Ôn Uyển nhìn cũng không thèm nhìn hắn, tự mình đi tiếp. Ôn Uyển đã tự mình xác định, muốn làm một người không coi ai ra gì, cao cao tại thượng, một tài tử thế gia quái gở khinh thường mọi người. Như vậy xác suất bị lộ nhược điểm sẽ giảm bớt. Yến Kỳ Hiên nhìn thấy vị biểu đệ này kênh kiệu như vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại tràn đầy kỳ lạ. Trong vương phủ, những người kia ai không đem lời nói của hắn xem như không ra gì, mà ngay cả bằng hữu bên cạnh cũng đều là hắn nói cái gì thì là cái đó. Bây giờ gặp người này, so với hắn còn kênh kiệu hơn.
Yến kỳ Hiên dẫn Ôn Uyển tới một viện ” cái này là nơi ở của ngươi, ngươi đi vào nhìn một cái, kể từ khi biết ngươi đến mẫu phi của ta đã để cho người tỉ mỉ quét dọn sắp xếp lại, ngay cả phụ vương ta sang đây kiểm tra cũng gật đầu nói khá tốt. Bên trong bố trí được như vậy là rất tốt rồi. Đương nhiên nếu ngươi có cái gì không hài lòng, nói cho ta biết, ta sẽ cho người sửa sang lại cho ngươi.”
Ôn uyển nhìn xem, ở đâu cũng được không cần phiền toái như vậy. Nhưng mà khoảng cách nơi ở của nàng, cùng với nơi ở của Yến Kỳ Hiên không xa, nên trong lòng thoáng hiện nghi hoặc. Tuy nhiên nàng cũng không suy nghĩ nhiều, theo Yến Kỳ Hiên đi vào.
Thấy viện này cũng không tính là lớn, khoảng năm gian phòng. Trong sân trồng chuối tây, cây hạnh, phối hợp với giàn hoa. Dưới giàn hoa để một cái bàn tròn lớn bằng bạch ngọc, bốn ghế đá đơn vây quanh. Nhìn tổng thể vô cùng thanh nhã.
Bố cục của viện, rất tốt. Nàng đi vào, thấy cửa chính, lan can, cửa sổ đều được điêu khắc nhiều kiểu tinh vi mới lạ. Thế nhưng đến khi thấy được đồ dùng trong nhà, Ôn Uyển quả thật kinh ngạc a.
Giường bằng cây tử đàn được khắc ngàn hoa, màu sắc và các hoa văn trên mặt được điêu khắc theo phong cách cổ xưa, mà không phải là các đóa hoa xinh đẹp, trên tường treo tấm màn lụa có hình tường vân màu xanh. Góc tủ phía trước giường tử lẫm mộc được mạ vàng xung quanh, ở bên cửa sổ kê một cái nhuyễn tháp, bày một tấm bình phong bằng gỗ tử đàn có năm bức tranh trong suốt; một tấm màn hạt pha lê được phủ tới tận chân giường tử đàn khắc hoa. Trên cái bàn tử đàn bên cạnh đặt hai đỉnh lư hương Tây Chu chạm rỗng hai tai, bên trong đang đốt hương bách hợp, làm cho không khí trong phòng có mùi thơm nhàn nhạt. Bên cạnh còn có đặt chậu hồng bích dao ngọc đường phú quý làm cảnh, xen chậu chậu hoa quế thúy hồng bạch mã não vàng óng ánh.
Khoe của à, Ôn Uyển thấy vậy không ngừng nói thầm trong bụng. Nơi này là chỗ ở, nhưng nàng nhìn lại thấy giống như đi tới tiệm đồ cổ. Đặt tại hiện đại, đồ vật được bày trong phòng này, giá trị cũng phải mấy trăm triệu. Khụ, kẻ có tiền nha! Khó trách lại nói nhà nàng là tổ chim. Nơi ở cho khách mà đã bố trí giàu sang như vậy đấy.
Ôn Uyển xem xong phòng ngủ, rồi đi đến thư phòng bên cạnh. Phía tây là phòng ngủ vậy phía đông chính là thư phòng rồi. Đi vào thấy bố trí so với thư phòng của nàng giàu có hơn không ít, nhưng mà, so với phòng ngủ hiện tại thì quả là không bằng. Nhưng mà, bên trong cần phải thay đổi một ít, quá chói mắt rồi. Có nhiều thứ sáng quá cũng không sao cả, trong hoàng cung vật tốt gì chưa thấy qua. Nhưng để như thế thì quá nhiều rồi, Ôn Uyển bắt đầu thu xếp lại cho rộng rãi một chút, thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều.
”Chủ tử, Nô Tỳ là Băng Dao, Vương gia phái nô tỳ tới để hầu hạ ngài.” Một người mặc quần áo màu xanh đậm, tướng mạo bình thường, thuộc dạng ném trong đám người tìm cũng không ra, tuổi khoảng chừng hai bốn, hai lăm.
Ôn uyển nhìn nha đầu này, thấy thật kỳ quái. Vì cái gì người được phái đến bên cạnh nàng, tướng mạo đều bình thường như vậy chứ? Nàng rất muốn bên người có mấy vị mỹ nhân nhìn cho vui tai vui mắt a! Vì cái gì luôn phái mấy nữ tử tư sắc bình thường đến bên người nàng. Sắc mặt Ôn Uyển bình thản hướng về Băng Dao viết, muốn hỏi ai phái ngươi đến đấy.
Băng Dao thấy tư thế tay của Ôn Uyển như vậy liền hiểu, vừa cười nói ” Thiếu gia, Thuần Vương gia phái nô tỳ tới chăm sóc người đấy. Hy vọng thiếu gia đừng ghét bỏ nô tỳ.”
Ôn Uyển bĩu môi, đoán chừng là người của ông ngoại hoặc cậu phái tới đấy, bằng không làm sao còn có thể giải thích nói là Thuần Vương phái đến, muốn nói cũng nên nói là Vương gia hoặc vương phi phái tới, thật đúng là giấu đầu lòi đuôi. Đương nhiên cũng rất có thể là nàng ta cố ý dùng sai từ, khiến cho trong lòng nàng phát sinh cân nhắc. Ôn Uyển nghĩ tới đây, lại nhìn về hướng nha hoàn kia, thấy nàng ta bày ra bộ dạng biết vâng lời. Mắt Ôn Uyển chợt loé ra tia phát hiện. Người này hẳn là do ông ngoại phái tới chứ không phải là người của cậu. Nguyên nhân rất đơn giản, xem xét bộ dạng phục tùng của người này, so với Hạ Ảnh còn một lòng hơn. Gừng càng già càng cay a. Căn cứ theo một điểm rất nhỏ cũng có thể nhìn ra được.
Ôn Uyển xem qua từng gian phòng một. Năm gian phòng, hai gian là phòng ngủ và thư phòng của nàng, một gian tịnh phòng, còn lại hai gian là để cho nha hoàn ở. Nhưng Ôn Uyển không có ý định muốn nhiều nha hoàn, có hai người hầu hạ bên người là đủ rồi. Nhìn lại còn dư ba nha hoàn có chút không chính đáng. Một tý phải nán lại gặp Thuần Vương để phản ánh việc này. Để cho hắn đem người mang đi. Càng nhiều người, nguy hiểm bộc lộ càng cao, nàng cũng chẳng nguyện ý đem hết nội tâm của mình phơi ra ngoài, không còn đường lui.
Ôn uyển thấy bây giờ đang đông người, nghĩ đến dù sao cũng nhàn rỗi. Dứt khoát phân phó đem thư phòng của nàng, để vào một gian phòng không có người ở, cũng không cần bài trí lại bên trong. Phòng ngủ dù sao cũng chỉ có buổi tối lúc ngủ mới dùng, thư phòng mới là nơi nàng ở trong đó thời gian dài.
Ôn Uyển đang chỉ đạo, mới phát hiện nàng quên mất một chuyện. Thế tử đại nhân là chủ nhà mà, lúc này mới nhớ ra chắc hắn đã trở lại viện của mình rồi. Ôn Uyển đối với thái độ của Thuần Vương rất kỳ quái, như thế nào không có một chút tự giác thân là chủ nhà thế, lại để cho nhi tử còn chưa hiểu chuyện của hắn đến tiếp đãi nàng, còn đem nơi ở của hai người an bài gần như vậy, cũng không sợ nam nữ thụ thụ bất thân. Điều này thật sự là quá quái dị. Tuy nàng hôm nay mới có mười tuổi, nàng cũng không ngại. Nhưng mà không có lý do thuyết phục a! Rốt cuộc là Thuần Vương có chủ ý gì. Ôn Uyển chính là nghĩ tới vỡ đầu cũng sẽ không ngờ tới, chủ ý của Thuần Vương là để cho nàng chỉ bảo tên tiểu tử xinh đẹp này.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Yến Kỳ Hiên thay đổi một thân trang phục từ từ đi vào. Ôn Uyển thấy hắn ăn mặc một thân gấm đen đẹp đẽ quý giá, càng làm tôn lên nước da trắng nõn cùng thanh khiết xinh đẹp. Ôn Uyển vội quay đầu. Để cho chính mình đừng nhìn, khỏi phải bị cho rằng nàng có tâm tư không trong sáng.
” Tốt rồi, giờ mang ngươi đi phố xá sầm uất chơi đùa, cũng làm cho ngươi mở mang kiến thức phong cảnh kinh thành. So với Giang Nam sầm uất hơn nhiều. Đừng tưởng rằng Giang Nam là nơi tốt nhất, so với Kinh Thành, nó chỉ là một nơi hẻo lánh mà thôi.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển nghe lời hắn nói…, đến mắt cũng không nháy, cho rằng Ôn Uyển không biết được trong kinh thành phồn hoa, bị mê mẩn rồi.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên, cảm thấy đứa bé này đúng là kẻ ngu. Nhìn hắn với thần sắc không tôn kính như vậy, hắn cũng không tức giận. Nào biết đâu rằng Thuần VƯơng đã sớm nghĩ tới rồi dặn dò, nói Ôn Uyển từ nhỏ đã bị người ta cô lập, tính tình có chút quái gở, rất khó cùng người khác ở chung, bảo hắn bình thường nhường nhịn nàng một chút. Đừng cùng hắn để bụng. Làm ca ca phải có bộ dáng của ca ca. Còn hứa hẹn nếu hắn dạy bảo tốt, sẽ cho hắn đồ vật hắn muốn nhất. Dù sao chỉ cần dạy bảo cho tốt là được, cha hắn chắc chắn nói được sẽ làm được.
Ôn Uyển chính là không cùng yến Kỳ Hiên lôi kéo nói nhảm, có điều là Yến Kỳ Hiên nhìn thấy mặt tròn đen thui của Ôn Uyển phồng lên, thì tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
Ôn Uyển rất tức giận, quyết định không để ý đến người này, khó chịu tách tên nhóc này ra. Để hắn ở lại, tự mình đi ra ngoài dạo, không cần hắn dẫn đường. Nhưng đã có Thuần Vương dặn dò, Yến Kỳ Hiên không dám khinh thường. Vì vậy cũng mặc kệ Ôn Uyển không muốn, kéo lấy Ôn Uyển đang khó chịu đi dạo phố. Vốn Ôn Uyển muốn ngồi xe ngựa lại bị Yến Kỳ Hiên lập tức kéo đến chuồng ngựa.
” Ta nói ngươi một người nam nhân, ngồi cái gì xe ngựa, cưỡi ngựa đi. Hay là ngươi không biết cưỡi ngựa?” Ôn uyển nghe xong cao hứng cực kỳ. Cưỡi ngựa nàng cũng biết chút ít, có thể đảm bảo chính mình không bị té xuống, cưỡi đi chậm rãi hẳn là không có vẫn đề. Nên liền đi chuồng ngựa chọn một con ngựa cái màu đỏ thẫm, tính tình ôn hoà, lúc cưỡi lên rất thuận lợi.
Yến kỳ Hiên đối với hành động của Ôn Uyển, cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng đã nguyện ý cưỡi, tổng thể vẫn tốt hơn so với việc ngồi xe ngựa đi ra ngoài. Bằng không hắn cũng phải đi theo ngồi xe ngựa, cứ như vậy đi ra ngoài đường không bị người ta cười chết mới lạ.
Thuần Vương nhận được tin tức, bị doạ một thân mồ hôi lạnh. Ai nói người này có tính nhát gan, dè dặt đấy, nàng không phải liều bình thường đâu. Nếu là người nhát gan, dè dặt, không có học qua cưỡi ngựa cũng dám cưỡi ngựa đi ra ngoài, không muốn sống chăng, nhìn tác phong này cũng biết thuộc dạng to gan lớn mật.
” Vương gia không cần phải gấp gáp, ta thấy công tử cưỡi ngựa mặc dù không tốt như thế tử gia, nhưng cũng có thể đã có học qua. Cưỡi cũng ổn định lắm, Vương gia không cần lo lắng đâu.” Đại quản gia nói.
Thuần Vương nghe được nàng cũng biết một chút, lại có thị vệ coi chừng bảo hộ. Cũng không thể xảy ra chuyện không may gì, nếu không mình sẽ xong đời. Đột nhiên Thuần Vương có chút hối hận khi tiếp nhận cái việc không cần tốn sức nịnh nọt này. Lập tức lao tới Hoàng cung, hướng hoàng đế báo cáo chuyện này. Lỡ khi Ôn Uyển gặp chuyện không may, hắn tuyệt đối không bị xui xẻo theo. Hiện tại Thuần vương vô cùng hoài nghi quyết định của mình, có thể nha đầu kia không lôi kéo Yến Kỳ Hiên về hướng tốt, ngược lại lại bị Yến Kỳ Hiên làm hư mất hay không? Bởi vì thế giới bên ngoài cũng không phải những thủ đoạn nơi khuê phòng kia so sánh được. Ngộ nhỡ không phân biệt được trắng đen, ngược lại bị Yến Kỳ Hiên dạy hư, vậy thì không xong rồi.
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển quang minh chính đại đi ra ngoài, trước kia muốn đi ra ngoài còn phải mang theo khăn che mặt. Cổ đại thực phiền toái, tiểu hài tử mười tuổi bị người ta nhìn một cái thì cũng có bị làm sao a!
Hôm nay gặp đúng lúc hội chợ, trên đường từng đám người túm tụm, hối hả. Nhìn thấy trên đường phố bày đầy các sạp hàng rực rỡ muôn màu. Trên quầy hàng bày đầy các loại mặt nạ, đồ chơi bằng gỗ, trống lục lạc, cửu liên hoàn, đèn kéo quân, các loại đèn khác, làm người bán bận tíu tít.
Nhóm người bán hàng rong thường xuyên di chuyển, mọi người vai chen vai mà đi qua, chào hàng lấy hàng vật phẩm của bọn họ bán. Tay nghề người nào cũng không lo không buôn bán được, vô luận là nặn tượng đất, thổi đồ chơi bằng đường, bán mứt quả, bán bánh mật, làm chong chóng…, bên cạnh các sạp hàng đấy đều là người, náo nhiệt vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển được ra ngoài chơi. trước kia có muốn cũng chỉ được trốn trong xe ngựa xem, hoặc là phải đi buổi tối. Buổi tối với ban ngày là hai cảm giác khác nhau, nhìn xa xa làm sao thú vị bằng nhìn gần. Ôn uyển giống như nông dân lên phố, thấy cái gì cũng đều kỳ lạ quý hiếm. Yến Kỳ Hiên thấy bộ dạng Ôn Uyển như vậy, rất là khinh thường. Cục than đen này cũng biết giả bộ.
Nhìn thấy phố xá huyên náo, tâm tình Ôn Uyển đột nhiên vui mừng nhảy nhót như chim sẻ..,trông thấy có một người đang nặn tượng đất, nhìn rất sống động nha, trước sạp hàng cũng có người chờ đợi. Nhìn vô cùng yêu thích , đi ra phía trước yêu cầu hắn nặn một cái giống mình như đúc. Chơi thật vui a, trước kia làm sao lại chưa từng thấy. Cho nên nói, vẫn là làm nam tử tốt hơn nha!
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không