Mấy người tiến vào này, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của Ôn Uyển. Không nói Hạ Ảnh, mà ngay cả Võ Tinh, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Đây là lần đầu tiên hắn ở bên cạnh Ôn Uyển đi đến nơi đây. Không ngờ những người này, dám cả gan làm loạn, vô pháp vô thiên như thế. Gặp Quận chúa, mà lại coi như không thấy. Trong mắt Võ Tinh, toát ra sát khí dày đặc.
Thượng Kỳ khẩn trương, nhưng mà dưới cái nhìn chằm chằm của mấy thị vệ bên cạnh, hắn cũng không dám là động tác quá nhiều. Sợ chọc bọn họ nóng nảy, động thủ thật sự, thì đến lúc đó, cũng sẽ bị chết oan.
Ôn Uyển nhìn mấy người này đối với mình không có một chút tôn kính nên có, cũng không có một chút ý kính sợ. Thì tự cười cười. Lúc trước ở trong Thuần Vương phủ, chỉ nghe Thuần Vương nói nàng không dùng được. Lúc ấy nàng mặc dù không có biểu thị cái gì, nhưng mà trong lòng lại không chấp nhận. Cảm giác mình đâu có kém như hắn nói vậy, chính nàng cảm thấy mình cũng rất lợi hại mà.
Nhưng mà bây giờ nhìn khuôn mặt của tất cả mọi người ở đây, Ôn Uyển coi như đã hiểu rõ, thì ra điều Thuần Vương nói là thật. Lúc này nàng rốt cục cũng hiểu được vì sao những cung nữ thái giám kia có thể tùy tiện khi dễ nàng. Chỉ cần nhìn những thứ nữ tiểu thiếρ làm ra vẻ ta đây này, ngay cả một cái di nương thứ nữ nho nhỏ không để nàng vào mắt, mà trước đây nàng chỉ ôm thái độ coi thường. Hiện tại nàng đã biết, sự xa cách và coi thường của nàng, thật ra chỉ làm tăng thêm sự kiêu ngạo của bọn họ thôi. Cho nên những cung nữ và thái giám kia vu hãm nàng. Thật sự thì cũng bình thường mà thôi. Nàng trước đây, theo như lời Thuần Vương nói, thật đúng là không xứng có được phong hào tôn quý như ‘ Hoàng quý Quận chúa ’.
Cổ ma ma nhìn thấy thì giận dữ “Càn rỡ, nhìn thấy Quận chúa, vậy mà không hành lễ? Các ngươi muốn mưu phản sao?”
Ôn Uyển cười nhìn ba người đứng ở trong phòng khách. An thị đờ đẫn mà đứng ở nơi đó, Thanh San nhìn chằm chằm vòng tay long phượng trên tay nàng không dời mắt.
Ôn Uyển cảm giác được ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của nàng ta, trong lòng buồn cười. Cái này chính là nội vụ phủ làm ra, tay nghề phải nói là bất phàm độc đáo, khẳng định là đồ quý giá rồi. Mà vật như vậy, cũng không phải có tiền là có thể mua lấy được. Cho dù mua được, cũng không có khả năng mua, không thể dấu riêng nữa chứ đừng nói chi là mang theo. Bởi vì vòng tay long phượng này, chính là nội vụ phủ căn cứ phẩm giai của nàng mà đặc biệt chế tạo. Triều đại này, đối với cách ăn mặc, đều có quy định nghiêm ngặt.
Có thể nói thế này, lấy thân phận của Thanh San, cả đời cũng sẽ không có khả năng đeo đồ trang sức như vậy. Bởi vì, chỉ có nữ tử phụ nhân trong hoàng tộc, mới có thể đeo đồ trang sức này. Mà tỷ lệ Thanh San có thể gả vào hoàng tộc, cũng lớn giống như việc nàng có thể trọng sinh vậy.
Phạm di nương cúi thấp đầu.
Cả phòng khách, chỉ có tiểu cô nương Thanh Phương ba tuổi vô tội mà nhoài người về phía phụ thân ruột thịt của cô đòi bế, lại nhìn tất cả người trong phòng đều bất động không nói chuyện. Rất kỳ quái hỏi “Phụ thân, thế này là sao vậy?”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng Võ Tinh càng ngày càng hung bạo, mặc dù Võ Tinh đã tức giận tới cực điểm, nhưng vẫn nhìn Ôn Uyển. Có thể nói thế này, chỉ cần Ôn Uyển mở miệng muốn lấy mạng mấy người này, mấy người này nhất định tắm máu tại chỗ. Ôn Uyển biết nếu như còn tiếp tục như thế, thì ngay cả những người đi theo bên cạnh, sẽ khống chế không được, không đợi nàng phân phó mà tự mình động thủ. Cho nên cười “Quận chúa nói. Các ngươi đã có cốt khí như vậy, vậy thì đừng có quỳ. Quận chúa cũng không để ý. Người đâu, chặt đứt chân của tất cả bọn họ.”
Thượng Kỳ kinh hãi. Vội vàng tiến lên trên hai bước quỳ xuống nói ” Quận chúa thứ tội. Nương và muội muội của tiểu nhân bị bệnh nên hồ đồ rồi. Bây giờ đầu óc cũng không minh mẫn lắm, kính xin Quận chúa đừng so đo với bọn họ. Nương. Muội muội, lời của Quận chúa, các người không nghe thấy sao. Nương, Thanh San.”
Mà một cái quỳ này của Thượng Kỳ, trừ Bình Hướng Hi cùng tiểu thiếρ và nữ nhi của hắn. Thì tất cả những người khác trong phòng đều quỳ xuống.
Phạm di nương thấy trên khuôn mặt Ôn Uyển, vẫn mang nụ cười. Nhưng mà nụ cười kia, cũng dọa nàng sợ đến mức nhanh chóng đi qua, kéo theo nữ nhi của mình, quỳ gối ở phòng khách, học bộ dạng của mọi người, cũng quỳ trên mặt đất, còn nghe đến lời nói trong miệng nàng nói “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
An thị thấy trán con trai ứa ra mồ hôi, trong ánh mắt tất cả đều là cầu khẩn. Lại nhìn Phạm di nương giả ngu ở bên cạnh, dựa vào khí thế ngày hôm nay của Ôn Uyển, nàng tuyệt đối không muốn tiện nghi cho cái đồ hồ ly tinh này. An thị nắm chặt tay, móng tay thon dài cắm sâu vào thịt. Nhịn rồi lại nhịn. Kéo nữ nhi quỳ xuống. Thanh San giãy ra, nhất định không muốn quỳ. Ngược lại nhìn chầm chầm Ôn Uyển. Tràn đầy mùi vị khiêu khích. Nàng không tin, nàng ta thực sự có can đảm đánh gãy chân của mình. Nàng là tỷ tỷ, muội muội đánh gãy chân tỷ tỷ, nàng kết luận rằng, Ôn Uyển không dám.
Hạ Ảnh đi xuống, nặng nề đạp một cước trên đầu gối của nàng ta. Thanh San không tự chủ được mà quỳ trên mặt đất, Thanh San ở một bên bò dậy, lớn tiếng kêu la “Ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi lại dám đánh ta. Lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi……”
Hạ Ảnh thấy Thanh San vô cùng có cốt khí mà đứng dậy, còn có khí lực hét lên. Cười lạnh một tiếng, một cước lại đá vào trên chân Thanh San, lần này lực đạo tăng lên đến mười phần. Hơn nữa lại hạ thủ ở chỗ khớp xương, mọi người liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy. Giống như thứ gì đó bị gãy.
Thanh San đau đến mức lăn lộn trên mặt đất. Tất cả những người khác đều hoảng sợ nhìn Hạ Ảnh. Rốt cục đã nhớ tới, năm đó nữ nhân này, dám giết người ở trong Quốc Công phủ. Sau đó, Quốc Công Gia không có truy cứu, cuối cùng cũng chỉ là không làm gì nàng. Nếu như thật sự đánh gãy chân Thanh San tại chỗ, kết quả cuối cùng, cũng chỉ là không làm gì được nàng.
An thị nhìn Ôn Uyển giống như là không nhìn thấy. Mà một cước của Hạ Ảnh lại đá qua. An thị cũng không quan tâm cái gì nữa, nhào qua ôm lấy Thanh San, tự mình nhận một cước này của Hạ Ảnh. Nhổ ra một búng máu tại chỗ. Tất cả mọi người, đều bị dọa cho hoảng sợ.
Bình Hướng Hi nhìn Ôn Uyển kiêu ngạo hung hăng càn quấy như thế, tức giận đến mức toàn thân phát run “Ngươi cái nghịch nữ này, ngươi cái đồ bất hiếu này. Ta, ta muốn kiện ngươi tội ngỗ nghịch bất hiếu.” Hắn xem như đã biết, Ôn Uyển đang kiếm chuyện. Bằng không sẽ không ngang ngược càn rỡ như thế.
Ôn Uyển nhìn hắn, chỉ cười nhạt “Ngũ lão gia, ngươi nói kiện Quận chúa bất hiếu. Quận chúa nói, ngươi muốn kiện, thì kiện đi. Nàng hôm nay đã nể mặt mũi của ngươi, nhẹ nhàng mà bỏ qua ấy cái thứ không biết sống chết này. Nếu như ngươi vẫn bất bình cho tiểu thiếρ và thứ nữ của ngươi, mà nói nàng bất hiếu. Cũng tốt, liền cầm thiệp mời của nàng đến Đại Lý Tự đi. Nói cho Phương đại nhân chuyện xảy ra ở đây. Mời Phương đại nhân công chính liêm minh tới xét xử, người coi rẻ hoàng tộc, coi thường Hoàng quý Quận chúa, thì sẽ là tội gì? Quận chúa nói, nàng sẽ mời Phương đại nhân ấn theo luật pháp mà phán quyết.”
Bình Hướng Hi nghe lời này, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, hắn xem như đã nhìn ra. Nếu như hắn còn dám nhiều lời một câu, thì thê tử tiểu thiếρ con trai nữ nhi của mình, tất cả đều phải thua thiệt. Cái tội coi rẻ hoàng tộc này, tất cả đều phải ngồi tù. Dám can đảm mạo phạm người hoàng tộc, kết quả chỉ có một, là chết.
Bình Hướng Hi nhìn nữ nhi lúc trước vẫn luôn bị mình bỏ qua hoặc là có thể nói là bị hắn tận lực bỏ qua. Ánh mắt nhìn về phía mình lúc này, không có chút nhiệt độ. Nhìn hắn, liền giống như đang nhìn một người xa lạ. Bình Hướng Hi vốn còn muốn nói thêm hai tiếng, nhưng nhìn thấy Ôn Uyển như vậy, lời nói làm sao cũng không thoát ra được khỏi miệng.
Một đoàn người quỳ trên mặt đất. Cả phòng khách, chỉ có Ôn Uyển và Bình Hướng Hi ngồi. Những người khác toàn bộ đều quỳ trên đất. Ôn Uyển không nói lời nào, thì trong phòng khách không có người nào dám động một cái.
Thanh Phương quỳ thời gian quá dài. Chân bị đau nên muốn đứng dậy. Lại bị Phạm di nương đè lại. Thanh Phương thấy mẫu thân không đồng ý, nhưng cô bé lại khó chịu đến lợi hại. Từ trước đến nay ở nhà cô bé được phụ thân thương yêu, toàn bộ những người khác cũng đều thuận theo mình. Lúc nào phải chịu tội như thế này. Oa một cái khóc lên. Nhưng mà tất cả mọi người đều không dám động đậy chút nào. Cả đại sảnh chỉ có một mình Thanh Phương là đang oa oa khóc lớn “Phụ thân, người không thương con nữa. Phụ thân, chân con đau quá, phụ thân, nàng là người xấu. Nương, nàng là người xấu. Con không muốn thấy người xấu. Bảo nàng đi đi.”
Phạm di nương vốn định tiến lên an ủi, nhưng thấy trên mặt Ôn Uyển vẫn mang theo nụ cười. Trong lòng liền bốc lên hàn khí, cũng không dám tiến lên an ủi Thanh Phương. Ngược lại chính Bình Hướng Hi đi tới ôm tiểu nữ nhi của mình dỗ dành.
Bình Hướng Hi nghe thấy Thanh Phương nói, cho là Ôn Uyển sẽ dùng thủ đoạn tương tự để đối xử với Thanh Phương. Cho nên nhịn xuống tức giận. Thấp giọng thầm thì nói “Ôn Uyển, muội muội của ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Ngươi đừng để ở trong lòng. Đừng so đo với Thanh Phương.”
Ôn Uyển nghe thấy lời này thì cười cười. Cái gì gọi là nó còn nhỏ, thì mình phải chịu đựng. Bổn tôn năm đó vẫn còn là một đứa con nít. Rất vô tội, nhưng mà khi đó, tại sao lại không có người nào vì Bổn Tôn nói một câu. Lại khiến ột đứa con nít nhỏ như vậy, còn sống mà bị An thị hại chết.
Người thiên vị, nhưng mà thiên vị thành như thế này, thì coi như là hiếm có rồi. Dĩ nhiên, Ôn Uyển đối với Bình gia cũng đã hoàn toàn hết hy vọng ngay vào ngày thứ hai nàng đến Bình gia.
Ôn Uyển thấy Thanh Phương tràn đầy cảnh gác cùng địch ý mà nhìn về phía nàng. Nàng biết, thời gian qua mình không được người thích lắm. Nhưng khi nhìn thấy đứa bé nhỏ như vậy, lại tràn đầy địch ý với mình, trong lòng cũng có chút ý kiến.
Hạ Ảnh nhận được ý tứ của Ôn Uyển, đi về hướng Bình Hướng Hi.
Phạm di nương mặt lộ vẻ kinh hoảng “Cầu xin Quận chúa tha mạng, Thanh Phương còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đều là lỗi của ta, Quận chúa muốn trách tội, thì trách tội ta là được rồi.”
Cổ ma ma ở một bên cười lạnh nói “Ngươi tính làm gì cái gì đây, ở trước mặt Quận chúa chúng ta, ngươi cũng dám tự xưng ta? Đồ không biết sống chết.”
Phạm di nương lúc này là thật sự nóng nảy “Quận chúa, nô tỳ quá phận. Nhưng mà Thanh Phương, thật sự là không hiểu cái gì cả. Cầu xin Quận chúa tha mạng.” Đây cũng là mệnh căn [gốc rễ sinh mệnh : ý là chỗ dựa để sống] của nàng.
Trong lúc đang nói chuyện, Hạ Ảnh túm lấy Thanh phương đến trước mặt Ôn Uyển, Bình Hướng Hi giận dữ mắng mỏ nói ” Ngươi dám, ngươi nếu dám đụng đến nữ nhi của ta một chút, thì bây giờ ta liền có thể giết ngươi.”
Hạ Ảnh nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái. Bình Hướng Hi muốn phản kháng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Ảnh cướp đi nữ nhi từ trên người hắn.
Thanh Phương bị túm lấy như vậy, oa oa khóc lớn rồi giãy dụa nhưng mà giãy không thoát. Dùng miệng cắn tay Hạ Ảnh. Hạ Ảnh ngay cả ý tứ của Ôn Uyển cũng dám ngầm làm trái, thì nơi nào có thể chịu cái tổn thương oan uổng thế này. Thanh Phương không có cắn được Hạ Ảnh, thì liền nín họng rồi. Hạ Ảnh ở trên người cô bé làm hai động tác, ngay cả động cũng không động đậy được.
Bình Hướng Hi nhìn thấy thì giận dữ, muốn xông lên. Nhưng bị thị vệ Võ Lâu bên cạnh ngăn cản. Bình Hướng Hi nóng ruột “Ôn Uyển, đó là muội muội của ngươi. Cho dù có làm cái gì, thì con bé cũng không hiểu cái gì cả, ngươi không thể hạ thủ đoạn độc ác như vậy được.” Những lời này, Võ Lâu nghe được thì lửa giận nổi lên, ngầm lén lút xuống tay một cái, Bình Hướng Hi đã cảm thấy trên người vô cùng đau đớn. Lời nói đều run rẩy, nói không thành câu. Bất quá, cũng chỉ là chuyện trong một phút đồng hồ thôi. Cho dù hắn muốn truy cứu, cũng không truy cứu được.
Ôn Uyển nhìn động tác lỗ mãng của Hạ Ảnh, cười lắc đầu. Không phải chỉ là một đứa bé sao, nàng có thể làm cái gì được đây. Chẳng lẽ giết chết nó à, giết nó ở trước mặt nhiều người như vậy sao ? Tên phụ thân hờ này cho rằng mình giống hắn sao, không phải là não tàn thì chính là động kinh à ? Nghe lời này xong, để cho Hạ Ảnh ngầm giải huyệt cho Thanh phương.
Thanh Phương vừa được thả ra, khóc đến mức càng lợi hại. Hạ Ảnh mới mặc kệ cô bé, lôi cô bé đến trước mặt Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng không làm gì Thanh Phương, cười gỡ xuống một tấm khóa vàng từ trên cổ, đeo lên cổ Thanh Phương, rồi cho Hạ Ảnh thả cô bé ra. Thanh Phương đeo tấm khóa vàng Ôn Uyển cho xong. Hạ Ảnh vừa buông tay ra, liền bị làm cho sợ đến mức vội vàng chạy về bên cạnh nương cô bé. Cô bé ôm lấy nương, luôn miệng kêu “Nương, con sợ. Nương, con sợ.”
Một hành động này của Ôn Uyển, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây sửng sốt. Sự trái ngược này thật sự quá lớn đi. Khiến cho các nàng bỗng chốc tiêu hóa không được.
Phạm di nương thấy Ôn Uyển không phải muốn trừng phạt Thanh Phương, mà là tặng lễ vật cho nữ nhi của nàng. Hoàn toàn không giống với dự đoán của nàng, thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống , vội vàng kéo Thanh Phương quỳ xuống đất “Nô tỳ thay Thanh Phương tạ ơn Quận chúa.”
Ôn Uyển nhìn cũng không nhìn nàng một cái. Vẫy vẫy tay, Hạ Ảnh hướng về phía phía ngoài nói ” Đem đồ lấy vào đây.” Mặc dù nàng muốn giữ uy nghiêm, nhưng mà không phải thực sự đi so đo với một đứa nhỏ ba tuổi. Nếu như thế thì lại quá hẹp hòi rồi.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, trong lòng lắc đầu. Mặc dù nói Quận chúa đi bên ngoài lịch lãm một năm. Nhưng mà sự nhân từ nương tay, tâm địa giống như Bồ Tát thì nửa điểm cũng không thay đổi! Đều nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đại khái chính là dùng để nói Quận chúa rồi.
Bốn người ở bên ngoài đi vào, trong tay đều nâng hộp gấm “Ngũ lão gia, đây là đồ Quận chúa hiếu kính ngươi. Bên trong hộp gấm này đựng cây nhân sâm mà trước đây Tứ lão gia đưa cho nàng bồi bổ thân thể. Đây chính là củ nhân sâm thượng phẩm, Quận chúa nghe nói thân thể Ngũ lão gia không tốt, nên liền giữ nhân sâm quý giá này lại cho lão gia bồi bổ thân thể. Còn có mấy thứ này, là được Hoàng Thượng ban thưởng. Cũng đều là dược liệu trân quý khó tìm. Ngũ lão gia. Người phải cố gắng điều dưỡng thân thể cho tốt.”
Chờ đặt đồ đạc xuống xong, Ôn Uyển mang theo một đám người chuẩn bị trở về. Bình Hướng Hi thấy Ôn Uyển ở trong nhà mình giở uy phong xong thì tặng nhiều đồ trân quý như vậy, biểu thị lòng hiếu thảo của nàng. Giận đến mức lập tức ngất đi.
Ôn Uyển thấy Bình Hướng Hi ngất đi, liền nhìn Thượng Kỳ nói ” Cửu thiếu gia, xem ra Ngũ lão gia bệnh không nhẹ. Nhìn thấy dược liệu quý trọng Hoàng Thượng ban thưởng, vui vẻ đến mức ngất đi. Sau này còn phải cố gắng điều dưỡng. Người đâu, cầm danh thiếρ của Quận chúa, đi mời thái y tới đây xem cho Ngũ lão gia một chút.” Người ở chỗ này nghe xong, tất cả đều cúi đầu xuống.
Thượng Kỳ cung kính địa đáp “Quận chúa yên tâm, ta sẽ chiếu cố phụ thân thật tốt.”
Ôn Uyển nghe lời này, thì nhìn Hạ Ảnh. Cuối cùng vẫn là Thượng Kỳ bấm nhân trung của Bình Hướng Hi hai cái, hắn liền tỉnh dậy. Bình Hướng Hi vốn còn muốn nói vài câu. Nhưng Thượng Kỳ thì thầm bên tai hắn hai câu, Bình Hướng Hi liền á khẩu.
Chờ sau khi Ôn Uyển đi rồi, mọi người đều trở về viện của mình. Phạm di nương lấy mảnh khóa vàng trên người Thanh Phương xuống. Cùng thiếρ thân nha hoàn của mình, hai người cẩn thận quan sát cả buổi, cuối cùng mới vô cùng vững vàng tin đây đúng là mảnh khóa vàng, không có trộn lẫn bất kỳ thứ gì.
Trong lòng Phạm di nương đánh trống “Ngươi nói, Quận chúa đây là ý gì? Quận chúa đối với Thanh San hạ nặng tay như vậy, nhưng đối với Thanh Phương, lại tặng cho lễ vật quý trọng.” Cái mảnh khóa bằng vàng ròng này không chỉ có chế tác tinh xảo, giá trị quý giá, nhưng vẫn không có quý trọng bằng ý nghĩa của nó, đây là đồ được làm ra từ nội vụ phủ. Dính vào danh nghĩa hoàng gia. Thanh Phương sau này đi ra ngoài làm khách, mang theo mảnh khóa vàng như vậy ra ngoài, thì thân phận cũng cao hơn một bậc.
Thiếρ thân nha hoàn suy nghĩ một chút nói “Quận chúa làm như vậy, đơn giản là nâng lên thân phận của tiểu thư, chèn ép đại tiểu thư mà thôi. Các nàng tranh đấu, vừa lúc tiểu thư của chúng ta được lợi.”
Phạm di nương cho rằng cái lý do này vô cùng thích hợp. Nhưng lại không suy nghĩ, dựa vào thân phận hôm nay của Ôn Uyển, nếu thật muốn chèn ép An thị, thì còn dùng đến nàng ta sao?
Ôn Uyển tựa vào trong kiệu. Nghĩ tới chuyện tình mới vừa rồi, nhẹ nhàng cười cười. Đi về phủ Quận chúa trước.
Võ Lâu rất không hiểu được hành động vừa rồi của Ôn Uyển. Nếu người muốn chèn ép thì phải chèn ép triệt để, cho dù có thật sự đánh gãy hết chân của bọn họ, cũng không có người dám nói một câu nào. Cứ treo nửa chết nửa sống như vậy, thì còn không phải là khiến cho bọn họ càng hung hăng càn quấy hơn à “Lão Đại, Quận chúa, cũng quá nhân từ nương tay rồi.”
Võ Tinh mặt không thay đổi nói “Cách nghĩ của Quận chúa, ta và đệ làm sao mà hiểu được. Chức trách của chúng ta, là bảo vệ Quận chúa thật tốt, nghe theo sai khiến của Quận chúa. Còn những thứ khác, không cần suy nghĩ nhiều.” Một câu nói ra, khiến cho lời còn lại của Võ Lâu, một chữ cũng đều không phun ra được.
Ôn Uyển không biết là, biểu hiệu của nàng ở ngũ phòng Bình gia, chỉ trong thời gian chớp mắt, đã truyền đến tai của tất cả những người luôn luôn quan sát chú ý nàng.
Hoàng Đế được tin, đối với chuyển biến của Ôn Uyển rất vui vẻ. Cái nha đầu này, rốt cục cũng không lại nhẫn nhục chịu đựng nữa, mà biết phản kháng rồi.
Trịnh Vương nhận được tin tức, rất là vui mừng. Nha đầu này, ở bên ngoài một năm, rốt cuộc đã không có uổng công học tập. Như vậy, hắn cũng có thể yên tâm rồi.
Triệu Vương được tin, thì trăm mối vẫn không có cách giải “Trang tiên sinh, ngươi nói xem, một người ngã bệnh, chẳng lẽ còn có thể thay đổi cả tính tình?”
Trang tiên sinh tỏ vẻ không biết. Thật ra thì hắn cũng có suy đoán, đó chính là, Ôn Uyển Quận chúa rất có thể không phải đi dưỡng bệnh, mà là đi tiếp thu cái gì đó. Nhưng mà lời này không căn không cứ, nên hắn sẽ không nói ra. Vì chỉ làm rối loạn phỏng đoán thêm.
Mà Hiền phi sau khi nhận được tin đã buông đôi hoa tai Hồ Điệp đang ngắm nghía trong tay xuống. Tiếp theo lại cầm lại trong tay, tinh tế mà vuốt ve.
Hoa Quỳnh thấy liền hỏi: “Nương nương, làm sao vậy ạ?”
Hiền phi dùng âm thanh chỉ có Hoa Quỳnh có thể nghe được nói “Ta cảm thấy được, căn bệnh này của Ôn Uyển, có cổ quái. Nhưng tin tức phía dưới truyền về, thì hết thảy cũng đều bình thường. Mà chuyện gặp phải lần này, càng làm cho ta xác định, chuyện Ôn Uyển điều dưỡng bệnh, thật đúng là kỳ quặc. Một người bị bệnh lâu ngày. Dù dưỡng thế nào, cũng sẽ không dưỡng ra được khí sắc cùng thần thái hiện tại. Hơn nữa, người còn cao lớn nhiều như vậy.”
Hoa Quỳnh trầm mặc, việc này, nàng cũng biết có cổ quái. Nhưng mà lại không tra ra được cái gì. Cho dù có hoài nghi nhưng một chút căn cứ cũng không có.
Hiền phi mặc dù hoài nghi, nhưng mà cũng biết không có chứng cứ thì suy đoán trống rỗng cũng vô dụng. Chẳng qua là đặt càng nhiều tâm tư ở trên người Ôn Uyển.
Hoa Quỳnh chần chờ một chút lại mở miệng nói “Nương nương. Ôn Uyển Quận chúa trước kia vẫn luôn rất hòa thuận. Còn lúc này, lại đối xử với huynh trưởng cùng tỷ tỷ của nàng như thế. Tính tình của Ôn Uyển Quận chúa, thật sự là thay đổi không ít.”
Hiền phi nghe lời này liền bật cười. Khóe miệng châm chọc “Hiền lành? Trước kia ta cũng vẫn cho rằng nàng hiền lành. Nhưng mà qua chuyện lần này, lại khiến cho ta phẩm [bình luận tốt xấu] ra được. Cái nha đầu này là đứa ác độc nhất trên đời. Chẳng qua là thủ đoạn che giấu của nó không rõ ràng, người bình thường nhìn không ra mà thôi.”
Hoa Quỳnh không hiểu nhìn Hiền phi “Nương nương, cái này, cái này từ đâu mà nói ra được. Sự hiền hòa, hiếu thuận của Ôn Uyển Quận chúa, nô tỳ thấy, cũng không giống là giả.”
Hiền phi cười lạnh “Không giống là giả? Thế gian này, tất cả mọi người đều nói Ôn Uyển lòng dạ rộng lượng, ngay cả mẹ kế muốn hại chết mình cũng có thể dễ dàng buông tha. Trước đây ta cũng cho là như thế! Nhưng mà hôm nay nhìn lại. Tuổi tác mới nho nhỏ mà tâm tư lại độc đến vậy. An thị mặc dù không chết, còn hoàn hảo mà sống. Nhưng ngươi nhìn xem, cuộc sống hiện tại của An thị đi. Có thể gọi là sống không bằng chết. Trượng phu thay đổi tình cảm, con trai lớn nhất cách lòng; con trai nhỏ nhấtăn chơi. Có điều, coi như là An thị cũng có chút thủ đoạn. Ngăn cản cắt đứt được uy hiếρ lớn nhất. Chỉ cần vẫn tiếp tục như vậy, ít nhất có hai con trai của nàng ở đó, thì nàng cũng sẽ ngồi được vững vàng ở vị trí chính thất. Dĩ nhiên, nàng phải cầu nguyện được Ôn Uyển sẽ không hạ thủ với nàng nữa. Đáng tiếc, đó là chuyện không thể nào. Đối với nàng ta, Ôn Uyển chắc chắn còn có chiêu sau.”
Hoa Quỳnh ngạc nhiên, không phải là nàng không có thủ đoạn, chỉ là ở trong cảm nhận của nàng, Ôn Uyển thực sự là một người hiền lành nhân từ “Nương nương, người nói, những điều này đều là do Quận chúa cố ý. Phạm thị kia, là Ôn Uyển Quận chúa xếp đặt vào trong.”
Hiền phi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ “Phạm thị không phải là nàng xếp đặt vào. Nhưng mà nàng nắm thóp được nhược điểm của Phạm thị trong tay. Về phần Ôn Uyển biểu lộ ra là vẻ cực kỳ hiếu thảo. Nếu như nàng không phải chứa tâm tư khác, sợ bị người ta nói thành bất hiếu, nàng cũng sẽ không ẩn nhẫn với Bình Hướng Hi như vậy. Bổn cung cũng tin tưởng, Ôn Uyển đang chờ cơ hội. Đợi chờ một cơ hội sẽ không bị người ta nói thành bất hiếu, lại có thể thoát ly quan hệ cha con với Bình Hướng Hi. Cái Ôn Uyển muốn chính là, vừa đạt được mục đích của mình, lại vừa không để ình chịu bất kỳ tổn thất nào. Cho dù là danh dự bị hao tổn cũng không được.”
Hoa Quỳnh nghe được có chút không rõ “Nương nương, nô tỳ không rõ. Lúc trước thanh danh của Ôn Uyển quận chúa bết bát như vậy, cũng không có phản bác một câu nào. Quận chúa phải là người không thèm để ý đến nhàn ngôn toái ngữ của những kẻ khác chứ ạ.” Có một câu nói nàng chưa nói, nếu không thì nàng cũng không nhẫn nhịn từ đó cho đến bây giờ.
Hiền phi nghe lời này, nặng nặng nề nề thở dài một hơi “Tình thế hiện tại không giống với lúc trước. Hoàng Thượng già rồi, yêu thích nhất là người thuần khiết hiếu thảo. Mà nàng, nếu muốn được Hoàng Thượng yêu thích, thì không thể phá hỏng ấn tượng tốt mà nàng để lại trong lòng Hoàng Thượng được. Ôn Uyển nắm bắt quá chuẩn xác tâm tư Hoàng Thượng. Đáng tiếc Tư Nguyệt tâm tư nhỏ nhặt quá nhiều, nên bị Hoàng Thượng chán ghét mà vứt bỏ. Nếu không, có thời gian một năm này, nơi nào còn đến phiên Ôn Uyển mở mày mở mặt như vậy.”
Hoa Quỳnh sửng sốt tới cực điểm “Nương nương, việc này?”
Hiền phi nhìn về phương hướng phủ Quận chúa, mặt lộ ra sương lạnh “Khó mà tin được sao? Ta cũng không tin. Nhưng mà, sự thật chính là như vậy. Bàn về nắm chặt lòng người, không ai so sánh qua được Ôn Uyển. Cho nên Ôn Uyển trở về, đối với con trai của ta chính là tai hoạ ngầm lớn nhất .” Biết là biết, nhưng hiện tại đã không trước kia nữa, hiện tại bên cạnh Ôn Uyển cao thủ nhiều như mây, căn bản là không có cơ hội hạ thủ. Hơn nữa, không có nắm chắc mười phần thành công, còn phải khiến cho Hoàng Đế không nghi ngờ đến nàng, thì nàng sẽ không dám động thủ. Bằng không, thì sau khi Hoàng Đế tức giận, sẽ làm ra chuyện gì, nàng cũng không dám tưởng tượng.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không