Hoàng đế đang ở điện Dưỡng Hòa xử lý chính vụ khi biết tin Ôn Uyển tỉnh lại, liền chạy tới. Thấy Ôn Uyển thật sự tỉnh, hoàng đế vừa cao hứng lại vừa lo lắng. Thậm chí, đáy mắt còn có chút sợ hãi.
Hoàng đế già rồi, chịu không được giày vò. Ôn Uyển là người duy nhất đối với ông hết sức chân thành, không có một chút tư tâm nào. Nếu như Ôn Uyển thật có chuyện gì, ông không biết trăm năm sau, lúc xuống dưới đất còn có mặt mũi gì đi gặp sư muội.
Ôn Uyển lại là vạn phần áy náy nói “Ông ngoại hoàng đế , đã để người lo lắng rồi.” Nhìn thân nhân dần dần chết đi, mà mình lại không có bất kỳ biện pháp nào, loại cảm giác bất lực thống khổ này, sẽ rất khó chịu.
Hoàng đế sững sờ nhìn Ôn Uyển “Ôn Uyển, con có thể nói rồi?” Nói xong liền nhớ tới Ôn Uyển biết phúc ngữ, thì lại ảm đạm
Ôn Uyển thấy sắc mặt của hoàng đế, biết hoàng đế đang suy nghĩ gì. Nên không có giải thích. Nguyên nhân bởi vì nàng không có thường xuyên mở miệng nên giọng nói cũng khàn khàn.
Ôn công công nhìn thấy Ôn Uyển có không ít lời muốn nói, liền gọi người cầm giấy bút tới đây. Ôn Uyển cười nhận lấy bút, viết trên giấy “Ông ngoại hoàng đế , Ôn Uyển muốn cầu người một chuyện. Hi vọng ông ngoại hoàng đế có thể đáp ứng Ôn Uyển.”
Hoàng đế từ ái nói “Con nói. Chỉ cần ông ngoại có thể làm được, đều sẽ hứa với con.”
Ôn Uyển nghe liền cười, cầm bút viết “Ông ngoại hoàng đế , nếu như lần này Ôn Uyển có thể đại nạn không chết, van xin ông ngoại có thể đồng ý hôn sự của con cùng Yến Kì Hiên . Yến Kì Hiên là người rất đơn giản , không phải là người có tâm tư thâm trầm. Mà con, cũng chỉ thích người đơn giản, thích cuộc sống đơn giản. Ông ngoại hoàng đế , con muốn một người có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với con, con vẫn ao ước có một gia đình, một gia đình thuộc về mình, và một phần hạnh phúc đơn giản. Ông ngoại hoàng đế . Con tin tưởng Yến Kì Hiên có thể cho con một hạnh phúc đơn giản. Ông ngoại hoàng đế , con không phải là muốn ngỗ nghịch với người, con chỉ không muốn mình phải để lại tiếc nuối. Ông ngoại hoàng đế, người hãy đồng ý với con đi!”
Hoàng đế ôm Ôn Uyển, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng nàng “Đứa nhỏ này, ông ngoại đồng ý với con. Chờ con khỏe lại, ông ngoại sẽ hạ chỉ, tứ hôn cho con và Yến Kì Hiên . Ông đa biết rõ tâm nguyện này của con rồi. Chờ con được mười sáu tuổi. Ông ngoại sẽ đem con phong quan vô hạn gả đến Phủ Thuần Vương. Đến lúc đó, sinh thêm cho ông ngoại một chắt nữ!”
Ôn Uyển nghe cười khúc khích, tỏ vẻ nhất định có thể để cho ông ngoại đạt được ước muốn. Tiếp theo liền cúi đầu tiếp tục viết ” Ông ngoại hoàng đế, cuối cùng con muốn cầu người một chuyện. Hi vọng ông ngoại hoàng đế có thể đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của Ôn Uyển .”
Hoàng đế cười lớn nói “Con nói đi, chỉ cần ông ngoại có thể làm được. Nhất định sẽ hứa với con.”
Ôn Uyển cầm bút viết “Ông ngoại hoàng đế, nếu như tương lai, con nói nếu tương lai, người chọn Ngũ cữu cậu. Ôn Uyển van xin người, nhất định phải cho cậu một sách lược vẹn toàn lưu lại đường sống. Ôn Uyển đã trúng kế trước, nên không muốn cậu lại có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cả. Ôn Uyển và cậu, đều là người sinh ra không đúng thời vận, đều từ bên trong đau khổ mà ra. Có thể thuận lợi trưởng thành. Trừ có ông trời phù hộ, thì do Ôn Uyển và cậu đều là người rất kiên cường. Lại nói, so sánh với Ôn Uyển, thật ra thì cậu còn cực khổ hơn, từ nhỏ đến lớn đã nhận lấy không biết bao nhiêu không đãi ngộ không công bình, còn bị dưỡng mẫu ngược đãi. Nhưng cậu rất kiên cường, cũng rất có nghị lực, không bị khó khăn đánh ngã. Còn đối mặt với khó khăn để chiến thắng . Cậu có thể có hiện tại , không biết đã hao tốn bao nhiêu mồ hôi cùng tâm huyết. Vận mệnh đối với cậu không công bằng, đã để cho cậu đeo trên lưng rất nhiều thứ vốn không nên đeo. Cháu không biết bà ngoại rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mà khiến bà phải lựa chọn như vậy. Nhưng cháu tin tưởng bà ngoại có lý do của mình, bởi vì trên đời này không có một người nào, không có một người làm mẹ nào nguyện ý để con mình đi chịu khổ. Chẳng qua nhiều năm như vậy, cậu thật sự sống quá khổ, quá mệt mỏi. Con nhìn thấy mà rất đau lòng. Cho nên từ trước tới nay, con đều muốn thay cậu chia sẻ một chút. Nhưng mà con là người nhỏ bé, không giúp được cậu quá nhiều. Hiện tại con sắp chết, nên con không muốn cậu cũng giống như Ôn Uyển, tuổi còn trẻ lại bị người ta ám hại. Sống ở trên đời. Mặc dù có lẽ cảm thấy rất vất vả, rất mệt, nhưng tánh mạng vẫn là điều rất tốt đẹp rất tuyệt vời, ông trời cho chúng ta đi đến thế gian này chính là ban ân huệ lớn nhất đối với chúng ta. Cho nên những năm này, Ôn Uyển rất cố gắng sống tốt mỗi ngày. Hiện tại thời vận của con không tốt, đã rất nhanh tới điểm cuối cùng của sự sống rồi. Con không oán hận ông trời, con đã nhận được rất nhiều rồi. Nhưng con muốn cậu có thể khỏe mạnh mà sống, ông ngoại hoàng đế , Ôn Uyển cầu người, nhất định phải hứa với con?”
Hoàng đế nghe xong, thì mím chặt môi bắt buộc chính mình cười :”Nói hưu nói vượn cái gì đó con sẽ khỏe lại thôi. Nhất định sẽ khỏe. Ông ngoại nhất định sẽ làm cho con mạnh khỏe lên.”
Ôn Uyển lắc đầu ” Sống chết có số, Phú Quý do trời. Nếu như Diêm vương muốn con chết, cũng sẽ không để con dừng lại thêm một giây . Ông ngoại hoàng đế, người phải đáp ứng con! Con không hiểu lắm về triều chính. Con chỉ cầu ông ngoại hoàng đế, người nhất định phải để cho cậu khỏe mạnh mà sống. Ngũ cữu cậu lòng dạ không rộng, không dung nạp được người khác, những ai mạo phạm cậu ấy thì sẽ không có một kết quả tốt. Nếu tương lai, cậu ấy nhất định sẽ không tha cho người đã cản trở đường đi như cậu. Những lời này, trước kia Ôn Uyển không dám nói. Nhưng hiện tại, Ôn Uyển đã là người sắp chết rồi nên con rất lo lắng. Ông ngoại hoàng đế người làm việc tự nhiên có suy tính riêng mình, Ôn Uyển cũng không dám lắm miệng. Ôn Uyển chỉ cầu ông ngoại hoàng đế có thể đồng ý nguyện vọng cuối cùng của con .”
Đôi tay già nua của Hoàng đế, dịu dàng vuốt đầu Ôn Uyển.
Ôn Uyển biết rõ, phải cần thêm chuyện nặng hơn nữa : ” Năm đó con ở An phủ, vào một khắc sắp mất mạng con đã nghĩ Ngũ cữu cậu có thể cứu con một mạng. Khi thấy ngũ cữu cậu, con vốn định nói thân phận của mình cho người biết, nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt ngũ cữu cậu tràn ngập tính toán, lúc ấy con lại sợ. Bây giờ nhớ lại lúc ấy con cảm thấy may là lúc ấy con sợ, nếu không để cho cậu ấy biết thân phận thì con đã sớm thành cô hồn dã quỷ rồi. Sau khi cậu về đất phong, mấy năm nay phủ đệ của con phàm là có gió thổi cỏ lay gì, cũng lập tức truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ . Con quyên tiền không bao lâu, lại xuất hiện sự kiện ngựa điên , để cho con thấp thỏm lo sợ. Sau đó Tư Nguyệt vào cung, đầu tiên là hạt châu , thiếu chút nữa làm con trượt chân bị té xuống đường đập vỡ đầu của con. Tiếp theo, chút nữa bị Tư Nguyệt kéo vào trong nước chết rét. Tiếp theo là Hoa độc, lần này lại là chứng thích ngủ . Ông ngoại hoàng đế, Ôn Uyển không tin, Ôn Uyển chưa làm qua chuyện thương thiên hại lí, sẽ không mắc căn bệnh như vậy. Đã đến nước này, Ôn Uyển cầu ông ngoại hoàng đế, cầu người cho cậu một đường lui vẹn toàn? Ông ngoại hoàng đế , Ôn Uyển van cầu người.”
Vừa nói, nước mắt vừa tí tách rơi trên giấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và bi thương.
Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, một lâu sau, lâu đến mí trên cùng mí dưới của Ôn Uyển sắp dính lại với nhau. Hoàng đế mới nhẹ giọng nói: “Ông ngoại hứa với con là được.”
Ôn Uyển nghe lời này, biết lời của mình đã có tác dụng. Như vậy, phần thắng của cậu lại thêm một tầng, thật tốt, nàng sẽ không chết oan, sẽ không chết vô ích. Ôn Uyển cười cười, ánh mắt dần dần khép chặt, lại đi gặp Chu công.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển ngủ rất an ổn , vuốt khuôn mặt trơn bóng của nàng. Năm đó sư muội đã đi như vậy, Phúc Huy cũng bởi vì mình không chiếu cố chu toàn mà đi sớm. Hiện tại, đến phiên đứa bé này sao? Nàng mới mười ba tuổi, chính là lúc mới bắt đầu cuộc đời thôi, lại phải đi sao? Ông ở ngôi cửu ngũ chí tôn cao quý, đời này có thể nói là hưởng hết Phú Quý ở nhân gian. Nhưng mà khi ông già rồi, lại cảm thấy tịch mịch. Những người bên cạnh ông chịu khom mình nhún nhường lấy lòng, chỉ vì quyền thế Phú Quý. Chỉ có hài tử này, nó không cần quyền thế, không cần phú quý. Đơn giản chỉ vì ông là ông ngoại của nó, nó liền xem ông là thân nhân mà hiếu thuận. Tận tâm tận lực hầu hạ mình. Tại sao hiện tại ngay cả đứa bé này cũng muốn lấy đi?
Hoàng đế một lần nữa cầm lấy giấy Ôn Uyển viết nhìn một lần nữa. Trong nội tâm phát khổ, đứa bé này, thì ra cái gì nó cũng biết, cái gì nó cũng ghi tạc trong lòng. Nhưng lại chưa từng nhiều lời một câu. Biết rõ ràng lão Ngũ là hạng người gì, nhưng chưa từng giúp đở lão Bát tranh giành. Cho tới bây giờ không có ở trước mặt ông nói lão Ngũ không tốt, hay giúp đở lão Bát nói tốt. Hiện tại sắp chết rồi, còn lo lắng lão Bát bị tính kế mà tráng niên mất sớm. Hốc mắt của hoàng đế cũng ẩm ướt theo.
Hiện tại thời gian nằm ngủ của Ôn Uyển càng ngày càng dài. Lúc đầu chỉ có bốn năm canh giờ, từ từ đã kéo dài hơn, hiện tại một lần ngủ, phải ba bốn ngày mới có thể tỉnh lại. Mà thời gian thanh tĩnh càng ngày càng ít. Từ ban đầu hơn ba canh giờ, đến bây giờ còn không tới một canh giờ . Căn cứ theo Diệp thái y suy đoán, đến lúc ngủ qua mười ngày nữa vẫn chưa tỉnh lại, chính là lúc ra đi. Tất cả mọi người bên cạnh, đều ở trước giường trông chừng.
Ôn Uyển ngủ bảy ngày, mỗi ngày hoàng đế dù bận đến đâu, cũng phải đi nhìn xem. Ôn công công ở một bên vẫn an ủi , khuyên hoàng đế đi nghỉ ngơi: “Hoàng thượng, người nên đi nghỉ ngơi thôi. Nếu Quận chúa nhìn thấy người như vậy, sẽ rất đau lòng. Hoàng thượng, Quận chúa còn chờ hoàng thượng tới cứu. Hoàng thượng, người ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể của mình.”
Nếu ông có thể cứu, thì bất kể trả giá bao nhiêu ông cũng muốn cứu đứa bé này. Nhưng mà, dù ông ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, vào lúc này lại cảm giác mình rất bất lực.
Ôn Uyển tỏ vẻ với hoàng đế . Nàng phải về nhà, cho dù có chết, cũng phải chết tại nhà của mình. Nàng không muốn làm một cô hồn dã quỷ. Hơn nữa nàng muốn trước khi chết, sẽ trông thấy người quen bên cạnh . Và nói lời từ biệt cùng tất cả người quen.
Hoàng đế vốn không đáp ứng, nhưng khi nhìn Ôn Uyển cầu khẩn, phải nén lòng mà đáp ứng .
Vào lúc Ôn Uyển ra đi, cũng không xác định được mình có còn mệnh để gặp lại hoàng đế hay không? Nên tỏ vẻ, nếu nàng mà chết, sau khi chết hãy đem nàng đốt thành tro, vung trên chân núi, rơi xuống biển. Để nàng tiêu tán theo gió!
Hoàng đế nghe lời này, giận đến toàn thân run rẩy: “Ôn Uyển, con có biết con đang ở đây nói gì không? À? Con rốt cuộc làm làm sao, có phải bị u mê hay không? Người nào tâm địa độc ác đưa ra cái chủ ý khốn kiếp này cho con hả?” Cổ đại rất mê tín , chỉ có người làm chuyện người người oán trách , mới có thể bị áp chế mà thiêu đến hài cốt cũng không còn. Ôn Uyển nói lời này không khác gì đào tim của hoàng đế!
Ôn Uyển nhìn ông ngoại hoàng đế không thuận khí, liền giúp ông thuận khí . Chỉ nói mình nói vậy, vì phía ngoài vô cùng rộng lớn, nhưng đến lúc chết nàng cũng không có ra khỏi kinh thành. Cho nên, muốn theo gió phiêu đãng bốn phía.
Cơn giận của hoàng đế lúc này mới hơi chút hòa hoãn: “Nha đầu ngốc, không cần phải nói lời nói ngu ngốc này, ông ngoại không nghe được lời nói như vậy. Đây chỉ là một lần cản trở, rất nhanh sẽ không có chuyện gì rồi. Không nên nghĩ nhiều như vậy, biết không?”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng của hoàng đế, biết suy nghĩ của mình cũng đúng là kinh hãi một chút. Cười tỏ vẻ, vậy thì chờ sau khi nàng chết, đem nàng chôn cất ở bên mộ mẹ công chúa. Lại an ủi hoàng đế, hết thảy mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi!
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không