nghĩ, không lẽ những chữ này là do Ôn Uyển Quận chúa viết? Vừa lại gần để nhìn, lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) là Thanh Vân cư sĩ (chữ của Tống Lạc Dương). Bạch Thế Niên âm thầm gật đầu, không hổ là Tống tiên sinh.
Cung nữ bưng trà lên, rót cho hắn một chén trà: “Xin Tướng quân chờ trong chốc lát, Quận chúa sẽ lập tức đi ra.” Nàng nói xong liền đứng ở một bên.
Bạch Thế Niên nhìn chính sảnh, bốn phía rường cột chạm trổ, từng lớp đẹp đẽ, sáng rõ, nhưng trong chính sảnh, trừ cái bàn không nhiễm hạt bụi và ấm trà hồ lô màu tím bên cạnh đang nghi ngút khói trắng ra, thì mộc mạc đến nỗi khiến cho người ta tưởng đây là chỗ xuất gia.
Khóe miệng Bạch Thế Niên chứa một nụ cười, tính tình của Ôn Uyển Quận chúa quái dị, trang trí cung điện đơn giản như vậy, nhưng trong đơn giản lại có một cổ ý vị khác.
Trước khi thế thân đi ra ngoài, Ôn Uyển nói cho nàng biết, nàng không được biểu lộ thái độ e sợ trước mặt nam nhân đó, bằng không hắn nhất định sẽ bị hoài nghi. Còn những thứ khác, cứ tùy cơ ứng biến.
Một người ở bên cạnh Hoàng đế lâu như vậy, lại sợ hãi trước một Tướng quân, nói ra tuyệt đối sẽ bị người khác cười rớt răng.
Đến bây giờ, Hạ Dao vô cùng khẳng định, Quận chúa nhất định có mối liên quan nào đó với Bạch Thế Niên, nếu không đâu cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy: “Quận chúa đừng lo lắng, có thuộc hạ ở đây, sẽ không bị nhìn ra sơ hở, với lại hắn chưa từng gặp Quận chúa, làm sao biết là giả . Còn những người khác, cứ tùy cơ ứng biến là được.”
Ôn Uyển nghe vậy, cười híp mắt, gật đầu.
Cung nữ đi tới chính sảnh: “Tướng quân, Quận chúa cho mời người.”
Bạch Thế Niên kỳ quái, tại sao không tiếp mình ở chính sảnh, nhưng hắn cũng không lên tiếng dị nghị, chỉ đi theo cung nữ đến phòn khách nhỏ, sau đó cung nữ tự mình lui xuống.
Đến phòng khách nhỏ, hắn phát hiện ra cách bày trí của nơi này thanh nhã hơn bên ngoài nhiều, ít nhất không có mộc mạc như vậy, trong lòng suy đoán đến cùng Ôn Uyển Quận chúa này có phải là tiểu hồ ly hay không? Nếu như không phải thì tốt, nhưng nếu phải thì hắn nên nói gì đây? Bạch Thế Niên nhớ tới lúc ấy mình vô lễ với nàng, mặt hắn hơi ửng đỏ, nếu thật sự là tiểu hồ ly thì nàng sẽ coi mình như tên dê xồm rồi.
Đang suy tư đối sách, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân, căn cứ vào thái độ phi lễ chớ nhìn, hắn tạm thời buông thõng mi mắt xuống.
Hạ Dao theo thế thân đi đến phòng khách, nàng không ngồi xuống. Hạ Dao nói: “Quận chúa nói đã để cho tướng quân đợi lâu, thật xin lỗi.”
Bạch Thế Niên cố gắng áp chế sự chờ đợi dưới đáy lòng, bình tĩnh nói: “Là mạt tướng quấy rầy sự thanh tịnh của Quận chúa, xin Quận chúa bao dung, chuyện này rất khẩn cấp, kính xin Quận chúa tha thứ.”
Hạ Dao cười nói: “Bạch tướng quân, Quận chúa chúng ta nói không cần đa lễ, mời Tướng quân ngồi, chuyện này không vội.”
Bạch Thế Niên lên tiếng cảm tạ, sau đó ngồi xuống, rất hi vọng nhưng lại không dám nhìn.
Trong lòng Hạ Dao hồ nghi càng sâu, cười nói “Tướng quân dũng mãnh hơn người, tại sao bây giờ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, cũng là để Quận chúa chúng ta chiêm ngưỡng một chút phong thái của Tướng quân.”
Lúc này Bạch Thế Niên mới ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang đứng trên cao. Chỉ thấy trên mặt Ôn Uyển Quận chúa thoa một lớp phấn trang điểm mỏng, đôi mày lá liễu lại giống như bị người ta cắt bỏ quá tay mà cong cong như vầng trăng giữa tháng, một đôi mắt hạnh long lanh quyến rũ động lòng người, da mịn nhẵn như ánh sáng ngọc nhu hòa, môi son đỏ sẫm diêm dúa lẳng lơ, rực rỡ như muốn nhỏ ra máu. Mặc một thân cung trang màu vàng nhạt, nổi bật lên vẻ xinh đẹp Vô Song; bên hông mang mảnh Ngọc Hồng có tua cờ rủ xuống. Hiện ra dáng người thon dài cân xứng. Tóc đen như mực thả xuống mấy sợi, cây trâm phượng màu vàng khảm châu cài nghiên, trên tóc còn gắng Mẫu Đan Lưu Tô thả xuống. Mái tóc đen còn lại thì dùng dây cột tóc màu vàng nhạt cột ở đuôi tóc. Tay trái mang vòng tay long phượng, một sợi dâu vàng ròng khảm bảo thạch đem vòng tay chiếc nhẫn bảo thạch đeo ở ngón trỏ xâu chuỗi lại.
Bạch Thế Niên nhìn cô gái đứng đó, nhìn một phút đồng hồ, cho đến khi Hạ Dao ở bên cạnh liều mạng ho khan, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Trong mắt Bạch Thế Niên hiện lên sự thất vọng, không phải là tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly không chỉ có một đôi mắt sạch sẻ, thông suốt, mà nàng còn có một hơi thở nhẹ nhàng, thanh thoát, như thoát li khỏi trần thế. Mặc dù Ôn Uyển quận chúa trước mắt giống tiểu hồ li đến tám chín phần nhưng phong thái, khí chất lại cách xa vạn dặm. Hơn nữa Ôn Uyển quận chúa đang ở trên cao kia còn có thêm một vẻ diêm dúa lẳng lơ, toàn thân tản mát ra phong tình mà chỉ nữ nhân mới có.
Hạ Dao thấy trong mắt Bạch Thế Niên thất vọng nồng đậm, nàng liền kết luận trước kia hai người này nhất định đã từng gặp mặt.
Trong lòng Bạch Thế Niên có thất vọng nhưng cũng thấy may mắn, không phải tiểu hồ ly là tốt rồi, nhưng hắn lại có cảm giác không đúng, tại sao lại có người giống như vậy? Bạch Thế Niên không nhịn được lại giương mắt lên nhìn.
Thế thân thấy Bạch Thế Niên lỗ mãng cứ vụng trộm nhìn mình, liền nhếch cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm lên cười, nụ cười kia quyến rũ động lòng người, vô cùng hoàn mỹ.
Bạch Thế Niên lập tức thu hồi ánh mắt, không phải là tiểu hồ ly, trực giác của hắn không bao giờ sai, cho dù tướng mạo có giống đi nữa, người này cũng không phải là tiểu hồ ly.
Hạ Dao cẩn thận chú ý Bạch Thế Niên, sau đó nhớ lại những hành động thất thố của Quận chúa sau khi nghe Bạch Thế Niên cầu kiến: “Bạch tướng quân, Quận chúa hỏi người, mới vừa rồi người nhìn Quận chúa như vậy, trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng, có phải trên người nàng có chỗ nào không thỏa đáng hay không? Nếu có, kính xin tướng quân nói ra.”
Lúc này tâm tình Bạch Thế Niên đã khôi phục bình tĩnh, không còn cảm giác thấp thõm mới vừa rồi nữa, hắn một lần nữa ngẩng đầu, nhưng không giống như lúc trước, sắc mặt anh tuấn, lạnh lùng “Mới vừa rồi thần hơi lơ đễnh, chỉ vì nhớ tới một chuyện, mạo phạm đến Quận chúa, kính xin Quận chúa thông cảm”
Ánh mắt của Bạch Thế Niên vô cùng sắc bén, dường như có thể đâm thủng người khác, khiến thế thân căng thẳng trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ bối rối. Thế thân phát hiện mình nhạy cảm thất thố, làm Quận chú tôn quý nhất Đại Tề còn có chuyện gì chưa từng trãi qua, thậm chí có mấy lần đã tìm đường sống trong chỗ chết, tại sao có thể lộ ra vẻ e sợ trước mặt một Tướng quân? Vừa nghĩ như vậy, nàng liền quyết tâm ổn định tinh thần, mỉm cười dịu dàng với Bạch Thế Niên, khẽ lắc bàn tay trắng như ngọc, tỏ vẻ mình không để ý. Trong lúc bàn tay trắng như ngọc khẽ lắc, vàng vòng bảo thạch va chạm lẫn nhau, phát ra âm thanh thanh thúy, động lòng người, đúng là có một phong thái khác.
Bạch Thế Niên thấy nhất cử nhất động của Ôn Uyển quận chúa trong truyền thuyết đều triển lộ phong tình ( đây là yêu cầu của Ôn Uyển, nàng yêu cầu thế thân mỗi khi giở tay nhấc chân đều phải triển lộ phong tình ). Trong lòng Bạch Thế Niên vừa kinh vừa sợ, đây chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi mà đã có thể phong tình như vậy, thêm hai năm nữa, trưởng thành, nhất định là cô gái mê người, diêm dúa, lẳng lơ. Nếu như không biết cô gái đang ngồi trên cao kia là Ôn Uyển Quận chúa nổi tiếng khắp thiên hạ, thì Bạch Thế Niên tuyệt đối cho rằng nàng sẽ trở thành hồng nhan họa thủy trong tương lai.
Bạch Thế Niên nghĩ như vậy, trong lòng liền nổi lên nghi ngờ, nhìn lần nữa, trong mắt có vẻ đánh giá.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không