Đây đã là lần thứ ba rồi, đầu tiên là ở Từ gia nghe được, sau đó là nghe trộm được chuyện ở Thuần vương phủ, hôm nay lại nghe được một trường hợp này nữa. Chẳng lẽ ở cổ đại, muội muội leo lên giường tỷ phu lại là một loại trào lưu thời thượng?
Nghĩ đến cái từ này, Ôn Uyển triệt triệt để để 囧. Không nên trách nàng dung tục, thật sự là quá kinh hãi. Dĩ nhiên, loại chuyện bát quái này nghe rồi cũng chỉ như một cơn gió, không quan hệ tới nàng một chút nào hết.
Lại nói, những chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới nàng. Hiện tại nàng mỗi ngày vẫn đi học đều đều. Tám người ai ai cũng học thật sự nghiêm túc, ai cũng không muốn mình bị lạc hậu ở phía sau. Bởi vì còn cuộc thi, trong tám người ai cũng không muốn làm kẻ đứng bét, hai lần thi trước, lần đầu tiên là Tịnh Thu xếp cuối, đáp ứng yêu cầu của Như Vũ là thêu cho nàng ấy một bức tứ bình.
Lần thứ hai, là Vũ Đồng thua, giúp đỡ Như Vũ chép kinh thư một tháng. Mà hai lần tỷ thí, Ôn Uyển đều là bài danh thứ bảy, cái này thật đúng là vạn phần mạo hiểm a.
Ôn Uyển quyết định, lần sau như thế nào, nàng đều phải phấn đấu đứng trước một cái tên nào đó, ngàn vạn lần không thể mình xếp cuối.
Nàng suy nghĩ như vậy, tất cả những người khác tự nhiên đều là loại suy nghĩ này rồi, cho nên một tháng một lần thi nho nhỏ này, mọi người đều không muốn thua kém người khác vì vậy đều hao phí toàn bộ tâm tư để học tập chăm chỉ.
Dĩ nhiên, ý tứ ban đầu của Ôn Uyển cũng là vì muốn có người làm bạn, không thể nào đem việc học ép tới mức quá khẩn trương, tốt nhất là vẫn nên học kết hợp với chơi thì hơn.
Hiện tại công khóa tất cả đều được điều chỉnh.
Học không đến mười ngày, Ôn Uyển liền phát hiện thấy có vấn đề, vì vậy lại điều chỉnh nội dung học một lần nữa. Đọc sách luyện chữ, học toán đều được rút ngắn thời gian lại; kết hợp cầm kỳ thư họa làm một khóa; hơn nữa cũng là thay nhau cách ngày lại học. Trọng điểm chủ yếu đặt ở hai khóa học quản gia và chơi đùa chơi đùa. Đùa nháo trong học tập, cảm giác như vậy cũng không tệ lắm.
Từ từ , Ôn Uyển cũng liền trầm tĩnh xuống. Trong thời gian này Thuần Vương đi tìm nàng mấy lần, Chu vương cũng đi tìm nàng một lần, đều hỏi nàng có hạng mục nào tốt không, mọi người có thể tiếp tục hợp tác làm ăn. Hai người thật sự là nếm đến ngon ngọt.
Minh Nguyệt sơn trang năm ngoái đã thu hồi lại được toàn bộ chi phí bỏ ra. Như vậy năm nay thu vào tất cả đều là lợi nhuận a, một tháng mùa ế cũng thu vào đến mấy ngàn lượng bạc. Còn có kia trứng bắc thảo, hai người cũng buôn bán lời một khoản lợi nhuận đáng kể. Cho nên hai người bọn họ đều rất muốn đi theo Ôn Uyển cùng nhau hợp tác làm ăn.
Nhưng ai cũng bị Ôn Uyển từ chối.
Vì chút tiền chết tiệt này, nàng không chỉ một lần bị ngươi khác nhớ thương, nếu không có hoàng đế ngoại công che chở, chắc chắn nàng sẽ bị bọn họ đóng gói mang về nhà.
Quên đi, khiêm tốn mới là vương đạo. Trước đó vài ngày, nàng kiếm tiền quá nhanh, cũng quá phách lối. Nàng vẫn nên về nhà làm những chuyện mà cô nương trong nhà nên làm, nên ăn uống, nên vui đùa, nên nhốn nháo, đi theo mọi người cùng nhau học tập, cuộc sống trôi qua khỏi phải nói có bao nhiêu vui sướng ung dung thoải mái, không có nhiều chuyện khiến người ta chán ốm, tin đồn linh tinh gì đó cũng không xuất hiện nữa, thật tốt, thật tốt.
Hiện tại mỗi ngày của nàng trôi qua thoải mái không ít, cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện trước kia.
“Ôn Uyển, sau này ta không bao giờ làm việc cùng hắn nữa. Hiện tại đâu đâu cũng có trứng bắc thảo, phố nào cũng bán trứng bắc thảo. Cháu nhìn một cái xem, bây giờ còn có nơi nào không có trứng bắc thảo không? Bảo ta hợp tác làm ăn với kẻ mãng phu này quả thật là muốn chọc giận chết ta mà.”
Thuần Vương giận tới mức trên đầu bốc khói xanh, một khoản thu lớn như vậy một thoáng liền không còn, thật là muốn chọc giận chết hắn, tức chết hắn.
Ôn Uyển cúi đầu, phát hiện mình dường như có hai ngày không giũa móng tay rồi, móng tay hơi dài một chút. Đối với lời nói của Thuần Vương nàng cũng không phát biểu gì.
“Ôn Uyển, cháu suy nghĩ lại một chút, xem một chút có thể lại cân nhắc ra một món hiếm lạ nào đó hay không? Ôn Uyển, lần này ta nói rõ ràng. Nếu không làm chung cùng tên kia được, vậy thì ta với cháu cùng hợp tác đi” Thuần Vương tha thiết nói.
Ôn Uyển cười ra dấu mấy cái: “Quận chúa nói, để Vương gia thất vọng rồi, Quận chúa không có ý định làm ăn nào tiếp. Hiện tại nàng muốn học thêu, học làm thức ăn, học quản gia. Nàng không có thời gian làm ăn đâu”
Thuần Vương khóe miệng giật giật, nàng như vậy còn muốn học quản gia, nói ra ai tin. Bảy tuổi liền dám phá cửa mà ra, hai năm nay nàng đem nhà nhỏ của mình sắp xếp thỏa đáng chỉn chu ai mà không biết.
Mặc dù như thế, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể nói ra lời. Ngươi cũng không thể nói, cháu không nên học tập, chủ yếu là nên kiếm thật nhiều tiền a!
Chuyện lúc trước hắn cũng biết, đúng là danh tiếng quá mức nổi bật rồi, biết Ôn Uyển cũng bị lần đó làm kinh sợ: “Trước nghỉ mấy ngày cũng tốt, bất quá có thể nói sau cũng được, đợi có ý kiến hay, nhất định phải hợp tác cùng ta, biết không?”
Ôn Uyển gật đầu. Dù sao mấy năm ở nơi này, nàng không tính lại tiếp tục chuyện làm ăn. Nàng bây giờ có được sản nghiệp, hàng năm tiền thu cũng là một số lớn. Nếu kiếm tiền, cũng không kiếm nhiều!
Quên đi, ở thời điểm mà tài phú cũng không thể bảo vệ, bản thân nàng có nguồn tài sản kếch xù, đó chính là nguồn gốc gây ra tai họa. Nàng vẫn nên an tâm đi làm thiên kim nhà hào môn quý tộc đi!
Sau hai tháng đi học, phu nhân các nhà đều kinh hãi phát hiện nữ nhi của mình có những biến hóa kinh người.
Không thích cầm châm tuyến cũng có thể cầm lấy châm tuyến thêu được hai châm, như Hải Như Vũ. Tú nương dạy nàng, nói về sau xiêm y của phu quân và hài tử của mình đều phải tự tay làm, tổng không thể mượn tay người khác được! Phu quân với hài tử là chuyện còn xa mới tới, nhưng chuyện gần như may giá y, đều phải là do tân nương tự tay may a!
Không quá quản chuyện nha hoàn trong phòng cũng cần có quy củ nghiêm ngặt, giống như Tô Chân Chân, vì thời điểm đi học tiên sinh dạy học có nói, không quy củ thì không thành quy tắc, còn giảng rất nhiều ví dụ về những nô tài bán chủ cầu vinh, những chủ tử này vì các nguyên nhân mà cuối cùng phải chết thảm, làm cho nàng âm thầm kinh hãi.
Không thích đọc sách cũng cầm lấy sách vở,lúc nghỉ ngơi vẫn còn cầm sách đọc, như Tưởng Ngọc Tú; nhìn mẫu thân cực khổ còn có thể giúp mẫu thân tính toán sổ sách, như Phương Vũ Đồng; nữ nhi nghịch ngợm nhà mình ở trước mặt người ngoài cũng quy củ hơn, như Dư Y Y;
Ghét nhất quản gia, cũng có thể đi theo bên người mẫu thân, nói muốn chân chính học việc quản gia xem thực tế và những gì tiên sinh dạy có giống nhau hay không, có thật là không cẩn thận một chút liền bị hạ nhân dối trá đùa bỡn, tham ô nhận hối lộ lấn chủ hay không, như Hoa Mai nhi.
Một thời gian ngắn qua đi, Ôn Uyển phát hiện thấy Như Vũ rất thông minh, học cái gì cũng đều rất nhanh, hơn nữa còn có khí chất của một nhân vật lãnh tụ trời sinh, mọi người thích nhất là cùng nàng ấy trao đổi; Chân Chân tính tình có chút yếu ớt, dễ nghe lời người khác nói, rất nhiều chuyện đều là thiếρ thân nha hoàn của nàng Lục Yên giúp nàng làm chủ, cho dù bị tiên sinh giảng đạo có kinh hãi một chút, nhưng bản chất cũng không thay đổi bao nhiêu; Mai nhi thì rất cao ngạo, có chút mùi vị cách thế tuyệt trần, bất quá gần đây đi theo tục nhân như Ôn Uyển, còn ở chung với mấy tỷ muội nên cũng lây dính không ít hơi thở khói lửa nhân gian; Vũ Đồng rất hiếu động, miệng có chút không buông tha người khác nhưng tâm địa rất tốt, cũng vô cùng có chủ kiến; Ngọc Tú rất thông minh, cũng rất có chủ kiến, nhưng tính tình thực bình thản , không phải là dạng người thích tranh cường háo thắng; Y Y nói nhiều, cũng rất nghịch ngợm hoạt bát, người này chỉ thích ăn, cũng là người thông minh trí tuệ, chính là tính tình có chút không chịu thua kém; Tịnh Thu thì quá mức trầm mặc, là người học nghiêm túc nhất trong tất cả cô nương. Lúc bắt đầu, Ôn Uyển nhìn bộ dáng nghiêm túc quy cũ này của nàng, dường như lúc trước căn bản là không có học qua những thứ này khiến cho Ôn Uyển cảm thấy rất nghi hoặc.
Kết quả hỏi thăm được đến tin tức, Hứa Tịnh Thu là nữ nhi do chính thất của Hứa Hầu gia sở sinh, vì sinh hạ song bào thai là nàng và thân đệ đệ mà qua đời. Đệ đệ của nàng lại bị kế thất kia nuông chiều đến mức kỳ cục, khiến cho Hứa Tịnh Thu vô cùng lo lắng.
Kế thất biết Hứa Tịnh Thu nhìn thấu tâm tư của nàng ta nên đối xử với nàng thật sự không tốt, nhiều năm như vậy, nếu không phải Hứa phu nhân vẫn chiếu cố hai tỷ đệ các nàng, còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì. Hứa Hầu gia vô cùng sủng ái vị kế thất kia, đối nữ nhi này cũng không mấy quan tâm, đối với con trai trưởng cũng không yêu thích gì.
Mà vị kế thất kia, nói đến cùng còn có chút quan hệ sâu xa với Ôn Uyển, nàng ta cũng họ An, An Nhạc hầu phủ con vợ cả, Lục tiểu thư.
Ôn Uyển biết tin tức này, rất là khinh thường An gia. Nữ nhi An gia các ngươi nhất định là đều gả cho người khác làm kế thất (vợ của người mà vợ trước đã chết) hay sao vậy. Từng người từng người đều chạy đi bổ sung vào vị trí kế thất a.
Các gia phu nhân nhìn nữ nhi có thay đổi lớn tự nhiên là vạn phần mừng rỡ. Sau đó liền hỏi cặn kẽ một phen các nàng mỗi ngày là học cái gì. Cẩn thận tính toán xuống, việc học mỗi ngày cũng rất nhiều, học tập chắn chắn là vô cùng mệt, nhưng lại không nghe thấy nữ nhi nói một tiếng mệt mỏi nào. Mấy mẫu thân lúc trước luôn lo lắng nhức đầu, lần này thì vui vẻ ra mặt, đều nói phương pháp này thật sự đã giải quyết phiền toái rất lớn giùm bọn họ.
Thật không nghĩ tới Ôn Uyển kiếm tiền đã lợi hại như vậy, hiện tại chuẩn bị chương trình học tập cũng đáng được ca tụng một phen, việc học lần này quả thực có thể đem những khiếm khuyết không trọn vẹn trên người nữ nhi từng chút từng chút một sửa đổi.
Nhìn thấy nữ nhi nhà mình từ từ biến hóa qua từng ngày, mấy vị phu nhân tự nhiên là vui vẻ vạn phần. Bọn họ thường xuyên qua lại, ở trên yến hội đương nhiên là có nhắc tới chuyện này, ai nấy đều cực lực tán dương, mấy vị phu nhân khen nữ nhi nhà mình sau quá trình học tập đều vô cùng hiểu chuyện nhu thuận.
Rất nhanh, danh tiếng của Khai Tâm học viện cứ như vậy được truyền bá rộng ra bên ngoài. Rất nhiều phu nhân có nữ nhi, nghe được liền động tâm muốn cho nữ nhi nhà mình đi học chuyến này, đều tới cửa bái phỏng muốn cho nữ nhi nhà mình có thể vào Khai Tâm học viện để học tập.
Đáng tiếc Ôn Uyển đó cũng không phải người biết nói nhân tình nên không có mấy người có thể vào được cửa nhà nàng. Người có thể đi vào nhà nàng gặp mặt nàng, đã ít lại càng ít, còn những người khác, bị trực tiếp cự tuyệt. Những phu nhân kia cũng biết, Ôn Uyển yêu tiền, liền nói trực tiếp, chỉ cần làm cho nữ nhi của các nàng đi vào, phí dụng bao nhiêu cũng có thể thêm .
Ôn Uyển nghe xong muốn té xỉu, nàng thật không nghĩ tới danh tiếng nàng yêu tiền đã ăn sâu vào lòng người như vậy.
Lần này làm sao có thể so sánh với trước kia, lúc trước đều là chuyện làm ăn, làm ăn không kiếm tiền thì gọi là làm ăn làm cái gì. Nhưng bây giờ nàng không phải là làm ăn, hiện tại nàng chỉ là muốn tìm mấy bằng hữu cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa mà thôi. Chờ thời gian dài sau, từ bên trong bọn họ chọn lựa ra một hai người tính tình bổ sung à thôi, nàng còn tính làm bằng hữu một đời nha.
Về phần mỗi tháng thu ba mươi lượng bạc tiền ăn uống kia cũng là phu nhân mấy nhà tự mình cứng rắn nhét bạc vào tay nàng, nàng lúc đầu cũng không cần. Nhưng là người ta nói cũng có lý, cũng không thể làm cho nữ nhi của các nàng ngày ngày tới ăn không ở không, những thứ kia coi như là tiền cơm đi.
Mình nhưng là một phân tiền cũng không kiếm, nếu là đến cuối tháng có tiết kiệm được chút nào liền đi mua đồ ăn ngon.
Ở Khai Tâm học viện cũng thiết lập một phòng bếp đặc biệt. Đến giờ học nấu nướng, mọi người đều ở bên trong học tập, hiếm có cơ hội mọi người cùng nhau làm đồ ăn. Sau khi làm xong, ăn thử vài miếng của nhau, bình luận phán xét một chút xem ai làm đồ ăn ngon nhất.
Đây cũng là một loại thú vui, nàng thật sự không phải vì kiếm tiền. Nếu muốn kiếm tiền cũng không thể nào chỉ mở một khóa học nhỏ xíu như vậy!
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không