Cửa thang máy “Đinh.” Một tiếng, nàng một mình bước vào thang máy, cười khoát khoát tay.
Ngay sau đó liền đối diện với một người, nhanh chóng đi theo nàng ở phía sau, cùng nhau đến phòng họp hội đồng quản trị.
Nói vậy là Tần Dịch Dương vì nàng mà bố trí một trợ lý giỏi sao?
Lâm Hi Hi có điểm tò mò, oai quá… Nhìn người đàn ông trước mắt, một đôi mắt kính vàng đặt trên mũi, đôi mắt màu nâu đen, thấy nàng nhìn qua, cũng đón nhận ánh mắt của nàng, đang nhìn đến mặt nàng thì dừng một chút nói: “Lâm tiểu thư, xin chào.”
Cách phòng họp một đoạn, hắn dừng lại, vươn tay: “Theo lời Tần tiên sinh, tôi sẽ là trợ lí của cô. Tôi là Lạc Thành, xin được chỉ giáo”.
Lâm Hi Hi cũng dừng lại, nàng bắt lấy bàn tay hắn đang vươn ra rồi nhẹ nói: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi”.
Lạc Thành liếc mắt nhìn nàng một cái, cười cười nhớ lúc nàng đang lơ đãng hắn đã sớm biết nàng là Lâm Hi Hi nhưng chưa vội nói ra, chỉ là việc cỏn con thôi “Lâm tiểu thư xin yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lâm Hi Hi kinh ngạc sau đó lộ ra một ý cười, sự an bài mà Tần Dịch Dương dành cho nàng cuối cùng là trợ lý hay vệ sĩ?
Cánh cửa to lớn của phòng hội nghị bị đẩy ra, Lâm Hi Hi bước trên đôi giày cao gót ba phân màu đen đi vào, xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, ánh mắt trong veo mang theo ba phần áp lực liếc nhìn người bên trong. Thực sự người bên trong đã tới gần hết, ngay cả nhân vật quan trọng nhất là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Nhạc thị Nhạc Phong cũng đã có mặt, đôi mắt sắc bén như chim ưng dừng ở nàng, như muốn xuyên qua đôi mắt của nàng mà nắm lấy tâm hồn nàng.
Bị toàn thể mọi người nhìn chăm chú như vậy, đón nhận các ánh mắt không mấy thiện ý, thật sự có chút hơi gai người.
Lâm Hi Hi bình tĩnh ngồi xuống, thanh âm trong trẻo mà nhẹ giọng giải thích: “Xin lỗi, tôi đã tới trễ, có thể bắt đầu được chưa?”
Phần lớn các cổ đông khác đều là người của Nhạc gia, hoặc thân thiết hoặc xa cách, ánh mắt nhìn nàng luôn tràn ngập thù địch cùng xem thường, quá khứ trôi qua lâu như vậy, có lẽ bọn họ còn chưa quên lần nàng thua kiện tại tòa án, khi đó, cô gái nhỏ kia yếu đuối, vô lực ra sao, thế nào lại thay đổi thành dáng vẻ chín chắn giỏi giang như hôm nay?
Trợ lý bên cạnh Nhạc Phong đem bản báo cáo tình hình hoạt động ba tháng tới của Nhạc thị cho các vị cổ đông xem xét.
“Trong ba tháng này dự toán tài vụ vượt khả năng chi trả, hao hụt quá lớn, trong đó còn có một khoảng thời gian mức tiêu thụ bị trì trệ, lại thêm hai đến ba mục đầu tư không thành công, đó là lí do cho tình trạng không chút khởi sắc hiện nay” Lâm Hi Hi nâng đôi mắt đen, nhìn thẳng trợ thủ bên người hắn nói: “Ý bản báo cáo của anh muốn nói như thế phải không?”
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng hội nghị không một tiếng động!
Ngồi ở chỗ này, mỗi một người của Nhạc gia đối với tình trạng đi vào hoạt động của Nhạc thị đều mơ hồ lo lắng, nhưng không người nào dám không kiêng nể mà nói ra bất mãn cùng chất vấn như thế, lại không nghĩ tới bị một người ngoài không chút kiêng nể mà nói ra.
Vẻ mặt Nhạc Phong cũng không khó coi lắm, nhưng ánh mắt sâu kín lại dừng ở chỗ nàng.
“Lâm tiểu thư,” ngồi ở bên cạnh Nhạc Phong, một người cười lạnh một tiếng, nhìn nàng, “Đối với Nhạc thị, vấn đề lỗ lãi quá nhiều hay không, chúng ta sẽ bàn lại sau, hiện tại tôi chỉ có một thắc mắc, cô vì cái gì có thể ngồi ở vị trí của Cảnh San, chẳng lẽ không ai cho cô biết, thân là thành viên Bác Viễn, thì không có tư cách đảm nhận chức vụ cổ đông Nhạc thị sao?”
Lâm Hi Hi ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ không biểu lộ gì nhiều, nhưng cũng không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy, nàng giống như trước kia, vẫn là nhân viên của Bác Viễn.
“Thật xin lỗi, vị tiên sinh này,” Lạc Thành ở một bên đẩy đẩy mắt kính, động tác tao nhã tự nhiên, “Tôi nghĩ ngài nhất định đã không xem tin tức. Từ sau khi Lâm tiểu thư nói lên ý định thu mua Nhạc thị, Tần tiên sinh đã không để cô ấy công tác ở Bác Viễn thêm chút nào nữa, ngài không thấy là điều này có chút buồn cười sao? Ai lại cam lòng để cho vợ mình làm chân nhân viên nhỏ nhoi mặc người ta sai khiến chứ? Đây không phải là tác phong của Tần tiên sinh.”
“…” Giọng nói của người đàn ông kia nín bặt, vẻ mặt xanh mét, hung hăng trừng mắt liếc Lâm Hi Hi một cái mới thôi.
Lạc Thành cười cười, giọng nói du dương hỏi: “Các vị đang ngồi đây, còn có ai muốn nghi ngờ chức vụ của Lâm tiểu thư không?”
Nhạc Phong vẫn như cũ im lặng, nhưng Kiều Nhan ở bên cạnh làm thư kí hội nghị lại “Hừ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Chức vụ gì chứ, gả cho người có tiền như vậy, vị trí gì mà không mua được? Cô nghĩ đến đây khoe khoang cái gì chứ? Loại đàn bà dựa vào đàn ông để kiếm ăn như cô, tôi thấy nhiều rồi, nhưng mặt dày như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp!”
Lời của cô ta chói tai cay độc, khiến một bàn hội nghị dài quay đi chỗ khác!
Rất kì quái, Lâm Hi Hi không chút tức giận hay nhăn mặt gì, lại hết sức tỏ vẻ mình là người phụ nữ đang trong thời kỳ tân hôn, xinh đẹp và được nuông chiều, dùng thanh âm mềm nhẹ nói: “Đàn bà dựa vào đàn ông để kiếm ăn quả là rất nhiều, có điều là tôi dựa vào người đàn ông của mình, còn Kiều tiểu thư, người cô dựa vào là ai, tôi lại không biết.”
Đột nhiên cả phòng hội nghị đều bùng nổ, ngón tay Kiều Nhan ở trên bàn phím phát run, nghe được xung quanh kiềm nén, không dám cười lớn, một loại khuất nhục cùng châm chọc như vậy, suýt nữa chìm ngập!
Cô gái nhỏ kiêu ngạo mà ngọt ngào, khóe miệng nhịn không được từng chút một lộ ra ý cười.
À, cũng không tồi…
Cuối cùng đã hiểu được, đó chính là người đàn ông của cô ta.
Một hồi sóng gió qua đi, hội nghị tiếp tục tiến hành, nhưng rõ ràng thái độ của bọn họ đối với Lâm Hi Hi đã kính nể hơn nhiều, đối với vấn đề của nàng đặt ra, trợ lý của Nhạc Phong càng ngày càng đổ mồ hôi, không thể ứng phó được, mà sắc mặt của các vị cổ đông cũng càng ngày càng kém.
Lẽ ra công ty hoạt động đến mức độ như thế, hắn là chủ tịch phải cho tất cả cổ đông một lời giải thích hợp lý.
Thế nhưng tất cả đều là người của Nhạc gia, ai lại dám đối với Nhạc Phong khoa tay múa chân?
Tất cả bọn họ đều là dựa vào hắn kiếm miếng ăn!
“Tốt lắm, hiện tại mọi người đối với tình hình Nhạc thị đều hiểu rõ, chắc hẳn tương lai phía trước cũng có thể dự báo được một phần, mọi người có muốn nghe tôi nói hai câu không?” Tiếng nói của Lâm Hi Hi lành lạnh tràn ngập phòng hội nghị, ánh mắt trong veo động lòng người, “Mọi người ngồi ở đây, không cần nghi ngờ đều là vì lợi ích của bản thân, tác dụng lớn nhất của cổ đông đó là đầu tư, dùng quyền lợi của chính mình đưa ra một ít đề nghị đối với hoạt động của công ty, nhưng hiện tại mọi người cũng biết rồi, tình hình kinh doanh của Nhạc thị không giống như mọi người nghĩ cũng chẳng có tương lai, chẳng lẽ các vị muốn trơ mắt nhìn thấy thua lỗ tiếp tục tăng, vốn ban đầu không thu về được sao?”
Trong phòng hội nghị, biểu tình do dự hiện lên trên mặt mọi người.
“Tôi biết mọi người ở đây đều đại diện cho lợi ích gia tộc. Nhưng nếu danh dự gia tộc không thể bảo đảm bát cơm của các vị, như vậy vì cái gì còn muốn ở lại chết chung với nhau chứ? Sự lựa chọn của Chung phu nhân không phải không có lý, ít ra hiện tại bà ấy rất an toàn, rất hạnh phúc, không cần phải chịu hoảng sợ cũng không phải lo gia đình tan vỡ, vì sao mà lại không làm? Các vị, nếu mọi người đã thông suốt rồi thì cứ liên hệ với trợ lý của tôi – Lạc Thành, tất cả mọi hoạt động của Bác Viễn đều lấy mọi người làm trọng, nếu các vị hy vọng có thể tiếp tục đi tới thì hãy tin tưởng Bác Viễn, tin tưởng tôi bởi vì tôi nhất định sẽ không để mọi người ở giữa chịu oan uổng.”
Nói xong, đôi mắt đen trong veo của nàng cũng nhìn thoáng qua Nhạc Phong, trong ánh mắt không còn sợ hãi nữa. Mọi người một phen xôn xao cả lên.
Về chuyện chồng Nhạc Cảnh San gánh tội thay, bên trong Nhạc gia biết tường tận cả rồi, chẳng qua tại lúc kiện cáo đó, dùng chính cái chết của chồng mình để đổi lấy 40% cổ phần công ty Nhạc thị, người đàn bà đó ở trong nhà làm long trời lở đất, nhưng đều không thay đổi được sự thật này, ít nhiều người Nhạc gia giận mà không dám nói, mà hiện tại…
“Lâm tiểu thư… nể mặt tôi, cùng dùng cơm trưa được không?” Tiếng Nhạc Phong thong thả vang lên, sau khi hội nghị kết thúc đi đến trước mặt nàng, thân hình cao ngất không kiêng nể mà tới gần, chẳng hề có thiện ý, “Đối với kế hoạch thu mua của cô, tôi thực sự cũng có chút hứng thú…”
Một cỗ hơi thở quen thuộc tới gần như vậy, bước chân Lâm Hi Hi cũng dừng lại. Cũng may có Lạc Thành ở phía sau nàng, bằng không, nhìn thấy người đàn ông này, nàng vẫn sẽ có ý định chạy trốn.
Nhẹ nhàng nghiêng đầu, nàng nhìn vào ánh mắt hắn, thanh âm lạnh lùng êm tai: “Cám ơn, không cần, chồng tôi đang đợi. Nếu ngài thấy hứng thú với kế hoạch thu mua này như vậy, thì cứ liên hệ với Lạc Thành là được rồi, ngài đồng ý bắt tay cùng làm như trong lời nói thì quá tốt rồi. Chẳng qua tôi cũng thấy có chút đáng tiếc, dù sao Nhạc thị cũng là do một tay ngài lập ra đến giờ, có thể đi đến hôm nay cũng không dễ dàng gì, tôi cam đoan, tôi không phải cố ý hủy diệt nó.”
Trong đôi mắt ngọc trai đen của nàng có ánh sáng toát ra, làm động lòng người.
Nhạc Phong không nói, nhưng bàn tay đặt trong túi rất nhanh nắm lại, như muốn đem cả người nàng nắm lại, lực đạo hung ác mà giữ chặt.
“Hi Hi, cô quả nhiên thay đổi rất nhiều…” Hắn nở nụ cười, giống như trước kia cũng ôn nhu như thế, thậm chí vươn tay, rơi xuống ở sườn mặt của nàng một chút rồi kéo đến phía sau tai, “Xem ra quả thật được người đàn ông kia dạy dỗ rất khá, so với trước kia càng mê người hơn nhiều…”
Ý tứ trong lời nói của hắn thực lộ liễu, khiến ánh mắt cô gái nhỏ run lên, lạnh thấu xương không ít.
Nàng muốn tránh khỏi tay hắn, nhưng lại không muốn làm thái quá, chỉ có thể nhẹ nhàng nghiêng đầu, trừng mắt nhìn lại hắn.
“Nhạc tiên sinh,” một đôi mắt đen sau cặp kính màu vàng từ phía sau nhìn ra ý tứ, tao nhã tiến lên phía trước, che chở phía trước cho Lâm Hi Hi, “Về chuyện thu mua, gặp tôi bàn bạc là được rồi, Lâm tiểu thư sợ là không có thời gian.”
Tay Nhạc Phong dừng ở giữa không trung, cười yếu ớt thu trở về. Hắn thản nhiên nói một câu “Cô ấy sẽ có thời gian.” Tao nhã mà xoay người rời đi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc