Hoàng đế kỳ quái nhìn Trịnh vương, từ nhỏ đến lớn ông đều chán ghét đứa con trai này, bởi vì đây vốn không phải là đứa con mà ông mong muốn, nhưng sau bởi vì có Ôn Uyển, ông mới phát hiện có thể là mình trách sai người rồi.Trong lòng có thể khẳng định khoảng chừng bảy tám phần, nhưng qua nhiều năm đối xử lạnh lùng và coi thường đứa con này đã thành thói quen, bây giờ đối mặt với hắn ông luôn cảm thấy áy náy. Muốn ông thay đổi cách đối xử với hắn thì ông luôn luôn cảm thấy không tự nhiên.
Dĩ nhiên, mặc dù coi thường nhưng ông cũng rõ ràng tính tình của đứa con trai này. Nếu đã mở miệng thì nhất định là có lý do của mình.
“Phụ hoàng, nhi thần biết mình đang nói cái gì. Nhưng nhi thần vẫn mong phụ hoàng đáp ứng. Vương thái y nói, Ôn Uyển là bởi vì tích tụ ở trong tâm nhiều năm, mới không muốn mở miệng nói chuyện. Mấy ngày nay, nhi thần dùng rất nhiều phương pháp nhưng đều không có tác dụng. Để cho nhi thần đau lòng chính là, một cô nương thuộc hoàng thân quốc thích giống như Ôn Uyển, ai mà không muốn luôn được mặc quần áo xinh đẹp, tâm tư đặt vào nữ công, nữ đức. Nhưng mà đứa nhỏ Ôn Uyển này, tất cả thời gian không phải dùng để nghĩ cách kiếm tiền thì chính là du ngoạn. Nàng chỉ là một hài tử mười tuổi, ở thôn trang ngẩn ngơ một tháng lại còn rất vui vẻ. Đứa bé kia giống như là lão nhân đã trải qua tang thương, nhìn thấu sự đời, giống như nàng có thể sống được thêm một ngày thì tốt ngày, càng giống như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể rời đi thế gian này, đối với nhân thế phảng phất một chút lưu luyến cũng không có, phụ hoàng, tất cả những điều này đều không nên có ở trên người một đứa trẻ mười tuổi. Mấy ngày nay nhi thần vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ tới Ôn Uyển có thể là bởi vì cảnh ngộ khi còn bé khiến cho nàng sinh ra tâm lý khủng hoảng và muốn tránh tiếp xúc với ngoại giới. Mặc dù có phụ hoàng thương yêu, có nhi thần chăm sóc, nhưng đứa bé này đã hình thành tính tình như vậy rồi. Ví dụ như nàng không tin bất luận người nào, thậm chí sẽ cho rằng, bất luận kẻ nào cũng không thể tin, nàng chỉ tin chính mình, cũng chỉ dựa vào chính mình, ngay cả đối với phụ hoàng và nhi thần đứa bé này cũng không phải là trăm phần trăm tin tưởng. Ở trong lòng nàng, ai cũng không đáng tin cậy, nếu như tiếp tục như vậy, mà không sửa lại được, đối với nàng mà nói sẽ cực kỳ bất lợi.” Trịnh vương sắc mặt nghiêm trọng.
Hoàng đế nghe Trịnh vương nói xong thì im lặng không nói gì. Việc Ôn Uyển không tín nhiệm người nào Hoàng đế cũng đã sớm biết. Ví dụ như nàng đối với Hạ Ảnh, cũng không phải là yên tâm hoàn toàn, Hạ Ảnh là người đã cứu tính mạng của nàng, nàng vẫn còn lo lắng, những người khác thì lại càng không thể để cho nàng yên tâm. Nếu không phải là người có tâm hồn đã chịu qua tổn thương, thì tuyệt đối sẽ không như vậy, cũng trách ông năm đó trong cơn tức giận, không quan tâm đến đứa bé này, nếu không nàng cũng sẽ không chịu khổ nhiều thế. Càng sẽ không trở thành một người câm. Hiện tại Ôn Uyển đã mười tuổi rồi, Thái y nói nếu chừng hai năm nữa Ôn Uyển không thể nói chuyện, thì cả cuộc đời về sau cũng không thể nói chuyện được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng đế cũng nổi lên nồng đậm thương yêu, cũng có chút lo lắng Ôn Uyển sẽ thật sự bỏ qua cơ hội cuối cùng này. Suy nghĩ một chút về những lời của Trịnh vương, cảm thấy cũng không phải là không thể được. “Nhưng đi ra ngoài lịch lãm thì có tốt không? Còn nữa, để nàng ở Thuần vương phủ thì sẽ hữu dụng sao?”
Trịnh vương lắc đầu.”Nhi thần không biết có hữu dụng hay không. Nhưng con nghĩ để cho đứa bé này đi ra ngoài lịch lãm một phen, có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Kết giao với mọi người, xem nhiều chuyện rồi, nâng cao kiến thức, lòng dạ cũng sẽ rộng rãi hơn. Nói không chừng, có thể làm tiêu tan những tích tụ trong lòng của nàng. Nếu vận khí tốt, biết đâu có thể chữa khỏi bệnh câm. Vương thái y nói, muốn chữa tốt bệnh câm của nàng, phải để cho nàng mở miệng nói chuyện, là do chính bản thân nàng. Nhưng đứa bé này, nhi thần nhìn ra được, đến bây giờ nàng vẫn không nói chuyện, không phải vì nàng không thể nói chuyện, mà bởi vì căn bản là nàng không muốn mở miệng nói chuyện. Nhi thần hy vọng có thể nhân cơ hội này làm tiêu tan tích tụ trong lòng nàng giúp nàng có thể mở miệng nói chuyện. Cho dù không thể mở miệng nói chuyện cũng không sao. Cái bộ dạng này của Ôn Uyển, thật sự là quá hèn yếu một chút. Mấy tháng này, nhi thần vẫn luôn nhìn, đứa nhỏ này rất thiện lương nhân từ, tâm địa quá mềm yếu. Nếu không, những nô tài kia sao dám to gan lớn mật mà vu oan cho nàng như vậy, bọn chúng chính là thấy tính tình của Ôn Uyển nhu hòa, không làm việc ác, thiện lương hồn nhiên. Nếu không, cho bọn chúng một vạn lá gan bọn chúng cũng không dám. Phụ hoàng, Thuần vương chính là vương gia được tôn trọng nhất trong hoàng gia. Đi theo bên người Thuần vương, chung đụng đã lâu. Nhi thần tin tưởng, Ôn Uyển sẽ không giống như lúc trước, chỉ gặp chuyện nhỏ thôi mà đã kinh hãi thành như vậy và chỉ biết tránh né thôi.”
Hoàng đế để cho hắn lui xuống, chưa nói đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
“Đứa bé này, tính tình này, đúng là quá hèn yếu cũng quá mềm mại rồi. Sau này, cũng không thể khi gặp chuyện thì chỉ biết trốn, hôn mê hay chỉ biết khóc rồi bỏ chạy a. Đúng là nên cho nàng đi tôi luyện lá gan một chút.” Hoàng đế trầm ngâm thật lâu, thế nhưng cũng không phản đối. Ngược lại suy nghĩ rồi nói ra một câu như vậy.
Ôn công công cực kỳ giật mình. Xem ra, địa vị của quân chúa ở trong mắt Hoàng thượng đã rất nặng rồi. Nếu không, sao sẽ nói ra những lời như vậy được.
Hoàng đế cảm thấy biện pháp của Trịnh vương cũng coi như là tốt. Hơn nữa nói là có thể làm tiêu tan tích tụ trong lòng của Ôn Uyển, nói không chừng là có thể mở miệng nói chuyện. Điều này cũng để cho ông vô cùng động tâm. Lập tức cho người truyền Ôn Uyển. Ông muốn hỏi ý kiến của Ôn Uyển.
“Quận chúa, Hoàng thương truyền người tiến cung ngay lập tức.” Ôn Uyển nhận được tin tức thì rất mừng rỡ. Không nghĩ tới, cậu Trịnh vương làm việc có hiệu suất cao đến thế, nhanh như vậy mà đã nói với ông ngoại Hoàng đế rồi. Luống cuống mặc tốt quần áo rồi lập tức tiến cung.
“Ý của cậu con là để con đi theo Thuần vương học tập trong một năm. Chính con thấy thế nào? Nếu không muốn, ông ngoại cũng không miễn cưỡng con.” Hoàng đế cười hỏi.
Con ngươi của Ôn Uyển quay một vòng rồi lại một vòng, lão hồ ly Thuần vương kia lúc nào sẽ có lòng tốt như vậy chứ. Nàng suy đoán Thuần vương nhất định đang tính toán với mình. Nàng suy nghĩ kỹ hồi lâu, cân nhắc cẩn thận nghĩ tính toán này hẳn không gây tổn hại gì cho nàng. Cũng không gây hại cho cậu. Lấy sự lợi hại của cậu Trịnh vương hẳn cũng đã nhìn ra Thuần vương có ý đồ gì với nàng, nhưng cậu vẫn đáp ứng. Cho nên, nàng cũng có thể yên tâm,
Kỳ thật lúc đầu, nàng thật bị những lời nói của Thuần vương làm cho khiếρ sợ. Hiện tại nàng suy nghĩ, thực tế cho dù ở thế kỷ hai mươi mốt là xã hội pháp trị(cai trị quốc gia bằng pháp luật) còn có một số người như vậy nữa là. Mặc dù nàng không nghĩ sau này giết người thì sẽ như thế nào chứ . Nhưng hiện tại nàng đã giết người, thậm chí sau này còn phải giết nhiều hơn nữa. Nàng cũng không thể mỗi ngày đều bị gặp ác mộng được. Hơn nữa, đi ra ngoài thì tốt hơn nhiều là sống ngây ngốc ở trong hoàng cung a! Còn cả những lý do khác nữa cho nên nàng mới thật sự bày tỏ với cậu Trịnh vương là nàng muốn đi ra ngoài học hỏi.
Nếu nàng thật sự được đi Thuần vương phủ, có thể tránh ra những minh tranh ám đấu trong hoàng cung. Có thời gian hòa hoãn này, một mặt nàng có thể làm những sự tình nằm trong kế hoạch của nàng. Mặt khác có thể làm cho nàng có thời gian chuẩn bị, hoàn toàn thích ứng với định luật sinh tồn tàn khốc ở thời cổ đại. Đến lúc đó, khi đã chuẩn bị đầy đủ hết thì sẽ đối mặt với tràng diện mấy người này lục đục với nhau, rồi người lừa ta gạt. Lúc đó trong lòng nàng đã có sức mạnh rồi nàng sẽ biết rõ mình phải đi phương hướng nào để mà cố gắng. Đợi đến khi đó, trong lòng nàng có đủ sức mạnh, cũng chỉ cần chờ có cơ hội. Không có cơ hội, nàng sẽ không ra tay, nhưng chỉ cần nắm được cơ hội mà nàng đang chờ, thì nàng sẽ ra tay tuyệt đối không lưu lại đường sống, nhất định phải nhổ tận gốc. Nàng mới không muốn giống như Hiền phi, từ từ giày vò, thật giống như đang xem ai là người mạnh hơn, ai có thể cười đến cuối cùng vậy. Giày vò cái quỷ a, cùng đối thủ so chiêu, nếu tìm được cơ hội nhất định phải để cho chuyện thành kết cục đã định, không có bất kỳ chỗ trống nào có thể chui vào. Chỉ có điều đời trước nàng dùng cách này ở trên thương trường, mà bây giờ dùng trong cuộc chiến tranh vị. Khụ, đời trước thua thì chỉ mất đi tài phú, thất bại thì người còn có thể Đông Sơn tái khởi. Mà ở nơi này, ngay cả tính mạng cũng chẳng còn. Nếu không phải không có đường lui, nếu không phải thua thì phải chết, ngàn vạn lần nàng cũng không muốn tham dự vào trong chuyện này.
Nếu muốn thử kế hoạch của mình một chút thì nhất định phải đi Thuần vương phủ, hơn nữa còn nhất định phải nữ giả nam trang. Nhưng chuyện này, thật sự rất khó thành công! Lúc ở trong phủ đệ, trong lòng nàng cũng đã cẩn thận suy tính chuyện này có mấy phần thành công. Cho dù nàng nữ giả nam trang, cũng rất khó bị phát hiện.
Hiện tại vóc dáng của nàng không cao, bởi vì thân thể yếu lại còn chưa bắt đầu trổ mã, không có bất cứ đặc thù nào của một nữ tử, nếu giả trang thành một bé trai mười mấy tuổi, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng rất rõ ràng, ở xã hội này, ý nghĩ của nàng có chút kinh thế hãi tục. Nhưng nàng thật sự sẽ không tìm hiểu được nhân sinh muôn màu của xã hội này với tư cách là một nữ tử. Cho dù có được đi, cũng không hiểu rõ được diện mạo chân thật của xã hội này. Là nữ tử, cái gì cũng không được làm, kể cả được đi ra ngoài, thì nhiều nhất cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, núp ở trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài. Vậy còn đi huấn luyện làm gì, lãng phí thời gian. Nếu có lý do tốt, nàng cũng nắm chắc mấy phần. Bởi vì còn nhỏ sẽ không khiến người khác hoài nghi. Bởi vì còn nhỏ, sẽ không có nhiều băn khoăn như vậy.
Ôn Uyển cũng suy nghĩ thái độ quyết tuyệt của ông ngoại Hoàng đế và Trịnh vương. Cậu đã đáp ứng cho nàng đi ra ngoài lịch lãm, cho dù giả dạng thành nam tử, chỉ cần nàng van cầu thật tốt, dù sao cậu Trịnh vương cũng thương yêu nàng, lại chính cậu cũng đáp ứng lúc trước rồi, thì vấn đề hẳn sẽ không lớn. Hiện tại duy nhất muốn thuyết phục , cũng chỉ có ông ngoại thôi. Mà ông ngoại thì rất khó để thuyết phục. Rốt cuộc phải nói như thế nào để ông đồng ý đây? Cái này, là một vấn đề khó khăn a!
Nghĩ tới đây, Ôn Uyển viết vài nét với Hoàng đế: “Ông ngoại Hoàng đế, con nguyện ý . Còn có, nếu có thể, con muốn nữ giả nam trang. Ở bên ngoài, nữ nhi gia, một chút cũng bất tiện. Đi khắp nơi lại còn phải đội mũ, phiền toái muốn chết. Nếu cứ ăn mặc như vậy mà đi lịch lãm, con đi Thuần vương phủ còn có thể làm gì chứ? Ông ngoại Hoàng đế, ông có thể đáp ứng con hay không, để cho con đi ra ngoài chơi thoải mái một năm.”
Hoàng đế nghe Ôn Uyển nói, ha hả cười, công chúa và Quận chúa của hoàng gia ra cửa đều là đặt bao hết, sao cần phải mang mũ và khăn che mặt làm gì, cũng chỉ có mình Ôn Uyển là khác loại, không nỡ mất tiêu số bạc đó, bởi vì đặt bao hết thì phí tổn cao hơn rất nhiều. Không lấy thân phận hoàng tộc đi mua đồ, đặt bao hết vậy cũng không cần trả tiền thuê nhã gian(phòng dành cho khách quý). Những thương nhân kia sẽ không có ý kiến gì, còn cho chuyện đó là rất vẻ vang. Nhưng Ôn Uyển không có ỷ vào thân phận của mình để chiếm tiện nghi của bất luận kẻ nào
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không