Ôn Uyển rất im lặng, làm sao mà lời mở đầu mọi người đều nói một câu như vậy chứ, nàng thật sự là ngán trả lời rồi nha. Nhưng vẫn phải đáp lời.
“Nhìn cháu hẳn là cũng gần khỏe hẳn rồi, có điều nghĩ đến thái y đã nói bệnh này của cháu không thể hao phí tinh lực, nên hôn sự của Chân Chân lúc này, cháu giao cho người bên cạnh xử lý là được. Cháu phải bảo trọng thân thể cho thật tốt, không thể để mệt nhọc quá. Hôn sự thì từ từ đến, không khẩn cấp. Nếu thiếu hụt tiền bạc, đặt mua đồ cưới ít một chút cũng không có chuyện gì, bên này mợ chịu khó một chút mua thêm nhiều hơn là được.” Tô phu nhân từ ái nói.
“Nhìn nương nói kia, Quận chúa làm sao lại để muội muội chịu thiệt thòi được chứ. Muội muội không chỉ là biểu tỷ của Quận chúa, mà còn là bạn tốt khuê trung của Quận chúa, nhất định sẽ không để uội muội ủy khuất đâu ạ.” Hải thị cười tiếp lời. Nàng biết rõ tâm bệnh của Tô phu nhân, đơn giản là sợ nữ nhi của mình gả đi kém hơn so với thứ nữ. Tô phu nhân thỉnh thoảng còn oán trách cha chồng thiên vị.
Nhưng mà cách nghĩ của Hải thị thật ra thì hoàn toàn trái lại với Tô phu nhân. Nhân duyên của Chân Chân thoạt nhìn thì không tốt như Chân Nhan. Nhưng mà trên thực tế. Chờ gả đi rồi, Chân Chân trên không có mẹ chồng, đương gia của phủ đệ Quận chúa là Ôn Uyển, mà quan hệ của Chân Chân cùng Ôn Uyển thì không cần phải nói rồi, tình cảm cô tẩu giống như tỷ muội ruột thịt vậy. Sau này cuộc sống của Chân Chân, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là hòa thuận vui vẻ, khiến người ta hâm mộ. Mà Chân Nhan, cũng chỉ là dễ nhìn trên mặt thôi. Lục gia Quan gia mặc dù là đích tử, nhưng mà cũng chỉ là một đích tử không được sủng ái, mẫu thân ruột mất, người hiện tại chính là kế mẫu, lại cộng thêm việc nhiều người thì điều xấu xa cũng nhiều hơn. Bản thân nàng cũng là thứ nữ, cho dù ở nhà được sủng ái, nhưng mà khi Quan gia đến xem mặt, thì cấp bậc cũng thấp nhất. Là Chân Nhan trèo cao , sau này gả đi, còn không biết cuộc sống trôi qua thế nào. Hải thị mặc dù biết Tô phu nhân không vừa ý, nhưng mà nàng làm con dâu người ta, chỉ có thể nghe lời của mẹ chồng thôi.
Ôn Uyển nghe lời này, trong bụng cười một tiếng, đây không phải là có ý – ngàn vạn lần cũng phải xử lý thỏa đáng hôn sự của Chân Chân, bằng không, thì quá có lỗi với sự yêu mến của một nhà Tô gia sao? Nếu là lúc trước, Ôn Uyển còn có thể chu toàn một hai. Nhưng lúc này, nàng đã cảm thấy nhàm chán, lúc nào cũng phải chu toàn hết các loại chuyện nhỏ nhặt thế này, đấu tâm nhãn, nhìn chằm chằm vào những chuyện như lông gà vỏ tỏi kìa, thật sự là không có ý nghĩa. Hơn nữa, nàng cũng không có nhiều tinh lực đi ứng phó như vậy. Mặc dù nàng rất kính trọng ông cậu, nhưng mà qua nhiều năm rồi, nàng thật đúng là nghĩ không ra những sự trợ giúp Tô gia cho nàng là gì. Giỏi lắm thì cũng chỉ là một chút trợ giúp trong âm thầm, mặc dù những sự trợ giúp âm thầm này, còn có chứa vài loại nhân tố khác ở bên trong. Cho nên, đối với Tô gia, ngoại trừ ông cậu ra thì nàng không thân cận nổi với những người khác, mà đặc biệt là Tô phu nhân. Mặc dù nói, ngoài mặt cửa hôn sự này là Bình Thượng Đường chiếm lợi. Nhưng mà cái này cũng không phải là nàng đến cửa cầu thân, lại còn có tính tình của Chân Chân nữa, đến phủ Quận chúa, có nàng chăm sóc, không nói những cái khác, ít nhất khi có nàng thì tuyệt đối sẽ không có chuyện trong tối ngoài sáng khi dễ nàng ấy. Chỉ cần nàng còn sống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì Chân Chân hẳn là cả đời không cần lo âu.
Đối mặt với sự bất mãn của Tô phu nhân, Ôn Uyển cho rằng bà ăn no rồi không có việc gì còn bới móc. Bà thật đúng là nghĩ bản thân là trưởng bối của mình mà đến giảng đạo cho nàng. Nàng ngã bệnh, không kiếm được tiền, thì làm khó dễ sao? Hiện tại, nàng tới Tô gia. Thứ nhất là nhìn trên mặt ông cậu. Thứ hai, cũng là để tỏ thái độ quan hệ giữa nàng và tướng phủ không tệ. Chứ nàng cũng không phải tới để nghe Tô phu nhân càm ràm thậm chí ẩn chứa cả răn dạy. Xem ra, trước kia nàng đúng là quá yếu đuối, một người tùy tiện cũng có thể leo lên trên đầu nàng .
Ôn Uyển không kiên nhẫn với những lời nói đến nói đi kia của Tô phu nhân, nàng cũng không có tâm tình để tốn tâm tư vào những chuyện nhỏ nhặt này. Nếu như tương lai cậu Trịnh Vương thắng, có nàng ở đây, không vì cái gì khác liền chỉ vì hai người là bạn tốt khuê trung, Ôn Uyển cũng sẽ trông chừng một hai. Chứ đừng nói chi là lần thành thân này, nàng cũng không định ủy khuất Chân Chân. Tương lai là chuyện không nói chính xác được, nhưng ít ra hiện tại mà nói, hôn lễ chắc chắn sẽ không keo kiệt. Chỉ là Ôn Uyển cũng chẳng muốn đi ứng phó với Tô phu nhân. Cho nên, không nói cái gì cả, luôn luôn cười nhạt chống đỡ, không trả lời, cũng không phản bác.
Tô phu nhân thấy mình nói chuyện mà Ôn Uyển không tiếp lời, trên mặt mang nụ cười, nhưng cái loại cười này, vô cùng miễn cưỡng. Nói được mấy câu, trong lòng Tô phu nhân cũng có chút tức giận, nhưng muốn phát tác cũng không phát tác ra được.
Ôn Uyển nhìn biểu hiện trên mặt của Tô phu nhân, thì trên mặt nàng ngay cả nụ cười nhạt cũng không có, mà thậm chí, còn có chứa một tia thần sắc lạnh như băng.
Hải thị không thể so với Tô phu nhân, trước đây nàng cùng Ôn Uyển không tiếp xúc qua lần nào, mặc dù nói Ôn Uyển trước đây rất hiền lành, nhưng mà Ôn Uyển quý vì Quận chúa, không cần biết là nàng khoan dung độ lượng đến đâu. Nhưng nếu bản thân mình mất đi cấp bậc lễ nghĩa, một khi bị truy cứu ra, thì vẫn sẽ bị trở thành đầu đề câu chuyện bàn tán. Mà hiện tại, Ôn Uyển hiển nhiên là không kiên nhẫn ứng phó với mẹ chồng. Ôn Uyển có thể tới tướng phủ, cũng không phải dựa vào mặt mũi của cha chồng và mẹ chồng, mà là mặt mũi của lão thái gia. Nếu khiến nàng mất hứng, thì việc nàng phẩy tay áo đi cũng không phải là không xảy ra. Đến lúc đó lan truyền đi ra ngoài, cũng chỉ nói là mẹ chồng không phải.
Hải thị nhìn sắc mặt Ôn Uyển càng ngày càng khó coi, lập tức vội vàng cười nói xen vào “Quận chúa, dì nhỏ đang ở trong nhà, lúc trước nghe thấy người trở về, vẫn luôn nói muốn đi gặp người. Chỉ vì phải kiêng kỵ, cho nên không để cho dì nhỏ đi. Quận chúa, hay là để ta dẫn Quận chúa qua đó. Nếu như dì nhỏ biết Quận chúa đến gặp nàng, thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ .”
Ôn Uyển cũng không muốn nháo đến mức khiến quan hệ quá cứng ngắc, nên cũng đồng ý. Có điều không để cho Hải thị dẫn dường, mà cho thiếρ thân nha hoàn của nàng đi theo. Hải thị tinh ý, biết Ôn Uyển đại khái là muốn gặp Chân Chân tán gẫu một chút. Nên cũng không đi theo.
Trong lòng Tô phu nhân đầy sự khó chịu, mình nói chuyện, mà Ôn Uyển chỉ ngồi ở đó không lên tiếng. Nếu là trước đây, thì thế nào cũng sẽ để cho nữ nha hoàn bên cạnh thuật lại, vậy mà bây giờ một câu cũng không biểu thị. Trong lòng bà thật sự là lúng túng đến nghẹn lời. Ôn Uyển không dễ ở chung như bề ngoài. Sau này nữ nhi gả đi, cũng không biết có thể chịu khổ hay không, nữ nhi đáng thương của bà. Trong lòng không cam tâm, mới vừa rồi còn kiêng kỵ, nhưng hiện tại Ôn Uyển đã rời đi, lại chỉ có một đứa con dâu ở bên cạnh. Cho nên bà cũng lộ rõ ra tất cả bất mãn “Hiện tại vừa mới trở về, liền giở uy phong hơn so với trước, đến phủ đệ của chúng ta để bày ra uy phong của Quận chúa đây mà.”
“Nương, Quận chúa còn nhỏ, lại một mình sống nhiều năm ở trên thôn trang, nên dưỡng thành một ít tính tình, nương, người nên thông cảm nhiều hơn một chút đi ạ. Nếu là chúng ta làm ầm ĩ với Quận chúa khiến cho quan hệ trở nên bế tắc, thì đến lúc đó Ôn Uyển không chào đón dì nhỏ, vậy thì người bị liên lụy ăn khổ còn không phải là dì nhỏ hay sao. Nương, người nói xem con nói có đúng không?” Hải thị ở một bên khuyên giải .
Đương nhiên Tô thị cũng biết điều này. Cho nên mới vừa rồi bà mới không nói ra mấy lời khó chịu. Nhưng trong lòng vẫn lúng túng nghẹn khuất. Nữ nhi ruột thịt của mình, gả ột người như thế, mà một đứa thứ nữ, lại gả cho người tốt hơn so với nữ nhi của bà. Nếu như hôn lễ lại đơn sơ nữa, thì sau này làm sao bà còn có thể đi lại với mấy vị phu nhân quan lại trong kinh thành được chứ, thế thì sau này cũng không cần đi ra ngoài gặp người nữa.
Hải thị biết một chút tâm tư kia của Tô phu nhân, liền khuyên nhủ nói ” Nương, mặc dù nói hôn lễ lần này, có thể sẽ không quá hoành tráng. Nhưng mà, cô gia tiền đồ một mảnh sáng lạn, Quận chúa cùng dì nhỏ vừa là biểu tỷ muội, lại còn là khuê tú, chẳng lẽ còn có thể đối xử không tốt với dì nhỏ sao? Sau này gả đi, có Quận chúa ở trong phủ đệ, còn ai dám khi dễ dì nhỏ nữa. Nương, người nói lời này có phải là có lý hay không.”
Tô phu nhân cũng biết, đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đắc tội quá nhiều vớiÔn Uyển, mà nha đầu kia, cũng không phải là đèn cạn dầu, đến lúc đó người chịu thiệt thòi còn không phải là nữ nhi của bà à. Lại nghĩ về Bình Thượng Đường, Bình Thượng Đường hào hoa phong nhã, tướng mạo không tầm thường, tuổi còn trẻ đã là quan viên lục phẩm. Hơn nữa, không đến hai năm, có thể lên tới ngũ phẩm, tiền đồ tương lai của hắn là một mảnh sáng ngời. So sánh với hôn phu của thứ nữ kia chỉ được có vẻ bề ngoài, thật sự thì tốt hơn nhiều. Chỉ là về phần đồ cưới, chắc là đồ cưới cũng sẽ không quá tốt được.
Bình thường, đồ cưới đều chiếu vào sính lễ nhà chồng đưa tới. Dĩ nhiên, nếu như như bình thường thì cũng không phải là không thể cho nhiều. Nhưng mà bây giờ bên dưới lại có một thứ nữ chỉ kém có mấy tháng để so sánh. Bề ngoài lại được gả tốt hơn so với nữ nhi. Đến lúc chuẩn bị đồ cưới thì không thể kém sính lễ được, cho nên ngoài mặt không thể làm quá phận. Kỳ thật nếu phủ Quận chưa đưa sính lễ phong phú thì bà mua cũng dễ dàng hơn. Thế nhưng nhìn quang cảnh kia thì không thể được rồi. Ôi. Tô phu nhân nghĩ tới đây lại bắt đầu đau đầu.
Ôn Uyển đến khuê phòng của Chân Chân. Chân Chân vừa được tin Ôn Uyển tới đây gặp nàng, liền vội vàng thả váy cưới đang thêu trong tay xuống, đi ra đón Ôn Uyển. Thấy khí sắc Ôn Uyển tốt hơn nhiều so với nàng tưởng tượng, thì trong lòng rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Chân Chân tràn đầy áy náy nói “Ôn Uyển, thật sự là xin lỗi. Tỷ vốn là muốn đi thăm muội, nhưng nương tỷ nói, lúc này đã định thân rồi, trực tiếp đi đến nhà trai sẽ không tốt. Ôn Uyển, hi vọng muội đừng trách tỷ nhé.”
Ôn Uyển cười tỏ vẻ sẽ không trách. Hai người nói chuyện một hồi, thật ra thì Ôn Uyển cũng không nói nhiều, chỉ là một mình Chân Chân nói thôi. Nói một lúc, Ôn Uyển liền chuẩn bị trở về phủ đệ.
Đang lúc ấy thì tướng gia trở về, ông nghe nói là Ôn Uyển tới, vội vàng phái người mời Ôn Uyển đến viện của ông, vào trong Thính Đào Viện. Ôn Uyển nghe thấy lời này thì liền đi qua.
Tô Tướng có chút bận tâm hỏi “Thái y nói xảy ra chuyện gì vậy, làm sao phải nán lại ở trên thôn trang thời gian dài, lại còn nguy hiểm như vậy, rốt cuộc là cháu mắc bệnh gì? Có trị tận gốc chưa?”
“Thái y nói, chủ tử trụ cột hư không. Hiện tại cũng gần như khỏi hẳn rồi, chỉ là sau này vẫn phải điều dưỡng cho thật tốt. Không thể lại vất vả nữa, nếu không một khi chịu mệt nhọc, sẽ dễ dàng dẫn phát lại bệnh cũ.” Hạ Ảnh ở bên cạnh giải thích.
“Ôi, cũng trách ông cậu. Ban đầu nếu như ông quan tâm mẹ cháu và cháu nhiều hơn, cũng sẽ không để cho cháu chịu khổ nhiều như vậy. Cũng là ông cậu sai” Tô Tướng trên mặt mang vẻ hổ thẹn.
Ôn Uyển cười lắc đầu, không nói nhiều nửa câu. Phần lớn là Tô Tướng nói, Ôn Uyển chỉ nghe. Hỏi xong mấy câu, Tô Tướng giữ Ôn Uyển ở lại dùng cơm tối.
Ôn Uyển cười cự tuyệt, nói rằng còn phải trở về uống thuốc. Nàng có thể cảm nhận được, Tô Tướng luôn luôn âm thầm chú ý nàng, nói đúng ra, hẳn là đang nhìn kỹ nàng. Ôi, đều là mấy lão hồ ly, vừa nhìn liền thấy được điểm không đúng trên người nàng, nên tốt hơn là sớm đi thôi, để tránh khỏi ánh mắt mà nàng cảm thấy quá áp bách. Dĩ nhiên, cho dù thật sự bị nhìn ra đầu mối thì Ôn Uyển cũng không sợ. Chỉ là, nàng không thích bị nhìn chằm chằm như vậy.
Trong lúc Tô Tướng nói chuyện cùng Ôn Uyển, đúng là luôn luôn chú ý đến Ôn Uyển. Bất kỳ động tác nào ông cũng không bỏ qua. Ông nhìn bóng lưng của Ôn Uyển, ánh mắt ông lóe lóe lên, như có điều suy nghĩ.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không