Ôn Nhu gần đây từng nói “tới rồi”, lại thoải mái hơn nhiều. La Bạch Ái ít đi quấy rầy nàng, nàng lại đối với Vương Tiểu Thạch sinh ra hứng thú cực lớn.
Nàng bắt đầu hiếu kỳ về Vương Tiểu Thạch, bởi vì con người Vương Tiểu Thạch này rất kỳ quái.
Lúc hắn đối địch trấn định ung dung, lúc bày trận hành quân càng cẩn thận tỉ mỉ. Dọc theo con đường quanh co này tiến về hướng đông nam, hắn soi đường để ý, khiến người truy tung và người chặn giết không thể nắm bắt được. Bản thân hắn lại suy nghĩ chu toàn, qua cửa chém tướng, tay vung mắt nhìn, thần khí an nhàn. Nhưng có một số việc, Vương Tiểu Thạch lại giống như đứa trẻ. Chẳng hạn như Lương A Ngưu vì đói bụng, muốn giết chết chim chóc, hắn lại nhảy đến cãi nhau với cao thủ Thái Bình môn này một trận, mặt đỏ tới mang tai.
Hắn một đường nhặt đá, hễ là đá kỳ thú, đặc biệt (ở đây lại không phân đẹp xấu), hắn đều nhặt lên, nhỏ thì bỏ vào bọc hành lý, trong vạt áo, lớn và nặng thì hắn dời nó đi, cẩn thận bố trí, giống như sợ bị người ta chà đạp, phá hư.
Hắn không chỉ đối với đá, mà đối với bất kỳ động vật, sinh vật nào đều hết sức yêu mến. Có một lần, hắn còn vì băng bó vết thương cho một con thằn lằn bị thương mà dừng lại một chút, còn gần như gặp phải phục kích.
Ngay cả đối với thực vật, hắn cũng như vậy.
Hắn ngăn chặn, ít nhất là không thích đoàn người chặt đốn cây rừng, cỏ dại lung tung. Nếu muốn nổi lửa, hắn cũng chỉ nhặt một chút cỏ khô cành mục. Người khác không hiểu chế giễu hắn, hắn vẫn nói một câu kia:
– Trên đời không có thứ gì là vô dụng. Bất cứ ai cũng không nên vì lý do không cần thiết mà đoạt đi sinh cơ của những sự vật khác.
Có một đêm, mọi người vây quanh đống lửa tán gẫu. Không biết thế nào, mọi người đều phạt Vương Tiểu Thạch phải trả lời bọn họ ít nhất một câu hỏi. Đường Thất Muội và Phương Hận Thiếu thấy hắn không chịu săn giết chim thú để ăn uống, liền mỗi người đưa ra một nan đề cho hắn.
Phương Hận Thiếu nói:
– Ngươi không giết động vật, nhưng có lúc vẫn ăn thịt không bỏ, đó chẳng phải là mượn tay người khác giết nó, còn ngươi chỉ ngồi không hưởng lộc?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta không phải hòa thượng, ta vẫn ăn thịt. Trên đời cũng có đại sư không kiêng kị gì, tửu sắc tài khí, không một thứ nào không dính vào. Mặc dù hắn có thể tinh thông phật pháp, tiến vào hóa cảnh, nhưng ta vẫn xem thường. Đã là cao tăng phật môn thì nên tu hành, tu hành chính là lấy mình làm gương, chứ không phải chỉ dùng miệng lưỡi gạt người, chỉ biết nói suông. Ta không phải tu phật, ta chỉ muốn ít gây nghiệt, có thể ít giết một sinh mệnh thì ta sẽ làm, có thể ít vì ham muốn cá nhân mà hại người thì ta sẽ theo, ít ăn một miếng thịt, sống thêm một cái mạng, cớ sao không làm? Muốn ta giết rồi ăn, ta không làm. Nhưng thứ đã giết rồi, nấu rồi, hầm rồi, ta không thể khiến nó chết rồi sống lại, không bằng dùng thân xác hữu dụng của nó lấp đầy bụng ta, để ta dùng thân thể hữu dụng làm chuyện hữu dụng, ta ăn cũng không cảm thấy bất an.
Đường Thất Muội lại hỏi:
– Nhưng ngươi cũng không phải không giết người. Phó Tông Thư cũng chết bởi tay ngươi. Ngươi không sát sinh nhưng lại giết người, chẳng phải là không hợp lý sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Vậy phải xem là giết người nào? Nguyên tắc không đổi của ta là, giết một người để cứu sống người trong thiên hạ, ta vui vẻ làm điều đó. Nếu là đám người Thái Kinh, Lương Sư Thành, Đồng Quán, Chu Miễn, ta có thể giết nhất định sẽ giết, hạ thủ quyết không dung tình. Ta không chủ động sát sinh, bởi vì ta không muốn làm người khởi đầu quả báo tuần hoàn này. Mọi việc đều có nhân quả, người bình thường chỉ thấy được quả hiện tại, không biết còn có nguyên nhân sâu xa. Hơn nữa, quả của hôm nay cũng có thể là nhân của ngày mai. Có báo ứng hay không, ta không dám chắc, nhưng nhân quả thật sự tuần hoàn. Hôm nay ngươi giết người, ngày mai người giết ngươi, hoặc vì vậy mà giết chết người khác, người khác lại giết người khác, người khác có một ngày lại không biết vì sao giết ngươi. Thật ra là có nguyên nhân, là chính ngươi bắt đầu tuần hoàn của quả báo. Cho nên ta quyết không muốn bắt đầu ác báo ác nhân này, nhưng nếu như người khác làm đủ chuyện ác, hại người khắp nơi, vậy hắn đã gây nhân, ta sẽ vì nghĩa không chùn bước đi cho hắn nếm đủ ác quả. Giết người nói như vậy, thế sự cũng nhìn như vậy. Ai thương thiên hại lý trước, một ngày nào đó sẽ bị trời đả thương, lý làm hại.
Hà Tiểu Hà yêu kiều cười nói:
– Đây gọi là thay trời hành đạo sao?
Vương Tiểu Thạch cười đáp:
– Đây là thiên đạo, cũng là lòng người. Thiên đạo chính là lòng người.
Lương A Ngưu lại hỏi rất trực tiếp:
– Ta hỏi một câu nhảm nhí, tại sao nhiều binh khí tốt như vậy ngươi không dùng, lại cứ thích dùng đá đầy trên đất?
Vương Tiểu Thạch đáp:
– Binh khí có tốt cũng cần người chế tạo, lợi khí có tốt cũng không qua được tự nhiên thần diệu tạo nên. Ta lấy nó trên đất, dùng nó trên người, đấu với thiên nhiên, tự thành một phái.
Lần này đến phiên Ban Sư hỏi:
– Trên đoạn đường này, ta chú ý tới hai tập tính của ngươi. Ta cũng muốn giống như ngươi, nhưng không biết phải thế nào mới có thể làm được?
Vương Tiểu Thạch hỏi:
– Tập tính xấu của ta rất nhiều, lão sư nói học là khách khí rồi, lại không biết muốn nói đến chuyện nào?
Ban Sư nói:
– Trên đoạn đường này, cho dù hoàn cảnh ác liệt đến đâu, gian khổ bao nhiêu, chỉ cần có thời gian thì ngươi liền đọc sách, có thời gian là tập võ, ta học không được.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Con người đối với chuyện mà mình hứng thú, lại không bỏ thời gian làm sao?
Ban Sư nói:
– Nhưng võ công của ngươi đã cao như vậy, tài trí lại giỏi, còn phải hao tâm tốn sức như vậy sao?
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Nếu ta không có tài trí, còn không chịu bỏ thời gian, không phải là sống uổng sao? Nếu ta có tài trí, lại không bỏ thời gian, vậy thì ngay cả một chút tài trí này cũng không còn.
Ban Sư chợt nói:
– Hóa ra công phu của ngươi là từ đây mà tới.
Vương Tiểu Thạch:
– Con người trong cả đời chỉ có thể chuyên tâm làm tốt mấy chuyện, thậm chí chỉ một chuyện. Ta thích luyện võ, bởi vì ngoại trừ cường thân kiện thể, còn có thể tế thế cứu người, hơn nữa còn thú vị. Đọc sách cũng như vậy, khác biệt chỉ ở cường chính là tâm, kiện chính là não. Người khác tưởng rằng hắn một bút hạ xuống chính là tranh, một đao hạ xuống liền thấy thần, trong thoáng chốc đã có nước tuyệt, vừa ngưng thần liền có câu hay, thực ra đó đều là công phu hằng ngày, tài hoa lớn đều được tạo nên từ những công phu nhỏ.
Vốn tới phiên Đường Bảo Ngưu hỏi, nhưng Đường Bảo Ngưu lại không hỏi, chỉ uống rượu.
Hắn bình thường mặc dù phóng khoáng, nhưng không thích rượu, hiện nay vừa có cơ hội thì lại say rượu.
Cho nên Vương Tiểu Thạch lại hỏi hắn:
– Ngươi uống đủ chưa?
Đường Bảo Ngưu đáp:
– Chưa.
Lại nấc một tiếng lớn.
Vương Tiểu Thạch dằn lòng nói:
– Ngươi có thể đừng uống nữa được không?
Đường Bảo Ngưu nhìn thẳng lẩm bẩm nói:
– Hảo hán tử đều uống rượu.
– Trước kia ngươi không nghĩ như vậy.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Có thể uống rượu không xem là hảo hán, mà chỉ là tửu quỷ. Uống say, đối với mình và đối với người khác, đều không tính là hảo hán.
Đường Bảo Ngưu nghiêng người lắc đầu nói:
– Say tốt, say có thể tiêu sầu.
Vương Tiểu Thạch thở dài nói:
– Nhất túy đúng là có thể giải thiên sầu (say rượu có thể giải phiền não), nhưng thiên túy lại chỉ có thù oán với mình.
Đến phiên Ôn Nhu hỏi Vương Tiểu Thạch.
Điểm mà Ôn Nhu tán đồng (cũng có đồng cảm) nhất, đó là nàng cũng không thích ăn thịt.
Nàng thích ăn rau xanh trái cây.
Nguyên nhân mà nàng không thích ăn thịt lại khác với Tam Khô đại sư và Vương Tiểu Thạch.
Tam Khô là kiêng sát sinh.
Vương Tiểu Thạch là không ăn những thứ bị hắn giết sống.
Nàng là không ăn động vật mà mình thích, chẳng hạn như trâu, dê, mèo, chó, thỏ.
Nàng cũng không ăn cầm thú khiến nàng cảm thấy xấu xí ghê tởm, chẳng hạn như chuột, rắn, sâu, ếch, cá sấu.
Nàng ăn hay không ăn, chủ yếu là vì thích hay không thích, không liên quan gì đến phật.
Chỉ có điều, kiến tính là chỉ thẳng tâm người, kiến tính chẳng lẽ không phải thành phật?
Người không biết phật, chưa chắc đã không phải phật.
Ôn Nhu chỉ nghiêng đầu nhìn Vương Tiểu Thạch một hồi, hỏi:
– Ngươi có phải là người hay không?
Vương Tiểu Thạch cười, cười rất vui vẻ:
– Cô nói sao?
– Ngươi là người.
Ôn Nhu nói:
– Tại sao lại không mệt?
Vương Tiểu Thạch nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Ôn Nhu còn nói:
– Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy ngươi ngáp, cũng chưa từng thấy ngươi mệt.
– Thể lực của ta tốt.
Vương Tiểu Thạch chỉ chỉ vào ngực mình:
– Nhưng chỗ này có lúc vẫn mệt.
Ôn Nhu lại nhìn thẳng vào Vương Tiểu Thạch, giống như chuẩn bị “nghiên cứu” người này thật kỹ:
– Ngươi có biết khi ngươi lần lượt trả lời vấn đề của người khác như vậy, giống ai không?
Vương Tiểu Thạch lại sửng sốt:
– Giống ai?
Ôn Nhu dẩu môi nói:
– Giống như Tam Cô.
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra, nói:
– Đại sư?
Tính tinh nghịch của Ôn Nhu lại nổi lên, liền nói:
– Vậy ngươi cũng nên có một danh hiệu.
Vương Tiểu Thạch biết nàng muốn hắn hỏi, liền hỏi:
– Danh hiệu gì?
– Lục Bà.
Ôn Nhu đáp.
Sau khi nói xong, nàng buồn cười đến mức lúm đồng tiền trên mặt một cạn một sâu, trông rất đẹp mắt.
Vương Tiểu Thạch nhìn thấy giống như ngây dại.
La Bạch Ái vẫn không hỏi Vương Tiểu Thạch, lúc này lập tức vỗ tay khen hay:
– Lục Bà đại hiệp, Tam Cô đại sư, ha ha, ô kê bạch phượng hoàn, trời sinh một đôi, trời đất tạo nên.
Loại chuyện bị người ta đặt tên lung lung, vui hét sầu ca, La Bạch Ái là người am hiểu nhất.
Ôn Nhu nghe vậy lại nghiêm mặt, quát một tiếng:
– La Bặc Cao (tên một món điểm tâm), ngươi kêu la cái gì! Không đánh cho ngươi một trận thì không được à!
La Bạch Ái lập tức im tiếng, còn không biết mình đã đạp phải cái đuôi nào của Ôn cô nương.
Đến phiên Tam Cô đại sư hỏi.
Tam Cô lại khác, y chỉ chỉ đá trên đất, lại chỉ chỉ vào tim mình.
Vương Tiểu Thạch sáng mắt lên, gật đầu.
Hắn cũng chỉ chỉ đá trên đất, lại dùng tay chỉ chỉ đầu mình.
Bọn họ một chỉ một điểm, dường như đã hỏi rất nhiều vấn đề, trả lời rất nhiều câu hỏi, nói ra rất nhiều lời.
– Không phải ngươi học phật tham thiền sao?
Lần này Ban Sư lén hỏi đồ đệ của hắn:
– Bọn họ đang làm gì? Bọn họ đang nói gì?
– Bà nội nó!
La Bạch Ái hậm hực nói:
– Bọn họ đại khái là nói, đầu của ngươi, đầu của ta đều là đầu đá, đầu người chết!
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt