Trước có hai nhóm quân nhu vật liệu, trước kia không có kiểm tra đối chiếu, tự nhiên là vô sự. Nhưng vì nhóm thứ ba là qua tay Trịnh Vương, Trịnh vương là ai, chỉ muốn làm sao nghiền ép những thương nhân kia, để có món đồ tốt nhất mà chỉ tốn chút tiền thôi, làm sao có thể để cho người khác ăn bớt.
Lần này Ngọc Phi Dương đã dồn hết sức để đấu, nhắm vào mục tiêu làm việc chỉ cần lấy lại vốn một đồng tiền lời cũng không cần. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần Trịnh vương lên ngôi thái tử, đăng cơ làm đế, hắn nhất định có thể trở mình. Thời điểm Ngọc Phi Dương làm việc này, đã tự định vị cho mình, chỉ làm một chân chạy, thậm chí còn kéo theo không ít người biết nội tình tham gia vào.
Trịnh vương dùng chiêu này vô cùng tốt. Đầu tiên là cáo buộc mình, đến lúc chân tướng rõ ràng, chiến công của hắn cũng hiện ra, thì càng thêm nhiều người đồng tình với hắn, khinh bỉ mình. Một chiêu này, hắn thua, thua rất thảm.
Mà thái độ của Hoàng đế vô cùng rõ ràng, phái Thiết Ngự Sử, Hàn đại nhân còn có Trang đại nhân, tra rõ chuyện này. Chuyện này liên quan đến cảm xúc của tướng sĩ biên quan. Những chuyện khác không nói, nếu riêng chuyện này mà không xử lý nghiêm khắc, vạn nhất tướng sĩ biên quan vì chuyện này mà khởi binh sẽ là mối đại họa lớn.
Thái độ của Hoàng đế như thế cũng có hàm ý, chuyện lần này cùng chuyện lần trước khác xa nhau, lần trước là sợ chấn động Giang Nam. Mà lần này, ông không quá lo lắng. Vì kẻ đứng mũi chịu sào tất nhiên là thiên hạ thủ phủ, Khương gia.
Hoàng đế bởi vì lúc trước Ôn Uyển có nói một chút chuyện, nên đã bất mãn cực điểm đối với Khương gia. Người làm hoàng đế như ông không có tiền dùng. Ngày ngày vì tiền mà rầu rĩ. Nhà các ngươi thì chỉ một vị đại thiếu gia cũng có thể tùy ý cầm lấy hơn một vạn lượng bạc đi gánh hát chơi. Sau này hoàng đế phái người đi điều tra, tình hình như vậy của Khương gia chỗ nào cũng có, Ôn Uyển không có nói thêm họ dù chỉ một chút, thậm chí còn nói giảm đi. Khương gia đã xa xỉ thối nát tới cực điểm.
Từ tháng 7 năm trước, Bạch Thế Niên một lần nữa chỉnh đốn quân vụ Phúc Kiến, mỗi một phân đội duyên hải đều thao luyện mỗi ngày không ngừng. Năng lực tác chiến toàn thân ít nhất đã cao hơn một bậc. Đặc biệt là năm ngoái lực chiến đấu của Hổ Uy quân rất phi phàm. Đánh giết giặc Oa tơi bời, khiến toàn bộ phòng tuyến của chúng sụp đổ.
Mấy ngày trước, còn thắng lớn một trận, khiến Hoàng đế rất hài lòng.
Cuối năm ngoái Bạch Thế Niên đã mật báo, chỉ cần triều đình có thể cung cấp đầy đủ hậu cần, hắn chắc chắn trong năm nay có thể hoàn toàn tiêu giệt mối họa giặc Oa này.
Vì năm ngoái lúc Hoàng đế đồng ý cho Bạch Thế Niên xây dựng Hổ Uy quân, cũng đã hạ quyết tâm, toàn lực ủng hộ Bạch Thế Niên, nhất định phải càn quét giặc Oa.
Lúc trước lời nói trong lúc vô tình của Ôn Uyển, đã làm cho hoàng đế có ý muốn thu thập bọn hắn rồi. Dù Ôn Uyển có động tác mờ ám, nhưng hoàng đế cũng biết thời biết thế. Nên hôm nay cơ hội tốt như vậy, hoàng đế tất nhiên phải dùng.
Hoàng đế tỏ ý cho tất cả mọi người biết. Khương gia, sắp đổ đến nơi rồi. Triệu vương cũng vì chuyện này dính dấp quá lớn, hơn nữa thái độ của hoàng thượng vô cùng rõ ràng, nên hắn cũng không dám liều lĩnh.
“Vương gia, không uổng phí chúng ta mạo hiểm lần này.” Trần tiên sinh nhận được tin tức Hoàng đế chuẩn bị nghiêm khắc xử lý Khương gia, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mạo hiểm! kế sách này đúng là xuất ra từ tay hắn. Hắn nghĩ tới việc dâng tấu vạch tội, là vì nghe được Trịnh vương nhận được tin tướng sĩ đối với quân nhu vật chất liệu vô cùng bất mãn nên mới thiết kế một khâu này. Chuyện gây ra lần này không thể so với lần trước, dù hoàng đế muốn đàn áp cũng đàn áp không được, càng không thể bao che Triệu vương như những chuyện khác.
Không nghĩ tới, quá trình lại vô cùng thuận lợi. Hoàng đế đã tự mình động thủ diệt trừ.
Trần tiên sinh ở trong thư phòng thở dài một tiếng. Trầm Giản ở bên cạnh không hiểu nên hỏi: “Tiên sinh, đây là chuyện tốt, vì sao phải thở dài?”
Trần tiên sinh cười khổ: “Ngươi cho rằng, tại sao chuyện này lại tiến hành được thuận lợi như thế? Lúc ấy ta còn thấy kỳ quái, tại sao hoàng thượng lại đột nhiên đem việc mua quân nhu vật dụng kém giao cho Vương gia. Không nghĩ tới, là Quận chúa đã nói trước một lời dẫn cho chuyện hôm nay.”
Trầm Giản lắc đầu, khó mà tin được. Quận chúa ở giữa giúp đở là có thể, nhưng nói Quận chúa đã tính toán tốt mọi thứ, vậy thì không thể tưởng tượng nổi.
Trần tiên sinh lắc đầu, cũng không giải thích. Hắn biết, cùng người như thế đối địch, là chuyện vô cùng đáng sợ. May mắn là Quận chúa và Vương gia ở cùng một phía, lại thương yêu tôn kính đối với Vương gia. Nếu không, hắn cũng không biết làm cách nào để đối phó Quận chúa a.
Trần tiên sinh đồng thời than thở nhưng cũng âm thầm hâm mộ vì Tống Lạc Dương có thể tìm được đệ tử như thế. Khó trách ngày đó lão Tống có thể đặc biệt thu nàng làm học sinh. Nếu như là hắn gặp nhất định cũng sẽ thu.
Chuyện này là Ôn Uyển ở sau lưng thổi lửa, hoàng đế còn nương theo chìu gió. Khương gia có cái kết cục gì, đã ở trong dự liệu của nàng.
Nhưng mà Ôn Uyển vẫn do dự có muốn nhúng tay hay không. Nàng nhớ được, hình như dù có xét nhà, thì bạc tịch thu được cũng có hạn. Gần đây hoàng thượng vì tiền bạc mà rầu rĩ gay gắt. Vì chiến sự duyên hải, lao tâm lao lực tìm cách. Nếu như dựa theo phương thức cũ thì thất thoát rất nhiều. Đến lúc đó, chỉ béo bở cho mấy nhà quan lại thôi.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển cả ngày trầm mặc, như có tâm sự nặng nề, liền hỏi: “Quận chúa, sao vậy? Có phải có tâm sự gì hay không?”
Ôn Uyển lắc đầu, chuẩn bị suy nghĩ một chút. Bộ dáng do dự này, là vì thường hay nhìn thấy ở thời điểm hoàng đế xử lý chính vụ mà đau đầu. Thôi, có thể giúp đỡ thì ra một phần sức đi! Bất kể tương lai như thế nào, nhưng ít nhất hiện tại nàng không đành lòng thấy ông ngoại hoàng đế vất vả như vậy.
Cho dù nàng biết có đôi khi hoàng đế lợi dụng nàng, để bỏ qua lỗi của Triệu vương. Nhưng mà ông ngoại hoàng đế đối với nàng, quả thật rất tốt. Loại cẩn thận quan ái( quan tâm, yêu quý) Ôn Uyển đều cảm thụ được trong đó. Nàng không nỡ thấy hoàng đế đã lớn tuổi rồi, mà ngày ngày phải vì tiền rầu tĩ như vậy. Có thể giúp được một phần thì giúp một phần.
Ôn Uyển trở lại điện Dưỡng Hòa, bảo Hạ Dao đem hồ sơ những món đồ lúc trước tịch thu nhà của mấy người đó được bao nhiêu thì đưa cho nàng xem. Hạ Dao bằng tốc độ nhanh nhất, đã đem hồ sơ tới cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn một ngày, nhìn đến mắt hoa lên. Rồi nói thầm, cho dù tịch thu Khương gia, thì cũng không lấy được bao nhiêu bạc.
Hạ Dao nhìn bộ dáng Ôn Uyển, trên mặt không thể hiện ra nhưng trong lòng lại cười thầm. Quận chúa thật là quỷ quái, rõ ràng muốn hỗ trợ, rồi lại không muốn chủ động ra mặt. Muốn nàng thuật lại cho hoàng thượng biết, làm hoàng đế buộc nàng nghĩ kế.
Dĩ nhiên, Hạ Dao cũng không có cô phụ kỳ vọng của Ôn Uyển. Báo lại cho hoàng đế biết, Quận chúa nói, dù Khương gia có sụp đổ thì triều đình cũng lấy không được bao nhiêu bạc.
Hoàng đế nhận được tin tức, liền nhìn Ôn Uyển nói: “Nha đầu, có việc gì cứ nói, trước mặt ông ngoại không cần giấu diếm.”
Ôn Uyển nghe lời này cũng không già mồm cãi láo. Dù sao nàng có bao nhiêu cân lượng, hoàng đế đều biết hết rồi: “Ông ngoại hoàng đế, mặc dù nói Khương gia là thiên hạ thủ phủ, nhưng vàng bạc châu báu vốn có, giỏi lắm cũng là hai ba triệu lượng bạc. Thật ra thì những thứ sản nghiệp kia cũng đáng giá không ít. Nếu chỉ dựa theo biện pháp kê biên tài sản trước đây, thì cũng kê biên không được bao nhiêu tiền tài. Ôn Uyển có một chủ ý, không biết có thể thực hành hay không? Nếu như có thể, thì sẽ đổi được không ít kim ngân. Được những thứ bạc kia rồi, thì cũng có thể để cho ông ngoại bớt đi mấy ngày vì tiền bạc mà phiền não.”
Hoàng đế nhẹ nhàng mà vuốt đầu Ôn Uyển. Nếu như mấy nhi tử của ông đều giống như Ôn Uyển, khắp nơi suy nghĩ cho ông, mọi chuyện lấy lợi ích triều đình làm đầu. Mà không phải đặt tranh đoạt lên trên, vậy ông còn có gì mà phải rầu rĩ: “Tốt, Ôn Uyển nói đi, ông ngoại nghe đây!”
Ôn Uyển lấy bút của mình viết sơ lược suy nghĩ ra một chút. Hoàng đế nhìn một trang giấy. Xem ra cái nha đầu này, ngày đó nói lời nói như vậy, cũng không phải là nhất thời kich động, đúng thật là có kỳ tài. Chỉ cần tôi luyện nhiều hơn nữa, tương lai, có thể làm được những điều ông kỳ vọng. Hoàng đế nhìn thấy liền cười sờ sờ đầu Ôn Uyển : “Tốt, cứ chiếu theo ý tứ Ôn Uyển làm đi.”
Mấy ngày kế tiếp, Ôn Uyển ngày ngày nhốt mình tại Vĩnh Ninh cung. Sắp xếp những tư liệu mang đến điện Dưỡng Hòa. Hạ Tâm, Hạ Châu, Hạ Diệc vào lúc này, đã phát huy tác dụng cực lớn. Hạ Tâm, Hạ Châu đem phân loại tài liệu có được, tập hợp tính toán theo công thức. Hạ Diệc thì đem tài liệu hai người thống kê ra, báo cho Ôn Uyển không bỏ sót chút nào, nếu Ôn Uyển cảm thấy chỗ nào không rõ sẽ lập tức bổ sung ra. Không cần Ôn Uyển đi lật tài liệu, giảm đi hơn phân nửa thời gian của Ôn Uyển.
Ôn Uyển dùng thời gian năm ngày, đem các tư liệu này xây dựng thành một bản kế hoạch thật tốt cho hoàng đế. Lúc trước chẳng qua là tính toán sơ lược thôi, lần này là bản kế hoạch chi tiết.
Hoàng đế nhìn thấy kế hoạch này quả thật rất tốt, cũng có thể thực hành được. Nhưng mà, đến cuối cùng có tác dụng bao nhiêu, còn không có kết quả cụ thể, nên hoàng đế cũng không biết.
Dưới ám hiệu của hoàng đế, vụ án này đã kết án bằng tốc độ nhanh nhất. Kết quả việc xét xử, tất nhiên là Khương gia đã vơ vét rất nhiều qua chuyện này. Quân nhu vật liệu xuất hiện đồ kém chất lượng, tất cả đều là Khương gia tạo nghiệt. Việc này đã dẫn đến toàn quân căm phẫn. Hơn nữa thái độ của Hoàng đế rõ ràng là xử trí nặng, cũng ngoài dự đoán của mọi người, Khương gia như thế là xong.
Khương Lâm biết Khương gia xong rồi, nhưng chẳng qua hắn vẫn hi vọng, có thể giữ lại được một mạng. Đợi sau này, Đông sơn tái khởi. Cho dù Đông Sơn không thể tái khởi, thì ít nhất Khương gia, cũng không hoàn toàn tuyệt tự.
Hoàng đế đem chuyện xét xử Khương gia giao cho Trịnh Vương. Hoàng đế hạ thánh chỉ cho Trịnh vương trước khi mặt tiêu cực xảy ra, thì phải xử lý xong.
Đi cùng thánh chỉ còn có bản kế hoạch của Ôn Uyển, đều đến trong tay Trịnh vương. Trịnh vương cầm lấy bản kế hoạch của Ôn Uyển xem xong. Trong lòng âm thầm gật đầu. Lúc trước Ôn Uyển quả thật không có mạnh miệng. Cái nha đầu này, vô cùng có đầu óc.
Trần tiên sinh nhìn bản kế hoạch của Ôn Uyển, liền ngây ngẩn cả người. Một hồi lâu cũng không có hồi phục tinh thần. Cuối cùng mang bộ dạng khó tin hỏi: “Đây là Quận chúa viết sao?”
Trịnh vương nhìn bộ dạng của Trần tiên sinh, thì ha hả cười. Trần tiên sinh có vẻ mặt như thế, cũng không kỳ quái. Bởi vì kế hoạch của Ôn Uyển, là chuyện mà trước kia tất cả mọi người đều không có nghĩ tới.
Kế hoạch của Ôn Uyển, chính là đem những thứ sản nghiệp phân loại ra. Mỗi một loại đều phân rõ ràng, liệt kê ra những thứ sản nghiệp này là để làm cái gì, lợi nhuận mà hàng năm sẽ thu được. Phía dưới còn có chữ nhỏ ghi chú rõ lấy được sản nghiệp này, thì phải có quá trình hoạt động cụ thể của sản nghiệp, và quyền lợi có liên quan khi triều đình nhận được.
Mục lục chi tiết còn chưa có ghi ra, nhưng mà Ôn Uyển căn cứ vào tin tức có được, đã liệt kê ở trong bản kế hoạch một chút việc làm ăn lớn như các tiệm vải.
Nếu đúng như kế hoạch của Ôn Uyển, thì trừ tịch thu được vàng bạc châu báu ra, sẽ thu được thêm một số lượng bạc lớn từ những thứ sản nghiệp này.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không